Mùa hạ, Thừa Thiên năm thứ mười sáu, Hoàng Phủ Đức bệnh tình trầm trọng, không thể cứu chữa. Trong triều, người người cảm thấy bất an, kết bè kéo phái. Tây Xương vương thu nạp hiền sĩ, chiêu binh mãi mã ở khắp mọi nơi, dã tâm mưu phản đã quá rõ ràng. Sau năm năm thiên hạ thái bình, Trung Nguyên lần thứ hai dậy sóng, nổi trận phong ba.
Sáng sớm ngày đông, hàn khí rét buốt cơ thể.
Một bầu không khí trầm thấp như sương mù dày đặc đang bao trùm phủ tể tướng.
Trong đại sảnh, năm người ngồi đối diện, ánh mắt nhìn nhau, ai cũng không nói lời nào.
“Ta thật sự không biết mình là ai, mất trí nhớ rồi.” Một vị nữ tử xinh đẹp tiên phong mở miệng, phá vỡ không khí trầm mặc này.
Nữ tử dịu dàng đang ngồi bên cạnh lặng lẽ liếc nàng một cái, “Thanh Nhã muội đừng làm tỷ sợ.”
Thanh Nhã bất đắc dĩ thở dài, “Muội thật sự mất trí nhớ rồi.”
Tể tướng đang ngồi nghiêm chỉnh ở cao đường trầm thấp mở miệng, “Ngã xuống một cái rồi mất trí nhớ sao?” Khí thế ngài không giận mà uy, khiến người ta sợ hãi cực độ.
“Vị lão gia này, con thực sự cái gì cũng không biết. Hiện tại, trong đầu con trống rỗng, cái gì cũng nghĩ không ra.” Thanh Nhã bắt chéo hai chân, nhãn nhã cắn hạt dưa.
Tể tướng phu nhân vừa sủng nịch vừa trách cứ trừng mắt nhìn nàng, “Thanh Nhã, tiểu thư khuê các nên ra dáng của tiểu thư khuê các.”
Thanh Nhã không hề quan tâm nhún nhún vai, “Nương à, tiểu thư khuê các cũng là người, cũng cần cắn hạt dưa, người làm như không thấy là được rồi.”
“Muội muội, muội thật sự mất trí nhớ sao?” Nam nhân đang ngồi cạnh bên Thanh Nhã nghi hoặc hỏi.
“Vô nghĩa, đương nhiên là mất trí rồi.” Thanh Nhã trong lòng âm thầm bỏ thêm một câu: Nếu nói ta từ hiện đại mượn xác hoàn hồn đến đây, các người tin sao?
Lục thừa tướng thái độ nghiêm cẩn, quản lí gia đình cực kì nghiêm khắc. Thấy bộ dạng Thanh Nhã bướng bỉnh bất tuân, giận dữ giậm chân một cái, “Thanh Nhã, bình thường ta dạy con thế nào?”
Lục phu nhân thấy thế, vội vàng nắm lấy cánh tay Lục thừa tướng, lại vừa nháy mắt với Thanh Nhã, “Lão gia, Thanh Nhã mệt mỏi rồi, để con nó nghỉ ngơi trước đi. Phương Phỉ, đưa muội muội về phòng nghỉ ngơi.”
“Phương Phỉ, Thanh Nhã, chạy đi.” Lục gia trưởng tử Lục Định Viễn thừa cơ kéo hai muội muội chạy đi “lánh nạn”.
“Phương Phỉ, con trở lại cho ta.” Lục thừa tướng tuổi cao giọng càng cao, âm thanh gào thét tức giận gần như muốn làm thủng lỗ tai Thanh Nhã.
Nàng quay lại le lưỡi, “Cha à, con thấy ngài tốt nhất nên nghỉ ngơi trước đi, con cùng tỷ tỷ tự biết chăm sóc bản thân mình.” Thanh Nhã vẻ mặt ngông nghênh, kiêu ngạo bỏ đi, để lại Lục thừa tướng đang tức đến vểnh râu trừng mắt cùng Lục phu nhân đang âm thầm cười mãi không thôi.
