CHƯƠNG 7
(Cái chương này… tội lỗi… đừng đọc khi ăn =)))
Hội nghị lần thứ n của quân đoàn ảnh vệ, đại biểu tham gia gồm có thập lục, thập bát, nhị thập nhị, nhị thập thất, tam thập nhất, Phó Thư.
Nhị thập thất bảo hộ hoàng hậu nương nương, cũng là người đầu tiên báo cáo kết quả hóng hớt của mình: “Ba đêm nay hoàng hậu mất ngủ rồi nha.”
Úc, quả thật là vấn đề lớn.
Phó Thư nói: “Thái y bảo sao?”
“Trầm cảm.”
Úc, vấn đề lớn hơn nữa rồi!
Hoàng hậu họ Trình, là thiên kim của Phong Châu thủ phủ, đã gả cho hoàng đế từ khi người vẫn còn là phiên vương. Cho dù không có gia thế hiển hách, nhưng nàng cùng hoàng đế phu thê thâm tình, cảm tình khiến cho cả hậu cung phải ghen tỵ.
Trên đây là kết quả của việc hóng đi hóng lại khắp nơi, nhưng Phó Thư lại cảm thấy, hoàng đế không yêu hoàng hậu đến vậy, hắn ôn nhu với nàng, tôn trọng nàng, chỉ là không hề yêu nàng.
Vì thế, hoàng hậu trầm cảm.
Phó Thư thâm trầm nói ra nhận xét của mình. Cả đám ảnh vệ nhìn nhau, cuối cùng, thập lục cảm thán: “Quân tâm khó lường.”
Thập bát cảm khái: “Quân vương vô tình.”
Nhị thập thất tiếp tục buôn dưa: “Hoàng hậu hàng tháng đề nhận được một bức thư không rõ từ đâu tới, khả năng là thư tình.”
Bốn chữ cuối cùng như sét đánh ngang tai, các bạn ảnh vệ đồng loạt hóa đá. Phó Thư cùng vớ mấy tên đồng bọn kia đều cắm trên đầu một cái “rađa hóng hớt”, mà không chỉ có mấy người này, cái cung đình tịch mịch nhàm chán này đâu đâu chả ngập tràn tinh thần hóng.
Phó Thư điểm mũi chân, nhẹ nhàng tung người lên, phiên nhược kinh hồng hướng về phía nhị thập thất, khinh công xinh đẹp tột đỉnh được vận dụng tối đa cho sự nghiệp hóng hóng hóng và hóng.
“Bệ hạ có biết việc này không?” Phó Thư dí mặt vào chỗ nhị thập thất.
“Biết, mỗi lần hoàng hậu nhận được thư đều đưa cho bệ hạ xem, nhưng bệ hạ không giận cũng chẳng buồn, hoàng hậu lại càng thêm trầm cảm.”
“Có thể nào lầm rồi không?”
“Sao có thể nhầm được! Ta nhìn lướt qua rồi mà, là thư tình trăm phần trăm!”
Có người viết thư tình cho đương kim quốc mẫu! Phó Thư khẽ liếc về phía Phượng Hữu Hoài, trên đầu có cái mũ xanh kìa, còn lóe lóe sáng nha.
Sau khi buôn chán về cặp đệ nhất phu thê của đế quốc, chúng ảnh vệ bắt đầu chuyển chủ đề sang chuyện công tác của Phó Thư. Dù sao giờ y cũng là ảnh vệ của hoàng đế, mà trong chúng ảnh vệ thì y cũng lại là người xếp cuối luôn, bọn họ chỉ sợ Phó Thư làm ra chuyện gì nhảm nhí, thế là xong hết mặt mũi của cả đám. Mất hết mặt mũi cũng không sao, nhưng nếu làm cho hoàng đế bệ hạ nghĩ ảnh vệ toàn là loại thế này, sau đó lôi hết đi huấn luyện lại thì tiêu! Không ai muốn nhớ lại đoạn huấn luyện địa ngục ma quỷ kia.
Được mọi người quan tâm, Phó Thư tỏ ra thật sự cảm động, lên tiếng: “Cảm tạ mọi người quan tâm tới ta, ở bên cạnh bệ hạ cũng rất thoải mái, chỉ trừ những lúc quá mót là có chút bất tiện, hơn nữa thức ăn cũng rất ngon.”
Nhị thập thất đồng tình: “Mấy người chúng ta lúc nào cũng ở với nhau, lâu lâu ra ngoài thông khí cũng không có vấn đề gì. Vất cả cho ngươi rồi.”
Thập lục lớn tuổi nhất, thâm trường nói: “Phó Thư, bất luận thế nào ngươi cũng phải cố gắng, vì ngươi, vì chúng ta, không thể suy sụp được.”
Phó Thư gật đầu: “Ta sẽ.”
Hình tượng của y có liên quan trực tiếp tới hình tượng của chúng ảnh vệ, tuyệt đối không thể để mọi người mất mặt!
