CHƯƠNG2.1
Ba năm sau
Huyền Ky Môn..nơi mà người người trên giang hồ kính sợ,nhưng bởi vì có một gã thiếu niên đến mà thay đổi hoàn toàn. . . . . .
“A a a! Cứu mạng a!”
Trời mới tờ mờ sáng,trong phòng tiểu sư muội Uyển Nhi đột nhiên truyền đến tiếng thết sợ hãi!
Trên dưới Huyền Ky Môn lập tức tỉnh mộng!
“Tại sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Đại sư huynh Mạnh Tư Duệ là người đầu tiên chạy tới hiện trường.
“Hu hu. . . . . . Đại sư huynh,có *** tặc!” Liễu Uyển Nhi khóc sướt mướt trốn được trong lòng ngực của hắn.
“Dâm tặc?” Mạnh Tư Duệ thầm kinh ngạc.
Thủ vệ Cô Tình Nhai trước đến giờ đều do hắn đại sư huynh chịu trách nhiệm,huống chi dọc đường đi lên núi sư phụ đã bày ra trận pháp trùng điệp,*** tặc làm sao lên được đây?
Lỡ như tin truyền tới tai sư phụ,hắn phải giải thích thế nào?
Tuấn lông mày nhíu lại,hỏi”Dâm tặc ở đâu?”
“Ở đó.” Liễu Uyển Nhi chỉ chỉ dưới giường”Hắn bị muội điểm hôn huyệt,dùng chăn bông quấn lại,đá xuống dưới giường.”
“Hừ,sư muội đừng sợ.Có mấy sư huynh ở đây sẽ không buông tha cho tên *** tặc này!”
“Không sai!Phải chính tay đâm tên tặc tử không biết sống chết!” Nhị sư huynh Hà Thừa Uyên cười lạnh,thoáng cái rút ra trường kiếm,quét qua phía dưới giường ——
Một chăn bông màu đỏ rầm rơi xuống trên mặt đất,từ trong chăn lộ ra nam tử nửa thân trần!
Mọi người kinh ngạc thét lên.
“Tam sư huynh!”
Chỉ thấy lão Tam đứng hàng thứ Tống Hào Hùng đang xoa cái mông mắng to”Là tên tiểu tử nào dám làm ông đây té đau mông?”
“Láo xược!”
Đại sư huynh quát lạnh một tiếng, Tống Hào Hùng thoáng cái sửng sốt!”Đại sư huynh,huynh uống lộn thuốc à? Tại sao hung dữ với đệ thế?”
“Hừ! Xem đệ đã làm chuyện tốt gì! Còn không mau mặc y phục vào!”
“Y phục?” Tống Hào Hùng chợt cúi đầu nhìn xuống!”A a a!Y phục lão tử đâu?”
Xấu hổ một tay che kín ***g ngực lõa lồ của mình,một tay che kín quần lót đơn bạc,Tống Hào Hùng luôn đỉnh đạc giờ đây lúng túng cả khuôn mặt cũng đỏ bừng.
“Hừ,Tam sư đệ,đệ hãy nói thật đi,rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Đệ. . . . . . đệ cũng không biết.Đệ rõ ràng đang ngủ mơ mơ màng màng trên giường mình, sao biết vừa tỉnh dậy đã ở đây.Hu…hu. . . . . . Đại sư huynh,tiểu sư muội,các ngươi nhất định phải tin tưởng ta!”
Thấy vẻ mặt khổ sở của hắn,đại sư huynh cười khổ hỏi”Sư muội,muội thấy sao?”
Liễu Uyển Nhi dậm chân!”Hừ,bổn cô nương biết là ai làm rồi! Nhất định là kiệt tác của cái tên chuyên gây sự kia!Đáng ghét!”
Nhị sư huynh cũng nghiến răng nghiến lợi nói “Hừ,nếu không phải mấy người chúng ta hiểu rõ Tam sư đệ,thì đã dùng loạn côn đánh chết! Đệ thấy tiểu tử ngu ngốc kia căn bản muốn chúng ta tự giết lẫn nhau,hắn sẽ một mình độc chiếm sư phụ!Đáng ghét! Đại sư huynh,mang theo tiểu sư muội và Tam sư đệ đòi lại danh dự,lúc này tuyệt đối không thể bỏ qua.”
Tống Hào Hùng bị hàm oan tức giận nhảy dựng lên,mắng to “Lão Tử đi tìm hắn tính sổ!”
“Khoan đã” Đại sư huynh đưa tay ngăn lại “Chuyện này hay bẩm báo với sư phụ,sư phụ nói tiểu sư đệ còn chịu nghe,đổi thành chúng ta đi nói chỉ thêm phân tranh,vu sự vô bổ.”
“Tốt,tìm sư phụ chủ trì công đạo đi!”
Đoàn người sợ quấy nhiễu sư phụ,nên một mực đứng ngoài đại đường đợi đến trời sáng mới dám đi vào.
“Sư phụ!”
Tống Hào Hùng hổn hển giành xông vào đại đường trước,những người khác theo sát đi theo.
“Sư phụ,người phải phân sử cho chúng con.”
Một nam tử trung niên tuổi chừng bốn mươi,tóc đen như mực,phong thần như ngọc,phong thái nhàn nhã đang nhắm mắt phẩm trà,nghe mọi người ồn ào,mí mắt cũng không hề động.
Đại sư huynh biết sư phụ không…thích ầm ĩ,vội vàng kéo lấy Tam sư đệ “Từ từ nói với sư phụ,đừng nôn nóng .”
“Đại sư huynh,đệ có thể không vội sao? Nếu huynh cũng bị người khác làm mình ngậm hàm oan,huynh còn có thể bình tĩnh không?”