Ba người chạy khỏi tể tướng phủ, thở hồng hộc đứng trước cửa.
Sau khi trở lại bình thường, Lục Định Viễn tay đặt lên vai Thanh Nhã, “Thanh Nhã, muội không phải mất trí thật chứ?” Bất quá chỉ là sơ ý ngã từ trên lầu xuống, như vậy cũng mất trí sao?
Thanh Nhã gật đầu, “So với trân châu còn thật hơn.” Cừu gia trả thù, Lục Thanh Nhã bị quẳng từ trên sân thượng xuống, khi tỉnh lại đã thấy mình đang ở cổ đại rồi. Vừa mở mắt ra, chỉ thấy một đống nha hoàn, đại phu, tuyên bố nàng ngã từ thang lầu xuống. Cuối cùng không thể nói mình là người hiện đại, đúng không? Mất trí nhớ, cái cớ trăm lần chẳng sai. Thế nên, mới có một màn trong đại sảnh vừa rồi.
“Được rồi, ta không ép muội nữa. Ta còn có việc, để Phương Phỉ đưa muội đi đâu đó một chút.” Lục Định Viễn nói xong, móc ra một chồng ngân phiếu đưa cho Thanh Nhã, “Muốn mua gì thì mua, ngàn vạn lần cũng đừng vội vã trở về.”
Lục Thanh Nhã vui mừng hớn hở nhìn đống ngân phiếu, suýt chút nữa ngả ngang trên mặt đất hôn mê, “Đa tạ đại ca.” Thực sự là người tốt a. Lục Thanh Nhã nàng ở hiện đại không cha không mẹ, ngoại trừ em gái nuôi cùng nàng nương tựa vào nhau ra, nàng không còn người thân nào khác. Không ngờ rằng, hôm nay cư nhiên có người cho nàng tiền tiêu vặt, cảm giác quả thật là con mẹ nó tốt.
Lục Chấn Viễn bỏ đi, Thanh Nhã lập tức giữ chặt tay Phương Phỉ, bị mấy chỗ náo nhiệt làm cho kích động, “Phương Phỉ, chỗ nào quậy vui nhất?” Đi tới cổ đại, không chơi đùa thỏa thích đương nhiên không được rồi.
Phương Phỉ bất đắc dĩ cười, “Muội muội, muội lại bướng bỉnh nữa rồi.”
“Tỷ tỷ à, tỷ không làm thục nữ không được sao? Muội sẽ tự ti đó.” Lục Phương Phỉ chính là một đại mỹ nhân, cũng là thục nữ không hơn không kém.
Lục Phương Phỉ lấy khăn tay che miệng cười, “Tỷ từ nhỏ đã là như thế rồi.”
Nữ nhân bị chế độ phong kiến đàn áp mấy thập niên, bị tẩy não là chuyện tuyệt đối có thể, Thanh Nhã triệt để buông tha ý tưởng khai sáng cho nàng, “Tỷ tỷ, muội cái gì cũng không nhớ được, tỷ kể lại vài chuyện trong nhà cho muội đi, kể cả chuyện triều đại này nữa, được không?” Ngoại trừ biết cha nàng là thừa tướng, còn lại, nàng chẳng biết gì cả.
Theo nàng quan sát, y phục những người qua đường đang mặc vừa cùng loại với thời Tùy Đường, lại vừa giống như Tần Hán. Chỗ này rốt cuộc là chỗ quỷ quái nào, là triều đại quỷ quái gì? Lục Thanh Nhã nàng ngay cả bằng tốt nghiệp tiểu học cũng không có, là điển hình mù chữ, căn bản không đoán được đây là đâu
“Bây giờ là Thừa Thiên vương triều, năm thứ mười sáu, do Hoàng Phủ Đức cầm quyền, cha cùng Hoàng Phủ Đức là hảo bằng hữu, từng cùng ngài nam chinh bắc chiến. Sau chấn động lật đổ tiền triều, bình định tứ hải, cha càng cực khổ lập được đại công. Năm năm trước, thiên hạ thống nhất, cha được phong hào tể tướng…” Nói đến cục diện hiện nay, Lục Phương Phỉ cứ thao thao bất tuyệt, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.
