CHƯƠNG 8
Sự thực thật ra chẳng liên quan gì tới mông y hết, cửa sổ này tuyệt đối có thể cho một thiếu niên hoặc một nữ nhân mảnh khảnh chui qua, chính là trên đó có cơ quan, Phó Thư mới bò ra được một nửa liền bật ra hai cái ngạnh giữ chặt lấy y. Y giờ không khác gì rùa bay, đáng thương vẫy vẫy tay đạp đạp chân trong không khí mà vẫn không thể giãy ra ngoài.
Hoàng đế lão tử còn cẩn thận hơn mình, cũng đáng mừng nha. Chính là, thân là ảnh vệ, bị cơ quan do chính chủ nhân của mình bố trí vây khốn, y quả thật nên đâm đầu vào tường chết luôn cho rảnh nợ!
Kẻ sĩ có thể chết, không thể chịu nhục, y thà bị nhốt luôn ở đây cũng quyết không kêu cứu.
Y vặn vẹo, giãy dụa, cuối cùng đành ngửa mặt lên trời ai thán. Không ngẩng lên thì thôi, ngẩng lên liền gặp ngay một người! Có một người đang đứng trên mái nhà nhìn y!
Có ai lại bò lên mái nhà giữa đêm nguyệt hắc phong cao như thế này? Không thể là ảnh vệ, quần áo làm việc của ảnh vệ đều là màu đen, mà nam nhân này lại mặc một thân trắng, cũng không giống thị vệ cung đình. Phó Thư nhìn nhìn bội kiếm bên hông người kia, cuối cùng cũng ngộ ra thân phận của hắn –
“Thích khách a!” Y sợ hãi kêu một tiếng, để cho thích khách nhìn thấy cảnh mất mặt thế này rồi! Vì sao mình lại quên không đeo khăn bịt mặt a! Vì sao vì sao!!!
“Ai là thích khách?” Giọng nói nam tử lạnh như băng, ánh mắt cũng lạnh lùng, Phó Thư nhìn thấy mà tâm kinh đảm chiến, cảm giác uy hiếp này ngay cả Phượng Hữu Hoài cũng không có.
“Vậy ngươi là ai?” Phó Thư trấn định lại hỏi.
“Ta cũng muốn hỏi ngươi là ai?” Nam tử nhìn nhìn nửa người trên thò ra ngoài của y, “Ác, là ảnh vệ sao?”
“Không phải.” Phó Thư kiên quyết phủ nhận, không thể để cho chúng ảnh vệ mất mặt được.
“Vậy ta coi như ngươi là thích khách vậy.” Nam tử lập tức rút kiếm, mũi kiếm chỉ vào chóp mũi Phó Thư, lại nở một nụ cười tới tà mị, trái ngược hoàn toàn với vẻ băng lãnh vừa rồi, làm cho tóc gáy Phó Thư dựng cả lên.
“Từ đã, phải! Phải!” Hảo hán phải thức thời, Phó Thư phất tay đầu hàng, “Ta bị kẹt ở đây, ngươi… có thể cứu ta không?”
Mất mặt trước mặt tên này so với mất mặt trước mặt hoàng đế vẫn tốt hơn đi, Phó Thư nghĩ nghĩ.
Nam tử ngồi xuống, nhìn thấy cái ngạnh ở thắt lưng y, nói: “Ngươi không biết súc cốt công?”
“Không.” Phó Thư chắc là biết, nhưng Khai Tâm thì không.
“Ác, vậy ta chỉ có thể động thủ vậy, nhắm mắt lại đi.”
Động thủ? Phó Thư kinh hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Một khi sinh mệnh y gặp nguy hiểm, ảnh tử trên mái hiên sẽ công kích đối phương… Từ đã!!
“Gì?” Nam tử giơ kiếm kỳ quái hỏi.
Nguyên lại y buột miệng thốt ra lời trong lòng luôn, Phó Thư chợt nhớ tới dị năng của mình, bây giờ không dùng còn dùng lúc nào nữa, vậy mà mình lại quên luôn nha. Nhưng là, có người ngoài ở đây, y không thể thi triển được. Vì thế đành phải nói: “Không có gì, ta chỉ hơi sợ chút, ngươi cứ tiếp tục đi.”
“Dài dòng.” Nam tử không chờ y nhắm mắt, liền giơ kiếm lên đánh gãy hai cái ngạnh hai bên, cứu y ra.
Hai cái ngạnh rơi bộp xuống đất, mà quần áo y không hề bị tổn hao chút nào, người này chắc chắn là cao thủ!