Thập tứ dạy y, thân là ảnh vệ phải nhẫn được những thứ người thường không thể nhẫn. Nhưng mọi sự đều có thể nhẫn, duy đại-trung-tiểu là không thể nhẫn nha.
Cũng không nên trách bạn Phó Thư đang ở nơi thanh nhã mà nói những thứ bất nhã, dù sao cũng là người thế kỷ hai mươi mốt xuyên qua tới, đã quen với bồn cầu xả nước, vừa nhìn thấy bồn cầu nguyên thủy cổ đại, mày Phó Thư đã nhăn thành một chữ xuyên luôn.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên vào nhà vệ sinh, y đứng đờ ra hai mươi giây, sau đó chọn cách ôm mũi té khẩn, cuối cùng nghẹn quá lại đành phải vào. Mà đây là nhà vệ sinh trong cung rồi đấy.
Mỗi lần quá mót y luôn tìm tới nhà vệ sinh gần nhất để giải quyết. Thực ra y cũng từng khiêm tốn thỉnh giáo tiền bối về cách họ xử lý khi gặp loại chuyện này, tiền bối chỉ nói bốn chữ đơn giản, y sâu sắc thụ giáo, nhưng không dám làm thử, đó là – “Giải quyết tại chỗ.”
Nói gì thì nói, y cũng là thanh niên văn minh tới từ thế kỷ hai mươi mốt, không thể đại tiểu tiện tại chỗ như trẻ con ba tuổi được!
Hôm ấy, vừa từ chỗ hoàng hậu trở về, tới tẩm cung hoàng đế, Phượng Hữu Hoài ngồi trên giường nhắm mắt dưỡng thần, Phó Thư cũng liền rục rịch. Y liền đặt Tiểu Chi lên xà nhà, sau đó phiêu nhiên bước đi. Vừa tới cửa sổ, chợt nghe thấy thanh âm du dương tuyệt vời của Phượng Hữu Hoài vang lên: “Đi đâu?”
“Đi ngoài.” Y cố gắng nói bằng cách văn minh nhất nha.
Phượng Hữu Hoài nói: “Trong Dưỡng Tâm Điện cũng có tây gian.” Hoàng đế còn văn minh hơn y.
Cung kính không bằng tuân mệnh, Phó Thư to gan vào tây gian ngự dụng. Đây là lần đầu tiên y vào tẩy thủ gian của hoàng đế, tuy nói thân là ảnh vệ lúc nào cũng phải theo dõi từng động tĩnh của chủ tử, nhưng nếu chủ tử vào nhà xí, ảnh vệ quả thật cũng đành đứng ngoài. Bởi vậy, y lần đầu vào tây gian ngự dụng, liền ngây người.
Tẩy thủ gian của hoàng đế so với phòng y còn lớn hơn, Phó Thư đau lòng rơi lệ thầm kêu bất công. Bồn cầu của hoàng đế làm bằng vàng nguyên chất, mặt trên còn khảm bảo thạch, Phó Thư ngồi lên còn thấy tội lỗi, cũng may giờ y chỉ cần đứng là có thể giải quyết rồi. Trong tẩy thủ gian còn đốt huân hương, bên cạnh bồn cầu cũng đặt đầy hương liệu, nhờ đó mà không khí thanh tân không dị vị, lần đầu tiên ở cổ đại Phó Thư vào nhà vệ sinh mà không phải bịt mũi, nhất thời không muốn ra ngoài, đứng tại chỗ ngửi ngửi liên tục. Trong tẩy thủ gian còn đặt một chậu nước trong để rửa tay, bên trên treo một cái khăn, Phó Thư thản nhiên lau tay, vừa mắng hoàng đế xa xỉ hủ bại vừa nhìn quanh bốn phía.
Đây là bổn phận của ảnh vệ, y phải đảm bảo an toàn của chủ nhân mọi nơi mọi lúc. Cao thấp trên dưới Dưỡng Tâm điện y đều đã bố trí cơ quan, chỉ riêng có tây gian này vì tương đối hẻo lánh, cũng khá kín đáo, cho nên bị y bỏ qua. Tuy không tưởng tượng nổi cảnh Phượng Hữu Hoài gặp chuyện trong nhà vệ sinh, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận vẫn hơn.
Vừa nhìn đã thấy không ổn, thiết kế của tây gian có sơ hở.
Để thông khí, trên tường có một cái cửa sổ nho nhỏ, cửa sổ kia vuông vuông, tuy nhỏ nhưng xem ra vẫn có thể chui qua.
Thân là ảnh vệ chuyên nghiệp, Phó Thư liền lấy thân thí nghiệm, phi thân ra ngoài cửa sổ.
Chỗ ngực hơi chặt, hừm, ngực mình cũng rộng nha, Phó Thư đẩy đẩy mấy cái cũng lọt qua được, phần eo đương nhiên chui qua dễ dàng, chính là, phần sau nữa thì bó tay.
Phó Thư bị treo trên cửa sổ ngơ ngơ ngác ngác nghĩ: Mông mình cũng to gớm nha…
.