Nàng tuy là nữ tử khuê các, nhưng vì quan hệ với phụ thân, đối với cục diện thiên hạ hiện nay cũng có chút kiến thức, Thanh Nhã vừa nghe cũng đâm ra sửng sốt.
Nói cho dễ nghe, cha nàng chính là đại công thần khai quốc, nhưng nói trắng ra, chỉ là quân bán nước.
Hoàng đế hiện nay họ Hoàng Phủ tên một chữ Đức, nói cho dễ nghe thì là hoàng đế, còn khó nghe hơn thì chính là phản tặc. Hoàng Phủ này cùng với với Vương Mãng (1) trong lịch sử đúng là cùng đẳng cấp, bất quá Hoàng Phủ Đức đích thực hiền đức, tài trí mưu lược hơn người, không ngờ lại ngu ngốc lên làm hoàng đế, bình định thiên hạ phân tranh.
Về phần gia đình nàng, cũng giống những gia đình bình thường khác. Nếu có khác, chính là nhà bọn họ sinh quá nhiều con. Trưởng tử Lục Định Viễn, trưởng nữ Lục Phương Phỉ, thứ nữ Lục Thanh Nhã, ba nữ nhân, đương nhiên đúng là sinh nhiều rồi.
Trải qua tổng kết, muốn miêu tả triều đại này chỉ có thể dùng một chữ: loạn.
Thiên hạ vừa mới bình định xong, tân quân lại bệnh tình nguy kịch, bốn vị phiên vương đang nhìn chằm chằm như hổ đói, điển hình chính là thiên hạ đại loạn. Không ngờ, có thể biến thành thế cục ngũ thế đối lập, quần hùng phân tranh.
Loạn thế… đáng sợ thật…
Bất tri bất giác, hai người dừng lại trước cửa một tửu lâu.
Phương Phỉ vội vàng kéo tay Thanh Nhã, “Vào trong ngồi đi, tỷ vẫn nhớ muội thích nhất là món rau ở Đắc Ý lâu này.”
“Thân là thiên kim thừa tướng cũng có thể tùy tiện xuất môn sao?” Thanh Thanh phi thường hoài nghi.
Lục Phương Phỉ trong dáng tươi cười bỗng nhuốm vài phần cô đơn, “Tỷ không thường đi, nhưng muội cứ hay lén lút chạy đến.”
Lục Thanh Nhã nhìn ra tâm ý của Phương Phỉ, lôi kéo nàng vào trong, “Yên tâm, sau này muội thường mang tỷ đến.” Cũng không hỏi xem Lục Thanh Nhã đến đây để làm gì, muốn nàng trái lại ở nhà đánh đàn thêu hoa? Chính là hai chữ: nằm mơ.
Bước vào Đắc Ý lâu, tiểu nhị lập tức chạy đến đón, ân cần bắt chuyện.
Đắc Ý lâu chính là tửu lâu lớn nhất kinh thành, tuy rằng không phải đang là giờ ăn, nhưng khách nhân ra vào tấp nập, náo nhiệt phi thường.
Thanh Nhã cùng Phương Phỉ đến một chỗ vắng vẻ ngồi xuống, tiểu nhị lập tức dọn lên rất nhiều món ngon.
Lục Thanh Nhã sớm đã có thói quen ăn sáng, bụng đã đói đến mức kêu lên vang trời. Thấy món ngon trước mắt, tay lập tức hoạt động.
Vừa bóc một cái, đã bị Phương Phỉ dùng đũa đành vào tay, “Thả ra.”
“A.” Thanh Nhã không cam lòng thả tay ra, cầm đũa lên.
