Nhất Dạ Tình Hậu (Sau Tình Một Đêm)

Chương 39: Chương 39: Nhìn đến em liền không mệt




Sáng ngày thứ hai, Cố Lan hai vành mắt đen thui khó khăn từ trên giường bò dậy, đơn giản rửa mặt một phen sau đó thay quần áo, ra khỏi phòng ngủ đi xuống lầu.

Người giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng cẩn thận.

Nếu không phải bụng đói ùng ục ùng ục gầm gào lên, y thật sự là không nghĩ đến ăn. Cũng không biết là động tĩnh sát vách quá lớn hay vẫn là hiệu quả cách âm giữa các gian phòng không lý tưởng, tóm lại là Cố Lan đến quá nửa đêm mới mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.

Cố Lan ngồi ở trước bàn ăn che miệng liên tục ngáp, lúc này điện thoại di động để trên bàn rung động một chút. Cố Lan xoa xoa mắt mở màn hình, thấy là tin nhắn Tiết Hoàn gửi tới.

—— Nhớ anh không?

—— Không nhớ.

Cố Lan trả đi hai chữ, đẩy điện thoại di động qua một bên bắt đầu ăn điểm tâm. Ăn được một nửa, Tiết Hoàn lại gửi tin nhắn trở lại.

—— Anh không tin.

Cố Lan mắt liếc nội dung tin nhắn, thầm nghĩ thật tẻ nhạt rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn, vừa mới múc một muỗng cháo nhỏ vào trong miệng thì nghe được tiếng bước chân, Cố Lan ngẩng đầu, sau đó… bị sặc.

“Khặc, khặc, khụ khụ…”

“Aizz!” Tiết Hoàn bước nhanh về phía trước, khom lưng vỗ vỗ lưng Cố Lan, “Em gấp cái gì, cũng không ai giành với em.”

Cố Lan hòa hoãn lại được, uống một ngụm nước xong cau mày trừng Tiết Hoàn, “Em làm gì mà cuống lên, là vì bị anh dọa cho sợ hãi!”

Tiết Hoàn kéo ghế dựa ngồi ở bên cạnh Cố Lan, giơ tay sờ sờ cái bụng nhô cao của y, “Là anh không tốt.”

Cố Lan đẩy tay của hắn ra, không quá tự nhiên sờ sờ lỗ tai, “Sao đã trở lại trước thời hạn, không phải nói rõ là cuối tuần sao?”

Tiết Hoàn lại đưa tay bao trùm lên bụng y, “Nhớ em cùng con trai.”

“Đừng có sờ.” Cố Lan hai má hơi có chút hồng lần thứ hai đẩy tay Tiết Hoàn ra, “Anh sao biết là con trai, vạn nhất là một bé gái thì sao.”

Tiết Hoàn cười hề hề ở trên mặt y hôn một cái, “Quản đứa nhỏ là con trai hay con gái, chỉ cần là em sinh anh đều yêu thích.”

Cố Lan nghiêng mắt liếc hắn một cái, cầm lấy muỗng canh tiếp tục uống cháo.

Tiết Lâm lúc này đi vào phòng ăn thấy Tiết Hoàn cũng ở, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, “Anh? Anh trở về khi nào?”

Tiết Hoàn nhìn cậu, ngón tay ở trên bàn gõ nhẹ một chút, “Ăn điểm tâm xong đem đồ đạc dọn dẹp đi.”

Tiết Lâm bĩu môi cầm lấy bánh quẩy cắn một cái, “Qua cầu rút ván a, vừa trở về liền muốn đuổi em đi.”

“Không sai.” Tiết Hoàn sờ sờ đùi Cố Lan, đứng dậy xoa thái dương đi ra ngoài phòng ăn.

“Chà chà, chị dâu chị xem một chút, có anh trai nào như vậy không a?”

“Đừng gọi chị dâu.” Cố Lan thả muỗng canh xuống, vỗ vỗ bụng, hài lòng than thở một tiếng, “Thật là no.”

Tiết Lâm cấp tốc giải quyết một cái bánh tiêu, tiếp theo cầm lấy một cái bánh bao thịt cắn một miệng lớn, đôi mắt đen lay láy nhìn chằm chằm bụng Cố Lan, miệng vừa nhai vừa mơ hồ không rõ nói, “Em thật hâm mộ chị a chị dâu.”

“Đã nói là đừng gọi chị dâu, ách, em, em hâm mộ cái gì?”

“Mẹ của Hà Tư đồng ý em có thể cùng một chỗ với anh ấy, nhưng điều kiện tiên quyết là chờ anh ấy có con mới có thể công khai quan hệ của chúng em.” Tiết Lâm lại cắn một ngụm bánh bao, vừa ăn vừa thở dài, “Em nếu có thể mang thai thì tốt biết bao, Hà Tư cũng không cần tùy tiện tìm một nữ nhân để nối dõi tông đường cho Hà gia.”