Liễu Uyển Nhi hai mắt rưng rưng,thút tha thút thít khóc lóc kể lể với sư phụ “Hu..hu. . . . . . Sư phụ.Sư phụ phải làm chủ cho đồ nhi!”
Bạch Vô Ly giống như không nghe thấy,chậm rãi mở miệng”Năm nay,trà Tam Ngọc còn thơm hơn năm trước,Tư Duệ,cực khổ con rồi.”
Tam Ngọc là loại trà mọc ở lưng chừng núi Cô Tình Nhai phải ba năm mới nở hoa một lần.
Mỗi lần nở hoa chỉ mở nửa canh giờ,một khi không người nào hái hóa sẽ héo và hòa vào trong nước tuyết không chút dấu vết.
Vì vậy hái hoa Tam Ngọc cần khinh công tuyệt đỉnh cùng phải thật kiên nhẫn mới có thể hoàn thành sứ mạng.
Đợi đến hái được hoa Tam Ngọc,còn cần đem lá non và cánh hoa cẩn thận sao (sấy khô) bảy ngày,mới có thể làm ra trà Tam Ngọc độc nhất vô nhị trên đời .
Bởi vì ba năm mới được một bông hoa cho nên vô cùng trân quý,vì vậy nhiệm vụ hái hoa luôn do đệ tử giỏi nhất của Bạch Vô Ly một mình hoàn thành.
Mạnh Tư Duệ nghe sư phụ khen hắn,vội vàng khom người nói “Có thể ra sức vì sư phụ chính là vinh hạnh của đệ tử.”
“Ừm.”
Bạch Vô Ly tiếp tục nhắm mắt phẩm trà,không nói một câu.
Tống Hào Hùng hấp tấp không chờ nỗi,mấy lần muốn mở miệng đều bị đại sư huynh cản lại.
Đoàn người không thể làm gì khác hơn là biết điều đứng một bên.
Trong hành lang,có thể nghe cả hoa rơi.
Thời gian qua nửa nén hương,Bạch Vô Ly rốt cục chậm rãi mở ra hai mắt,đôi tròng mắt sâu không lường được giống như Hắc Long đàm dưới vách Cô Tình Nhai .
“Các đồ nhi không cần phải nói sư phụ cũng biết,có phải Tường nhi lại gây rối?”
“Hu hu. . . . . . Sư phụ anh minh! Tên tiểu tử kia thật sự quá đáng ghét!” Tống Hào Hùng nghiến răng nghiến lợi nói .
“Tên tiểu tử kia?” Bạch Vô Ly nhíu lại hai hàng lông mày.
“Ack. . . . . . con. . . . . . con là nói tiểu sư đệ. . . . . .” Thấy sư phụ không vui,Tống Hào Hùng bỗng nhiên đổ mồ lạnh.
“Tường nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện,các con cũng theo làm rối loạn quy củ.”
“Dạ” Mọi người khom người nói.
“Sư phụ tự có phán xét.Tường nhi,con vào đi.”
Nam tử tuấn mỹ như chi thần trên trời,bạch y bồng bềnh,khóe miệng mang theo nụ cười,như hành vân lưu thủy đi vào đại đường.
Ba năm này mọi người ở đây đều bị tiểu sư đệ chỉnh qua,tuy bị hắn chọc giận đến nghiến răng dương nhưng khi liếc thấy tư thái tuyệt mỹ của hắn vẫn không khỏi ngừng lại hô hấp.
Mộ Dung Tường ngay cả chào hỏi cũng không,mà tự nhiên ngồi xuống.
“Tường nhi không được vô lễ. Thấy sư huynh và sư tỷ tại sao không chào hỏi?” Bạch Vô Ly khẽ giương mắt nói.
Mộ Dung Tường thờ ơ liếc sang cả đám đang ngây người,cười nói: “Cần gì phải hỏi thăm,Tường nhi thấy sư huynh và sư tỷ sáng nay khí sắc hồng nhuận,xem ra hôm qua ngủ rất ngon.Nhất là Tam sư huynh đang vui mừng nhướng mày,xem ra trải qua một đêm vô cùng hương diễm.”
Tống Hào Hùng nghe đến đó quả thực quát lên như sấm!”Ngươi. . . . . . Ngươi ngậm máu phun người? ! Nói,có phải là ngươi làm hay không?”
“Đó là do ai nói?”
“Còn không thừa nhận? Chẳng lẽ không phải ngươi vứt ta vào phòng tiểu sư muội sao?”
“Sao? Tam sư huynh và sư tỷ?” Mộ Dung Tường vỗ tay cười nói”Thì ra tối hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của hai người.Chậc chậc,thật là Vương bát xứng với lục đậu,đúng là trời cao tác hợp!Chúc mừng chúc mừng!”
Mặc dù biết tiểu sư đệ nói lời ác độc,nhưng liễu Uyển Nhi nghe được nàng bị hình dung như lục đậu,tức đến hốc mắt hiện hồng, thét lên “Sư phụ! Tiểu sư đệ thật là quá đáng!Sư phụ tại sao không trị hắn!”
Tống Hào Hùng giận đến muốn nhào tới hung hăng dạy dỗ Mộ Dung Tường,nhưng bị đại sư huynh đưa tay ngăn cản”Có sư phụ ở chỗ này thì sẽ chủ trì công đạo, không được hồ nháo.”
Bạch Vô Ly trước sau như một vẫn duy trì bình tĩnh,thản nhiên nói “Hào hùng,tối hôm qua có phải con đã ra sau núi Lan Uyển?”
Hả? Sao sư phụ biết? Tống Hào Hùng có chút chột dạ gật đầu.