Thanh Nhã có một đôi mắt trong veo như nước, sóng mũi thẳng tắp, đôi môi anh đào tinh xảo. Mái tóc bồng bềnh như mây được búi lại, chứng tỏ xuất thân bất phàm của mình. Một dải lụa lục sắc uống quanh thân hình đẹp đẽ, vạt áo tung tăng, xuất trần thoát tục.
Phương Phỉ cũng đồng dạng là một mỹ nữ, trang phục giống như Thanh Nhã. Bất quá, nàng đang mặc một thân hồng sắc y phục.
Hai vị thiên kim tiểu thư cao quý, ngồi dùng cơm trong đại sảnh sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Trong đó, còn có một người ăn như quỷ đói đầu thai, càng thu hút ánh mắt người khác.
Đương nhiên, cúi đầu dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết, quỷ đói đầu thai kia chắc chắn không phải Phương Phỉ rồi.
Lục Thanh Nhã nổi tiếng là da mặt dày, hoàn toàn không biết hai chữ “xấu hổ” viết như thế nào. Còn Phương Phỉ là một tiểu thư khuê các, đối mặt với ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, cuối cùng cũng nhịn không được.
“Thanh Nhã, đi.” Nàng nhẹ nhàng kéo y phục của Thanh Nhã bỏ đi.
Thanh Nhã biết Phương Phỉ vừa nhát gan lại vừa xấu hổ, cũng không làm khó dễ nàng. Buông bát đĩa xuống, Thanh Nhã cất cao giọng, “Hóa đơn, không phải, tính tiền.”
“Tổng cộng mười sáu lượng tám.” Tiểu nhị cười tươi như hoa.
“Được.” Thanh Nhã đưa tay định lấy tiền ra, đúng lúc đó, biểu tình của nàng đột nhiên đông cứng.
Lục Thanh Nhã ho khan một tiếng, chậm rãi thu tay lại, “Tiểu nhị, ta còn chưa ăn no, ngươi có thể… gói cho ta một phần bánh màn thầu được không?”
“Có ngay.” Dựa vào dáng ăn bất nhã của nàng, tuyệt đối không ai hoài nghi lời nàng vừa nói.
Tiểu nhị vừa mới bỏ đi, Thanh Nhã lập tức kéo tay Phương Phỉ, “Chạy a.”
“Tại sao?” Phương Phỉ thật sự không rõ nguyên nhân.
“Tiền của muội đã mất hết rồi.” Ngụ ý của nàng chính là nói nàng dự định ăn cơm bá vương.
Phương Phỉ chần chờ một chút, lắc đầu, “Ta không dám.” Đường đường là thiên kim tể tưởng, sao lại có thể ăn cơm bá vương?
Thanh Nhã hoàn toàn không chịu nghe lí do Phương Phỉ thoái thác, vội vã túm lấy nàng, “Nhanh lên chút đi, nhân lúc người ta không để ý, chạy.” Hai người lắm la lắm lét, thắng lối tới cửa lớn chuẩn bị đào tẩu.
“Hai vị tiểu thư, cửa không phải bên này sao?” Đột nhiên từ bên ngoài bay tới một âm thanh, khiến Thanh Nhã cùng Phương Phỉ đồng thời biến thành hóa thạch.
Hóa thạch đúng một giây đồng hồ, Thanh Nhã khôi phục lại bình thường. Nàng chậm rãi đứng thẳng người, trường mặt ra cười nói, “Đa tạ.”
Đứng trước mặt nàng là một nam tử, đại khái chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, thanh tú tuấn mỹ. Một thân hắc sắc trường bào, vô cùng lãnh khốc.
Người này một thân nam trang, hành động nam tính, nhưng Lục Thanh Nhã nàng từng gặp qua vô số hạng người, đương nhiên có thể nhìn ra kẻ kia chính là một nữ tử.
“Cô nương, cô không trả công cho ta sao?” Nàng xòe tay ra.
