Tiết Hoàn giống như dùng thuốc kích thích, cũng không biết tại sao lại phấn khởi như vậy, Cố Lan bị hắn lăn qua lộn lại dằn vặt biến đổi qua không biết bao nhiêu cái tư thế, eo chân đau đớn mệt mỏi, cả người mềm yếu. Đến lúc sau cơ hồ đều không rên lên được, chỉ có thể mềm nhũn nằm dưới thân hắn, đau đến ngoan hoặc là sảng khoái đến ngoan mới miễn cưỡng phát ra một chút tiếng rên rỉ khàn khàn, cơ bản đều ở trạng thái bán hôn mê.
Thể lực của người này không phải dùng tiền là có thể mua a, Cố Lan mơ mơ màng màng nghĩ.
Tiết Hoàn vừa tàn nhẫn đỉn đâm rút mấy chục lần, rốt cục lại một lần bắn ra. Cố Lan bỗng dưng rướn cổ lên nhìn phía dưới, đôi môi khẽ nhếch, mi tâm nhíu lại, cơ hồ là cùng phút chốc nghênh đón cao trào.
Tiết Hoàn thở hổn hển chặt chẽ ôm Cố Lan, không ngừng hôn cái cổ ẩm ướt mồ hôi của y, thấp giọng nỉ non, “A Lan, A Lan.”
Cố Lan bị hắn ép tới sắp thở không nổi, “Anh, xuống…”
Tiết Hoàn đem côn thịt vẫn còn trong trạng thái bán ngạnh rút ra một ít, lại chậm rãi đi vào, “Nhưng tôi không nỡ đi ra, bên trong nóng quá, thật thoải mái.”
Cố Lan cau mày đẩy hắn một cái, “Anh rất nặng.”
“Như vậy thay đổi tư thế.” Tiết Hoàn vẫn trong tư thế hạ thể hai người liên kết, trở mình, để Cố Lan nằm nhoài trước ngực hắn, một tay dọc theo lưng của y vuốt ve đi xuống, dừng ở khe rãnh mông. Da thịt nhẵn nhụi trơn mềm tựa như có sức hút vô hình, vững vàng hấp thụ ngón tay hắn, làm hắn trầm mê mất hết lý trí, khẽ vuốt ve qua lại, không đành lòng rời đi, “Tôi không chê em nặng.”
“Tôi vốn không nặng như anh.” Cố Lan thì thầm một tiếng, nhấc mông lên khiến cho Tiết Hoàn trong cơ thể y lui ra, sau đó ở trên người hắn tìm một vị trí tương đối tốt liền thoải mái nằm úp sấp, hai má kề sát trước ngực hắn, nhắm mắt lại, “Đừng ầm ĩ, tôi muốn ngủ.”
“Đừng ngủ.” Tiết Hoàn sờ sờ mặt Cố Lan, ôm y ngồi dậy, “Còn chưa tắm rửa.”
“Không tắm, mệt mỏi quá.” Cố Lan ôm lấy eo Tiết Hoàn, đem mặt chôn ở trước ngực hắn, “Buồn ngủ quá, tôi muốn đi ngủ.”
“Không được, trước tiên tắm rửa, tắm xong ngủ tiếp.”
Cố Lan dùng sức cọ mấy lần trước ngực hắn, “Không tắm không tắm.”
“Làm nũng cũng vô dụng.” Tiết Hoàn nhẹ nhàng vỗ một cái trên mông y, “Nhất định phải tắm, không dọn dẹp sạch sẽ sẽ sinh bệnh.”
Cố Lan giả chết, mềm nhũn nằm nhoài trước ngực hắn, không nhúc nhích.
Tiết Hoàn không nhịn được cười rộ lên, bàn tay trên mông Cố Lan xoa nhẹ hai lần, “Kêu em đi tắm cũng không bắt em tự mình làm, em chỉ cần nằm là được.” Nói xong, ôm Cố Lan xuống giường, đi vào phòng tắm.
Tắm rửa được một nửa Cố Lan liền ngủ, thời điểm từ buồng tắm đi ra cũng là thời điểm nằm trên giường, y hoàn toàn không biết, trực tiếp ngủ một giấc đến hừng đông.
Thời điểm tỉnh lại phát hiện mình nghiêng người gối lên một bên cánh tay Tiết Hoàn, mặt chôn ở trước ngực hắn, một chân còn chặn ngang giữa hai chân đối phương. Tư thế này thực sự là khỏi nói có bao nhiêu thân mật.
Cố Lan bên tai hơi có chút nóng lên, nhìn Tiết Hoàn vẫn nhắm hai mắt một chút, nghĩ thầm Quý Hồi Sinh đều nói thử xem, vậy thì thử xem đi, vì vậy lại đem mặt dán vào trước ngực Tiết Hoàn, dự định ngủ tiếp.
“Tỉnh rồi?”
Cố Lan bị âm thanh đột nhiên phát ra làm giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiết Hoàn mở to mắt, tròng mắt thanh minh ngậm ý cười, một tia buồn ngủ cũng không.
“Anh, anh giả bộ ngủ!” Người này rõ ràng tỉnh lại rất lâu, động tác nhỏ vừa nãy không thể nghi ngờ đã bị phát hiện, Cố Lan lúng ta lúng túng xấu hổ, “Anh người này sao lại như vậy, tỉnh rồi cũng không nói!”
“Tôi lúc tỉnh em còn chưa tỉnh đây, tôi nói chuyện với người nào?” Ý cười trong mắt Tiết Hoàn càng rõ ràng, thân thủ ôm eo Cố Lan, đem y ôm vào trong ngực càng chặt, một tay tìm được dưới thân y, “Em thích tôi ở lúc em ngủ giao lưu thân thể với em, hả? Lời nói không thể giao lưu vậy cũng chỉ có thân thể có thể trao đổi, có phải như vậy hay không?”
Cố Lan mặt đỏ lên, dùng sức kéo tay Tiết Hoàn đang định làm loạn ra, vén chăn lên ngồi dậy, làm dáng muốn xuống giường, “Anh đừng xuyên tạc lời em nói!”
Tiết Hoàn duỗi dài cánh tay dùng sức đem Cố Lan kéo về trong lồng ngực, cười dùng cằm mọc ra râu mới tua tủa cọ cọ cái cổ của y, trêu Cố Lan liên tục né tránh, “Đừng cọ em, thật là nhột.”
“Không trêu em nữa.” Tiết Hoàn buông Cố Lan ra, trên mông y nhẹ nhàng xoa bóp một cái, “Đi đi.”
“Anh còn chưa chịu rời giường?” Cố Lan xuống giường.
Tiết Hoàn nằm một hồi trong chăn, “Tôi ngủ tiếp một lát, chừng mấy ngày không chợp mắt rồi.”
Cố Lan không nhịn được hỏi nhiều một câu, “Anh không phải chủ tịch sao, những chuyện kia để cho người khác đi xử lý không được?”
Tiết Hoàn hai tay khoanh lại gối ở sau gáy, mỉm cười nhìn Cố Lan, “Em là quan tâm tôi?”
“Coi như em chưa nói.” Cố Lan quay người đi vào buồng tắm.
Chờ rửa mặt xong xuôi từ buồng tắm đi ra, phát hiện Tiết Hoàn hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ đã ngủ, Cố Lan rón rén tới gần, tỉ mỉ quan sát một hồi, xác định hắn là thật đang ngủ, lúc này mới đối mặt của hắn làm động tác bạt tai, “Khốn nạn.”