Nam tử thấy y đã thoát, cũng xoay người bước đi luôn. Phó Thư kéo áo hắn: “Uy, ngươi đi đâu?”
“Tìm chủ tử nhà ngươi.”
“Nga.” Sau ba giây sửng sốt, Phó Thư quát ầm lên: “Uy, đúng lại đã!” Nếu để cho thập tứ biết y cho một tên lai lịch bất minh gặp hoàng đế, chắc cũng không để y có cơ hội mà lấy tử tạ tội, lập tức một đao bay đầu luôn mất!
Tính mạng có nguy cơ, thân thủ Phó Thư cũng đặc biệt nhanh nhẹn, không hề làm nhục danh tiếng của ảnh vệ, phi thân lên ngăn trước mặt bạch y nam tử, nói: “Ngươi là ai? Có chứng kiện không? Vì sao dưới đất không đi lại trèo lên mái nhà làm chi?”
“Dài dòng.” Nam tử băng lãnh nói, “Không tới phiên ngươi ngăn cản ta.”
Nam tử lập tức dùng lăng ba vi bộ, bước qua mặt y, phi thân xuống, chui vào trong cung.
Phó Thư thầm kêu không ổn, nhưng lại nghĩ võ công của hoàng đế lão tử không tầm thường, cũng không tới mức nguy hiểm!
Bước vào tẩm cung, y liền nhìn thấy một cảnh tượng phi thường hài hòa. Phượng Hữu Hoài vẫn tươi cười điềm đạm như cũ, hiện rõ nhân quân phong phạm, ôn nhu nói: “Tịch Kiến Trăn, trước khi ta điên lên thì xéo ngay đi.”
Phó Thư mới bước chân trái vào, chân phải liền hóa đá giữa không trung, nghi nghi hoặc hoặc nhìn hai người, rõ ràng đang mỉm cười mà, tại sao Phượng Hữu Hoài lại nói mấy lời kỳ quái vậy?
Tịch Kiến Trăn cũng bỏ vẻ băng lãnh đi, cười cười nói: “Sách, ngươi đãi khách như vậy sao? Mười năm chi ước đến rồi, ta tới đưa Hương Hà đi.”
“Cũng phải coi nàng có chịu đi không a.” Phượng Hữu Hoài cười, ánh mắt lạnh như băng.
Phó Thư lắc lắc đầu, Hương Hà là ai? Khuê danh của hoàng hậu nương nương, Trình Hương Hà. Phó Thư giật mình nhìn về phía Tịch Kiến Trăn, chẳng lẽ… hắn chính là thần bí nhân sĩ trong truyền thuyết, người viết thư tình cho hoàng hậu?
Xem ra, hắn cùng hoàng đế lão tử cũng quen nhau nha. Khó trách Phượng Hữu Hoài mất phong độ, tình địch gặp mặt thì phải đỏ mắt thôi!
Tịch Kiến Trăn cũng lạnh lùng: “Mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, ta cũng sẽ mang nàng đi.”
Dám tranh nữ nhân với hoàng đế lão tử! Nam nhân này phi phú tức quý, nếu không chắc chắn là giáo chủ ma giáo rồi!
Phó Thư không khỏi tặng cho tên kia một ánh mắt đồng tình, hoàng hậu nương nương đã có tới bốn đứa con, đi theo ngươi mới lạ!
Một giây sau.
Chỉ thấy một con chuột từ trên trời rơi xuống, rất hay ho đáp ngay trên mái tóc chỉnh chỉnh tề tề của Tịch Kiến Trăn, kiến cho người kia xanh mặt.
Tiểu Chi chít chít hai tiếng, rất vô tội nhảy xuống, để lại mấy đóa hoa mai đen sì trên vạt áo trắng noãn không tì vết, đi thẳng về hướng Phó Thư.
Tịch Kiến Trăn run rẩy nói: “Tẩm cung của ngươi tại sao lại có chuột?”
Phó Thư chớp chớp mắt: Chẳng lẽ lại thêm một tên sợ chuột nữa?
Tịch Kiến Trăn hoàn toàn phát điên: “Ngươi dám để chuột bay tới người ta!!!”
Phượng Hữu Hoài thấy tên kia lên cơn, bất đắc dĩ thở dài: “Trắc điện có một cái thủy trì, ngươi tới đó rửa sạch sẽ đi.”
Tịch Kiến Phi chạy như bay đi, bi kịch tạm dừng.
Phó Thư mơ hồ đứng yên, Phượng Hữu Hoài thản nhiên giải thích: “Bệnh khiết phích.”