CHƯƠNG2.2
Hắn tình cờ nghe được bọn thị nữ nói chuyện,nói gì lúc trăng tròn đến ra Lan Uyển xông hương hoa,không những có thể gia tăng duyên phận với nữ nhân,còn rất nhanh tìm được đối tượng chung thân.
Hại hắn đi hun thật lâu,bị mùi hoa làm cho choáng váng,trở lại trong phòng liền lên giường ngủ.
Chẳng lẽ. . . . . . ?
“Sư phụ,chẳng lẽ hoa Lan Uyển có vấn đề ?”
“Mùi hoa chính là mùi hoa,có vấn đề gì? Có vấn đề chính là lòng người ngửi mùi hương ấy?” Mộ Dung Tường liếc hắn một cái.
Tống Hào Hùng giận đến đỏ mặt tía tai nhưng một câu phản bác cũng nói không ra.
. . . . . . Bởi vì đêm đó hắn trở về quả thật nằm thấy mộng xuân.
Bạch Vô Ly nhẹ nhàng thở dài”Tường nhi,con có phải bỏ vào hoa Mê Tâm chú?”
“Mê Tâm Chú?” Liễu Uyển Nhi giọng mềm mại hỏi “Sư phụ,người đem Mê Tâm Chú dạy cho tiểu sư đệ?”
‘Mê Tâm Chú” này vô cùng ác độc,một khi tiếp xúc có thể mê hoặc thần trí con người,câu khởi dục vọng giấu trong lòng,làm ra chuyện bình thường không dám làm.
Sư phụ cũng không dám dạy cho chúng ta,vì sao hết lần này tới lần khác muốn đem “Mê Tâm Chú” dạy cho sư đệ chuyên gây họa này?
Mộ Dung Tường mặt không đỏ hơi thở không gấp nói”Đúng vậy,là con làm.Sư phụ dạy đồ nhi,đồ nhi đương nhiên phải cố gắng luyện tập. Sư phụ không phải đã nói “Mê Tâm Chú” nếu chỉ có một tầng công lực có thể hạ trên các loài thực vật,tầng thứ hai có thể hạ trên động vật,phải luyện đến tầng cao nhất mới có thể hạ ở trên thân người.Đồ nhi hiện tại luyện đến tầng thứ hai.Tối hôm qua con đã ra phía sau núi Cô Tình Nhai luyện tập,tối nay xem ra phải dùng trên người tiểu Phúc thôi ah.”
Nghe được ngay cả cún con cũng bị tai ương,trên mặt mọi người không khỏi xuất hiện ba đường hắc tuyến,sợ không cẩn thận đụng phải “Mê Tâm Chú”, đến lúc đó giống như Tam sư huynh làm ra chuyện buồn cười,lúc đó đúng là mất hết mặt mũi!
Tống Hào Hùng trước giờ da mặt dày nghe được,hiện tại cũng không mặt mũi gặp người,giống như các bà các chị che mặt khóc chạy ra ngoài.
“Ai ya,thiệt là,Tam sư huynh xấu hổ gì chứ? Nổi lên sắc tâm với sư tỷ là chuyện bình thường,dù sao mấy năm qua ở cái nơi điểu không sinh đản (chim không sinh trứng),Vô Diệm cũng có thể trở thành Điêu Thuyền,đệ sẽ không nhạo báng huynh ấy.”
“Ngươi. . . . . . Ngươi nói ta là Vô Diệm? Hu hu. . . . . . Thật là quá vũ nhục a hu hu!” Lần này đổi lại liễu Uyển Nhi che mặt khóc chạy ra ngoài!
Mộ Dung Tường thấy thoáng cái tất cả mọi người cũng chạy ra ngoài,hoài nghi nhún vai hỏi”Kỳ quái, bọn họ rốt cuộc đang khóc cái gì?”
Đại sư huynh và Nhị sư huynh nghe cũng khóc không ra nước mắt.
Nhưng chuyện này nhắc tới cũng là Tam sư đệ xấu hổ,chỉ có thể im miệng ngậm Hoàng Liên,sờ sờ lỗ mũi bỏ đi.
“Tường nhi,con biết sai chưa?” Bạch Vô Ly bình tĩnh nhìn đồ nhi nhỏ nhất của hắn.
“Đồ nhi làm sai chỗ nào?”
“Tam sư huynh bất cẩn của con không phải là người biết ngắm hoa.Nhất định con đã sử dụng quỷ kế khiến hắn đi đến Lan Uyển?”
Mộ Dung Tường không quan tâm thẳng thắng nói”Đúng,là đồ nhi sai người dụ hắn đến đó,nhưng nếu hắn không có ý định làm sao lại có hành động như thế?”
“Không được cưỡng từ đoạt lý,vi sư dạy con “Mê Tâm Chú” là muốn con học tập chống lại “Mê Tâm Chú”,không ngờ con thế nhưng dùng trên người sư huynh đồng môn,còn thiếu chút phá hư danh dự sư tỷ con,vi sư muốn trừng phạt con.”
Mộ Dung Tường không phục đứng lên,cười lạnh nói”Dù sao ta đánh cũng không lại sư phụ,muốn phạt cứ phạt!”
Thấy bộ dạng đồ nhi ngông cuồng vô lễ,Bạch Vô Ly không tức giận,thản nhiên nói”Con đã thích Cô Tình Nhai thế,vậy thì thu dọn sân cỏ tại Lan Uyển một lần nữa đi.”
“Hừ,người là sư phụ,đương nhiên chỉ có người nói là đúng.” Mộ Dung Tường vung lên tay áo,gương mặt lạnh lùng sải bước rời đi.