“…” Cố Lan nghẹn thật lâu mới mở miệng hỏi, “Em đáp ứng? Đáp ứng anh ta và nữ nhân khác… Ách, sinh con?”

Tiết Lâm lắc đầu, “Em không thể đáp ứng, anh ấy nếu thật sự nghe lời mẹ đi tìm nữ nhân, em khẳng định chia tay với anh ấy, không chỉ muốn chia tay, còn muốn chặt đồ chơi của anh ấy xuống cho chó ăn!”

“… Em từ từ ăn.” Cố Lan đỡ eo từ trên ghế đứng lên, ra khỏi phòng ăn.

Cố Lan đi vào phòng ngủ, thấy Tiết Hoàn đang ngửa mặt nằm ngủ ở trên giường, quần áo chưa thay nên hai chân để buông xuống ở dưới chân giường, chăn cũng không đắp. Cố Lan nhíu nhíu mày, đi tới xoay người hắn lại cởi áo vest.

Tiết Hoàn kỳ thực không ngủ, chỉ là ngồi mười mấy tiếng trên máy bay đường dài nên hơi mệt một chút, vừa nằm xuống liền lười không muốn động đậy. Hắn không nhúc nhích nhắm hai mắt, mặc cho Cố Lan một hồi nhấc cánh tay tiếp một hồi nhấc chân đem y phục hắn đều cởi sạch, lại giúp hắn đắp kín chăn xong, lúc này mới mở mắt ra, một tay gối ở sau gáy, một tay vỗ vỗ vị trí bên người, “Tới đây.”

Cố Lan trừng hắn, “Anh giả bộ ngủ!”

“Đúng vậy a.” Tiết Hoàn cười cười nhìn y, “A Lan, em thật đảm đang.”

Cố Lan quay đầu bước đi.

Tiết Hoàn vội nhảy xuống giường, tiến lên vài bước từ phía sau ôm Cố Lan, “Đừng nóng giận a bảo bối nhi, anh đùa giỡn một chút.”

“Em tức giận làm gì? Ai mà rảnh rỗi đi giận anh.” Tiết Hoàn cao hơn y, tư thế ôm từ phía sau lưng làm cho hắn rất dễ dàng đem cằm đặt trên vai Cố Lan, Cố Lan mặc áo quần ở nhà rất thoải mái, cổ áo có chút rộng, da thịt ở vai cổ bị làm cho ngứa khiến y rụt cổ một cái bắt lấy tay Tiết Hoàn, “Buông ra, em muốn đi WC.”

“Thơm quá.” Tiết Hoàn vùi đầu vào một bên cổ Cố Lan, “Em sáng sớm tắm?”

“Không có.” Cố Lan tiếp tục đấu tranh cùng cánh tay đang quấn vòng quanh trên bụng y.

“Gội đầu?”

“Không có!”

“Đó chính là mùi thơm cơ thể, để anh ngửi lại một cái, thơm quá a, A Lan làm sao đây, anh không nhịn được.”

Cố Lan, “…”

Người này thật là không biết xấu hổ!

Hai người đồng thời tiến vào phòng tắm, Cố Lan đi WC xong, không cần nghĩ cũng biết là bị Tiết Hoàn kéo lấy cùng nhau uyên ương dục. Chờ khoác áo tắm từ phòng tắm đi ra, mặt Cố Lan đều bị hun đỏ, hai chân cũng như nhũn ra.

Tiết Hoàn dìu Cố Lan nằm trên giường, giơ day từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một thứ, Cố Lan nhìn lại, là một cái áo mưa an toàn!

“…” Cố Lan tâm lý kỳ thực cũng thật muốn, dù sao hai người tách ra đã nhiều ngày, y đưa mắt từ trên tay Tiết Hoàn dời đến trên mặt hắn, “Anh vừa trở về, không mệt mỏi sao?”

Tiết Hoàn tương đối thành thực, “Nhìn đến em liền không mệt.”

Cố Lan, “…”

Y càng không có gì để nói.

Cuối cùng, Tiết Hoàn vẫn khoe khoang thiếu đánh, chỉ là quá trình cũng không phải quá thuận lợi.

“Ừm… Nhẹ chút…”

“Lúc này mới có bao lâu không làm a, liền chặt thành như vậy.” Tiết Hoàn rút ngón tay ra, dính chút thuốc bôi trơn lần thứ hai chậm rãi xâm nhập.

Cố Lan dựng lông mày phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm, “Cũng không phải nơi chuyên dùng để làm việc này, đương nhiên chặt rồi!”

“Nơi đó không phải dùng để làm việc này.” Tiết Hoàn cười như không cười liếc y một cái, một tay xoa kia hoa huyệt phấn nộn giấu ở nơi kín đáo kia, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy loạn cánh hoa ấm nóng mềm mại, “Vậy bên trong này thì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.