CHƯƠNG 6
Phó Thư không hiểu vì sao Phượng Hữu Hoài lại ra cái mệnh lệnh khó đỡ như vậy, nhưng y biết mình có bạn rồi nha, chính là con chuột đó. Tên mới của nó là Tiểu Chi.
Múc một chậu nước ra, y thả Tiểu Chi vào tắm. Phượng Hữu Hoài thích sạch sẽ, con chuột trông có vẻ bẩn chút, nhưng Tiểu Chi đã là sủng vật của y thì cũng có nghĩa là sẽ đi theo bên người Phượng Hữu Hoài. Tể tướng bị dọa tới chết kiếp luôn, mỗi lần nhìn thấy Tiểu Chi là xanh mặt, Phó Thư thật không hiểu vì sao một đại nam nhân lại có thể sợ chuột tới mức đó nha, trái tim của tể tướng đại nhân chả lẽ làm bằng thủy tinh?
Tiểu Chi tắm xong liền lắc lắc mình, bọt nước văng khắp nơi. Phó Thư càng nhìn càng thấy đáng yêu, vì thế lấy tay chọc chọc trêu nó. Tể tướng đại nhân vừa nhìn vừa run run.
Phượng Hữu Hoài tự nguyện hy sinh điểm tâm cho nó, “Trông cũng đáng yêu nha.”
“Đúng a.” Lông Tiểu Chi giống lông gấu trúc vậy, Phó Thư nghĩ nghĩ.
Phượng Hữu Hoài nhìn một người một chuột, cười tới gian xảo.
Hôm sau, Dưỡng Tâm Điện có thêm một con mèo hoa, khiến cho Tiểu Chi sợ run, bám chặt trên người Phó Thư không chịu rời ra. Tiểu hoa miêu híp mắt nhìn Tiểu Chi, còn rất đáng khinh liếm liếm môi.
Phượng Hữu Hoài ôm con mèo nhỏ, cười cười: “Đây là sủng vật của ta, gọi là Tiểu Hoa đi.”
Phó Thư không hiểu vì sao người kia phải làm khó mình nha.
Tể tướng thản nhiên nói thế này: “Bệ hạ… tịch mịch ấy mà.”
Điểm này thì Phó Thư cũng có chú ý tới. Phượng Hữu Hoài luôn dùng núi tấu chương để mê hoặc bản thân, khiến cho mình không còn thời gian rảnh rỗi, không còn lúc nào để tự hỏi bất cứ chuyện gì. Chính là đôi khi thanh nhàn, trong mắt hắn sẽ có một tia u sầu, một tia trầm tịch, khiến cho người ta thấy mà đau lòng. Phó Thư cũng muốn khuyên hắn, có thời gian thì đi tới chỗ người thân, dù sao cũng tốt hơn là ngồi đây trầm tư. Nhưng y chỉ là ảnh vệ, không có quyền can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của chủ nhân.
Chính là, làm ảnh vệ, y là người gần với Phượng Hữu Hoài nhất.
Những ảnh vệ khác không thuộc phạm trù người bình thường, bọn họ không có thứ gọi là hỉ nộ ai nhạc, cuộc sống chỉ đơn giản là vì sinh mạng của chủ nhân.
Nhưng Phó Thư không giống vậy, y có cảm xúc, cũng vì thế Phượng Hữu Hoài mới chọn y ở lại bên cạnh.
Khi rảnh rỗi, Phượng Hữu Hoài sẽ gọi y xuống bồi hắn nói chuyện, ném Tiểu Chi vào bát gạo, bên cạnh là Tiểu Hoa như hổ rình mồi. Hai người cũng không tán gẫu gì nhiều, hơn phân nửa là mấy câu quan tâm có lệ của thượng cấp nói với cấp dưới.
Phượng Hữu Hoài quả thật có vẻ ngoài hoàn mỹ, Phó Thư không phải là không bị mê hoặc, chỉ cần bất cẩn nhìn lâu một chút, ánh mắt sẽ lớn mật mà trở nên bỉ ổi hơn liền. Nhưng y có thể thề, y chỉ thuần túy là thưởng thức vẻ đẹp của Phượng Hữu Hoài, cho dù có phạm phải đại bất kính thì ánh mắt vẫn không chịu nghe theo sự điều kiển của đâu óc, y cũng đành chịu thôi.
“Phó Thư, hôm nay ngươi nhìn trẫm mười lần rồi.” Bình thường Phó Thư thường cúi đầu nói chuyện với hắn, ngẫu nhiên sẽ nhìn lén vài lần, hôm nay chính là kỷ lục mới nha.