Bạch Vô Ly nhìn thiếu niên hắn ba năm trước cứu,khóe miệng nhếch nụ cười khổ.
Năm đó hắn dùng Thánh Địa Tuyết Liên áp chế độc trên người Tường nhi,mặc dù giữ được mạng hắn nhưng thời gian độc phát cũng dần dần kéo dài,loại độc này đến nay cũng chưa có thuốc giải,Tường nhi vẫn còn nguy hiểm tánh mạng.
Mặc dù đã qua nhiều năm,đồ nhi chưa từng có sắc mặt tốt với hắn,nhưng sau khi biết được cảnh ngộ nhấp nhô của y,Bạch Vô Ly đối với y vô hình có thêm một phần bao dung triều mến.
Tên Đỗ Nguyệt Ảnh nói y biết phương pháp giải độc,không biết thật hay giả?
Mặc kệ ước hẹn ba năm đã đến,phải đến gặp mặt hỏi cẩn thận trước đã.
Mặt trời chói chan nhô lên cao.
Gần tới giờ dùng bữa trưa,minh chủ võ lâm đưa đồ nhi của mình hấp tấp đến trước Huyền Ky Môn—
“Đỗ minh chủ,hoan nghênh đại giá quang lâm.” Đệ tử đứng đầu Mạnh Tư Duệ suất lĩnh sư đệ sư muội trong môn ra cửa nghênh đón.
“Ha ha,tiểu tử trưởng thành không ít nha.” Đỗ Nguyệt Ảnh cười híp mắt vỗ mạnh một cái lên vai hắn!”Mười mấy năm trước Tiểu Bạch đã lôi bọn họ từ Qủy Môn Quan trở về,còn thu nhận làm đồ đi.”
“Đa tạ ân cứu mạng năm đó của Đỗ minh chủ,nếu không phải ngài cùng sư phụ đi qua thôn chúng ta,cứu chúng ta thoát khỏi đám cường bạo,mấy người chúng ta đã sớm không biết đầu thai nơi nào.”
“Duyên phận,hết thảy đều do duyên phận.Tiểu Bạch mười năm mới xuống núi một lần,người trong giang hồ cầu xin cũng không có cơ hội,lại tình cờ gặp được các ngươi.”
“Bọn ta dù máu chảy đầu rơi cũng không đủ để báo đáp ân sư.”
“Ừ,rất tốt.Đồ đệ Tiểu Bạch thật không tệ.Bất quá đồ đệ ta giỏi hơn!” Đỗ Nguyệt Ảnh vui rạo rực nói.
“Hả? Đỗ minh chủ đã thu nhận đồ đệ sao ?” Mạnh Tư Duệ kinh ngạc nói.
Người trong giang hồ đều biết Đỗ Nguyệt Ảnh là người rất khắt khe,một đống người muốn bái ông ta làm thầy.Ông ta đều khinh thường không thèm chú ý.
Không phải chê người ta quá xấu,thì lại chê người ta nói năng quá thô tục,ngay cả người trong nhà có tiền cũng không được,quan trọng nhất chỉ cần căn cốt ít ỏi cũng không được vào mắt!
Kiên trì phải tìm được người vừa có dung mạo vừa phải có căn cốt.
Điều kiện khắc khe thế kia mà cũng tìm được người sao?
“Ha ha không sai! Tiểu Uy Uy,mau ra đây cho mọi người xem .”
“Ông còn dám gọi ta một tiếng Tiểu Uy Uy,Bổn thiếu hiệp sẽ giết ông!”
Lâm Kỳ Uy gương mặt lạnh lùng,từ ngoài cửa đi tới.
Đỗ Nguyệt Ảnh tuyệt không quan tâm đồ đệ mắng mình,cười híp mắt ôm hông của hắn,ghé vào lỗ tai hắn phù…thổi hơi nóng,hỏi”Chẳng lẻ muốn ta gọi lúc chúng ta ‘ khi đó ’ hả cục cưng?”
“Ông dám!” Lâm Kỳ Uy mặt lúc đỏ lúc trắng.
Đỗ Nguyệt Ảnh đang muốn đùa giỡn thêm lại thấy Bạch Vô Ly từ bên trong đi ra.
“Ha ha. Cô Tình Nhai quả nhiên là nơi phong thủy bảo địa (ý là vùng đất tốt),để cho khuôn mặt nhỏ bé của chưởng môn càng thêm trắng noản động lòng người nha.”
Lâm Kỳ Uy kinh hãi!Oa,thì ra dung mạo Bạch chưởng môn đẹp mắt đến thế,thuật dịch dung của ông ta quả nhiên lợi hại.Tuổi tác bất quá chỉ hơn bốn mươi,lại có một thân tuyệt học.
Bạch Vô Ly biết bạn tốt trời sanh tính nghịch ngợm,cười nhạt nói”Đầu lưỡi của ngươi cũng càng ngày càng sắc bén.”
“Ha ha,đầu lưỡi của ta có lợi hại hay không,đồ đệ của ta là rõ nhất.Có phải không,Tiểu Uy Uy?” Đỗ Diệu Ảnh mập mờ nháy mắt mấy cái.
Lâm Kỳ Uy hận không thể cắt ngay đầu lưỡi của ông ta,giận giữ nói “Ông còn nói hưu nói vượn,tỷ võ lần này một mình ông đi đi!”
“Chậc chậc,nổi dóa rồi,nổi dóa rồi.Bảo bối đồ đệ của ta nổi dóa rồi!” Đỗ Nguyệt Ảnh hai mắt sáng lên,hưng phấn tung ra một chưởng.
Lâm Kỳ Uy trúng phải cả người lập tức vô lực.