“Ta không có tiền.” Thanh Nhã mặt dày mày dạn nói.
“Đại ca, đừng làm khó dễ người ta nữa.” Tức thời, một thỏi bạc được đặt vào tay nàng.
Nữ tử cải nam trang kia khép ngón tay lại, siết chặt, bất mãn nói, “Người dám ở Đắc Ý lâu của ta ăn cơm bá vương còn chưa xuất thế.”
“Quên đi.”
Lục Thanh Nhã tuyệt đối từng thấy qua rất nhiều người, nhưng khi vừa nhìn thấy hắn, nàng vẫn như cũ ngây dại.
Mỹ a, mỹ… góp mặt trên thế gian hơn nửa đời người, đi hơn nửa vòng Trái Đất, cũng chưa từng thấy qua nam nhân nào xinh đẹp tuyệt luân như vậy. Nam nhân có thể đẹp thế này, không phải yêu ma cũng là dị loại.
Phương Phỉ bây giờ đã kinh ngạc đến ngây người, nói không thành tiếng, “Trưởng… Thái…”
Sau khi hồi phục tinh thần, nàng vô thức sờ sờ cằm, “Ta làm kẻ tiên phong đi đầu, Phương Phỉ, đi.” Nàng kiêu ngạo bất tuân, hoàn toàn không để tâm tới vị hắc y cô nương đó.
Đáy mắt nữ tử kia bỗng xẹt lên một tia hứng thú, vươn tay cản đường Thanh Nhã, “Dừng chân.”
“Làm gì?” Thanh Nhã không còn nhịn được nữa đẩy tay nàng ra.
“Lục cô nương, vị này là ai?” Ánh mắt nữ tử kia rơi lên người Phương Phỉ.
Phương Phỉ vòng hai tay lại bên hông, cung kính đáp, “Tiểu muội Thanh Nhã, nếu như có chỗ nào đắc tối, Phương Phỉ thay muội muội tạ tội với trưởng công… với công tử.”
Nữ tử mỉm cười, “À, nguyên lai là thiên kim của thừa tướng đại nhân. Cá tính của cô, ta rất thích.”
Thanh Nhã chớp chớp mắt, “Trưởng công chúa? Thái tử?”
“Thông minh.” Hắc y nữ tử – cũng chính là trưởng công chúa vỗ vỗ tay.
“Phương Phỉ thân là thiên kim tể tưởng, chỉ có người trong hoàng tộc mới có thể khiến tỷ ấy cung kính như vậy.” Thanh Nhã cười, “Huống chi, tỷ ấy vừa gợi ý cho ta.” Lục Thanh Nhã mười hai tuổi xuất đạo, danh chấn giang hồ, tâm cơ tài trí đương nhiên không giống người thường.
“Lục nhị tiểu thư quả nhiên thông minh.” Thái tử Hoàng Phủ Thành tự tiếu phi tiếu.
“Trưởng công chúa cùng thái tử điện hạ một mình xuất cung, Thanh Nhã không dám giữ lâu, hai vị thỉnh.”
Hoàng Phủ Tiệp giơ tay cản đường nàng, “Lục tiểu thư, chẳng hay Hoàng Phủ Tiệp có vinh hạnh mời cô nương uống một ly trà.”
“Trưởng công chúa đã mở lời, Thanh Nhã sao có thể từ chối?” Thanh Nhã cười khanh khách, tiếu ý vẫn chưa đạt tới đáy mắt.
Hoàng Phủ Tiệp không quên để ý thấy vẻ lạnh lùng nơi đáy mắt của nàng, cong đôi môi đỏ mộng, khóe môi dẫn ra một nụ cười tinh minh, “Nếu ta nhớ không nhầm, muội muội mới mười sáu tuổi đúng không? Gọi một tiếng tỷ tỷ được chứ?”
“Công chúa kim chi ngọc diệp, thiên kim quý thể, Lục Thanh Nhã không dám trèo cao.” Hoàng Phủ Tiệp ánh mắt quá thâm trầm, trong ý cười ẩn giấu rất nhiều thứ. Nữ nhân này, không phải kẻ tầm thường.