Phó Thư quẫn bách nhìn ra chỗ khác.
Ngón tay thon dài cầm lấy một khối điểm tâm, da thịt ngọc bạch trắng tới trong suốt, cuộc sống hoàng đế có thể coi là an nhàn sung sướng, bảo dưỡng tốt cũng là đương nhiên thôi. Đây là tay phải của hắn, hoàn mỹ không tỳ vết. Tay trái không được như vậy, ngay tại hổ khẩu có một vết sẹo mờ do luyện kiếm.
“Bệ hạ, mười ngày nay người chưa tới chỗ hoàng hậu rồi.” Phó Thư nói.
Hoàng đế cùng hoàng hậu có thể coi là phu thê kiểu mẫu, nổi tiếng hòa hợp, tương kính như tân. Hoàng hậu cũng là nữ nhân được sủng ái nhất trong hậu cung, Phó Thư cũng từng gặp nàng, sau khi sinh bốn đưa con, vóc người cũng không được như trước, hoàng hậu có phần mập hơn, dù cũng có thể nói là phúc hậu ung dung, nhưng không thể so sánh với những nữ tử mạo mỹ khác. Tuy vậy hoàng đế vẫn kính nàng sủng nàng, nàng có biến thành phì trư cũng chẳng liên quan gì.
“Úc”
Phượng Hữu Hoài nhíu mày, đã thanh nhàn, hắn cũng không muốn lập tức đâm đầu vào phiền toái. Chỗ hoàng hậu có một đám tiểu hài tử nháo khắp nơi, hắn thích náo nhiệt, cũng thích tiểu hài tử, nhưng không muốn có thêm đứa con nào nữa, cho nên chỉ muốn cách hoàng hậu xa xa chút.
“Đi xem chút vậy. An Đức.”
Nghe thấy hoàng đế gọi thái giám tổng quản, Phó Thư liền phi thân trở lại xà nhà, trong lòng ôm một con chuột, trên bả vai kèm thêm một con mèo. Tiểu Hoa tựa hồ rất thích Tiểu Chi, một khắc không nhìn là nó lao vào liền.
Đoạn đường từ Dưỡng Tâm Điện tới Tê Phượng Cung đối với Phó Thư mà nói chính là một khảo nghiệm lớn. Dù sao xuất quỷ nhập thần cũng cần kỹ thuật cao lắm chứ bộ.
Hoàng đế phô trương khắp nơi đều xếp thái giám cung nữ chạy tung tăng như cá vàng, ảnh vẹ đáng thương chỉ có thể bí mật lén lén lút lút ẩn ẩn núp núp bám theo, lướt qua giả sơn, bay lên nóc nhà, vừa phải tránh tai mắt của người khắc, vừa phải đuổi kịp chủ nhân.
Tới Tê Phượng Cung, theo lý, trên xà nhà phải có ít nhất năm ảnh vệ, mà đại nội thị vệ gác cửa dù võ công cao cường, trước mặt ảnh vệ cũng chỉ là mèo ba chân. Y phải tới trước hoàng đế bệ hạ, vô thanh vô tức lẻn sẵn vào Tê Phượng Cung.
Làm ảnh vệ hơn một tháng, Phó Thư sâu sắc nhận ra việc làm ảnh vệ thực ra không khác gì đi ăn trộm.
Trước kia y đọc tiểu thuyết, ảnh vệ cứ lúc nào cần là bay vèo vèo ra từ góc tối, hóa ra sau lưng lại cất giấu nhiều mồ hôi và nước mắt như thế này. Nói sao thì ảnh vệ cũng đều là những người thân kinh bách chiến, là những kẻ sống sót sau quá trình huấn luyện tàn khốc, chính tài năng hơn người là thứ giúp bọn họ sống được trong cung đình. Nếu không, sẽ không phải ảnh, mà là… truyện cười – by người đã từng có kinh nghiệm đau thương, Phó Thư.
Sau khi cùng vài đồng đội trao đổi ánh mắt, Phó Thư tìm chỗ yên vị ngồi.
Có đồng đội bên cạnh, Phó Thư cũng cố gợi chuyện mà nói, thứ nhất là cho đỡ chán, thứ hai là để giúp mấy người kia tìm lại khả năng nói chuyện, thứ ba là tăng tu vi của cả đám.
Ảnh vệ trao đổi với nhau phần lớn là mật âm truyện thoại, vừa giúp cho tất cả cùng nghe thấy, còn phòng ngừa được việc hoàng đế phía dưới cũng nghe thấy,
Nguyên nhân chính là, đôi khi hoàng đế cũng rất là hóng hớt.