“Lục cô nương thỉnh.” Hoàng Phủ Tiệp nắm lấy tay nàng, kéo nàng lên lầu, Hoàng Phủ Thành cùng Lục Phương Phỉ cũng đi theo phía sau.
“Đa tạ công chúa.” Bị Hoàng Phủ Tiệp nắm tay, Lục Thanh Nhã lập tức cảm giác được một cổ khí thế.
Cổ tay nàng vừa chuyển, giống như có một con rắn linh hoạt từ lòng bàn tay Hoàng Phủ Tiệp xuất ra, Hoàng Phủ Tiệp vô cùng kinh ngạc, “Không ngờ muội muội cũng có võ công.”
“Muội cũng không biết công chúa cũng là cao thủ bậc này.” Lục Thanh Nhã bề ngoài tươi cười nhưng trong lòng không cười.
“Ta cùng muội muội vừa gặp đã thân.”
“Được sự ưu ái của công chúa, Thanh Nhã vô cùng xấu hổ.”
“Ta đối với muội muội vô cùng thưởng thức, khi nào rảnh rỗi, tiến cung trò chuyện với ta.”
“Thanh Nhã muôn phần vinh hạnh.” Thanh Nhã không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói, “Công chúa, Thanh Nhã bất ngờ bị nhiễm phong hàn, thân thể không được khỏe, Thanh Nhã xin phép được cáo từ trước.” Hoàng Phủ Tiệp liên tục lôi kéo nàng làm quen, rốt cuộc là có mục đích gì?
Hoàng Phủ Tiệp lùi lại một bên, “Thỉnh, khi nào rảnh rỗi, tiến cung cùng ta thưởng trà.”
Lục Thanh Nhã kéo tay Lục Phương Phỉ, ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi Đắc Ý lâu, Phương Phỉ dường như lưu luyến, không ngừng ngoái đầu nhìn lại.
Thấy Thanh Nhã cùng Phương Phỉ đi xa, trưởng công chúa Hoàng Phủ Tiệp cười chế nhạo, “Đệ xem, Phương Phỉ cô nương rất lưu luyến.”
“Đệ thấy nhị tiểu thư không tệ.” Hoàng Phủ Thành có chút đăm chiêu.
“Tại sao?”Hoàng Phủ Tiệp có chút hứng thú nhìn hắn.
Hoàng Phủ Thành ánh mắt rơi vào chỗ hai người vừa tiêu thất, “Phương Phỉ tất nhiên là mỹ, đáng tiếc, không có trí tuệ.” Nàng thích hợp làm thái tử phi, làm quốc gia chi mẫu, cũng là thê tử Hoàng Phủ Thành hắn mong muốn.
Hoàng Phủ Tiệp ý vị sâu xa nói, “Anh hùng sở kiến lược đồng (2), Lục nhị cô nương đủ cuồng, đủ ngạo, đủ thông tuệ, nữ tử như vậy…”
—
.
.
(1) Vương Mãng: (chữ Hán: 王莽; bính âm: Wáng Măng) (45 TCN – 6 tháng 10 năm 23) là vị Hoàng đế duy nhất của nhà Tân (新朝) trong lịch sử Trung Quốc. Từ vai trò ngoại thích trong triều đình nhà Hán, Vương Mãng đã từng bước lên nắm những chức vụ cao nhất, thao túng việc triều chính và cuối cùng cướp ngôi nhà Hán. Tuy nhiên chỉ sau 16 năm, triều đại nhà Tân mà ông sáng lập đã sụp đổ cùng cái chết của ông. | Đọc tiếp >>
.
.
(2) Anh hùng sở kiến lược đồng: thành ngữ, chỉ hai ý kiến tương đồng, hai người chủ trương không mưu mà hợp (không bàn bạc mà đưa ra chủ kiến như nhau.)