Nhất Dạ Tình Hậu (Sau Tình Một Đêm)

Chương 45: Chương 45: Sinh xong _(: з)∠)_




Cố Lan cả ngày đều chỉ ở trong nhà, ngoại trừ ăn cơm xong ngủ, kỳ thực thời gian còn lại không phải vòng quanh ghế đi lại thì chính là lấy điện thoại di động làm ổ ở trên ghế chơi, chơi rất lâu. Một số chuyện liên quan đến việc sinh con của nữ nhân, nên biết hay không nên biết y đều mò mẫm đến rõ ràng rành mạch.

Cũng là lúc muốn sinh kia, đau thì nhịn một chút liền qua.

Nghĩ như vậy, Cố Lan bình tĩnh từ trên giường ngồi dậy, lấy điện thoại di động qua nhìn thời gian, sau đó xuống giường tiến vào phòng tắm chậm rãi tắm rửa, ra ngoài còn kịp sấy khô mái tóc thuận tiện đánh thức Tiết Hoàn tỉnh lại.

“A Lan?” Tiết Hoàn nửa mở mắt thấy Cố Lan, mười mấy giây sau đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, “Em sao vậy?”

“Tắm rửa gội đầu.” Cố Lan bỏ máy sấy xuống, nhìn Tiết Hoàn chỉ mặc cái quần lót đứng bên cạnh, buồn cười duỗi ngón tay đâm đâm khối thịt lớn mềm mềm bên trong đũng quần hắn, “Anh ngủ tiếp một chút, còn sớm lắm.”

Tiết Hoàn nâng mặt Cố Lan, “Bảo bối nhi em sao vậy, hơn nửa đêm còn gội đầu a.”

Cố Lan đang muốn cười, trong bụng bỗng đau nhói một trận khiến y hơi nhíu mày hít sâu một hơi, “Con trai anh có thể là muốn đi ra.”

Tiết Hoàn sửng sốt vài giây lại bất ngờ nhảy dựng lên, vô cùng lo lắng tìm quần áo mặc vào, mặc quần áo tử tế xong chạy tới một bên sờ bụng Cố Lan một bên lấy điện thoại di động gọi điện thoại, “Hiện tại vô cùng đau đớn sao?”

Cố Lan nắm lấy tay hắn khẩn trương đến run lên, có chút muốn cười, “Không quá đau, anh đừng vội.”

Tiết Hoàn gọi điện đến bệnh viện xong đem điện thoại di động nhét vào trong túi, xuống lầu gọi người giúp việc dậy để cho mấy cô chuẩn bị đồ đạc đem ra xe, sau đó trở về phòng muốn ôm Cố Lan lại bị y cự tuyệt.

“Em tự mình đi.” Cố Lan đẩy tay hắn ra, đỡ bụng từ giường đứng lên.

“Có thể đi sao?” Tiết Hoàn đầy mặt sốt sắng mà đi theo bên cạnh y, “Hay là anh ôm em đi.”

“Anh đừng quá lo lắng, lúc này vừa mới bắt đầu cơ hồ không có cảm giác đau.” Cố Lan kéo cánh tay Tiết Hoàn chậm rãi đi ra ngoài phòng ngủ, vừa mới xuống mấy bậc cầu thang y tạm ngừng lại, mím môi hít sâu một hơi lúc này mới tiếp tục đi xuống, “Đến lúc chân chính muốn sinh đó mới là thật đau.”

Thấy Tiết Hoàn không nói tiếp, Cố Lan còn nói, “Bất quá anh yên tâm, em có thể chịu đựng được, bao nhiêu nữ nhân đều như vậy, em tốt xấu cũng là một đại nam nhân thì sợ cái gì.”

Đi xuống lầu, đỡ Cố Lan đi qua đại sảnh ra ngoài Tiết Hoàn nghĩ thầm, nào có đại nam nhân ở đâu thì trong mắt hắn vẫn là một cục cưng mềm mại quý giá, sờ sờ còn sợ rách da. Mà cục cưng quý giá hôm nay còn không biết phải chịu tội nhiều hay ít đây.

Tiết Hoàn đỡ Cố Lan ngồi vào trong xe, đột nhiên cau mày đập một cái trên nóc xe.

“Sao vậy?” Cố Lan bị động tác của Tiết Hoàn dọa giật mình, đôi mắt đen trưng trừng nhìn hắn.

“Không có gì.” Tiết Hoàn khom lưng ngồi vào, đóng kín cửa xe, lệnh cho tài xế lái xe xong sau đó cầm lấy tay Cố Lan nắm chặt trong lòng bàn tay mình, không nói nữa.

Sắp tới bệnh viện, bên kia đã sớm có người chờ. Cố Lan vừa xuống xe liền bị Tiết Hoàn ấn ngồi trên xe lăn, giữa một đám y bác sĩ mặc áo trắng chen chúc nhau đẩy y thẳng tới thang máy chuyên dụng.

Toàn bộ quá trình Cố Lan đều cúi thấp đầu, mãi đến tận khi ra khỏi thang máy bị đẩy mạnh vào phòng sinh, Cố Lan mới ngẩng đầu lên ngắm nhìn bốn phía sau đó mới cười cười với Tiết Hoàn.

Tiết Hoàn ngồi xổm ở trước mặt Cố Lan, cách áo ngoài rộng rãi mềm mại sờ sờ cái bụng cao vút của y, cau mày, trong mắt tất cả đều là lo lắng.

Cố Lan giơ tay vò loạn tóc Tiết Hoàn, “Anh sao vậy, đừng banh cái mặt a, đây là em sinh cũng không phải anh sinh.”

Tiết Hoàn vẫn cau mày, “Anh tình nguyện có thể thay em chịu cái tội này.”

Làm xong các hạng mục kiểm tra, bác sĩ nói chỉ tiêu đều bình thường.

Lúc này khoảng cách đau đớn đã rút ngắn đến tám phút một lần, tuy rằng đau đớn còn đang trong phạm vi chịu đựng, nhưng nghĩ đến còn phải chịu đau thêm mấy tiếng nữa Cố Lan đã có điểm lực bất tòng tâm.

Tiết Hoàn lấy khăn lau đi mồ hôi trên trán Cố Lan, thấy sắc mặt y trắng bệch, dáng dấp suy yếu vô lực thì đau lòng đến lông mày đều thắt được thành một nút kết, “Sao còn không ra, còn muốn đau bao lâu a.”

Cố Lan nhắm hai mắt thở dốc.

Y tá bên cạnh thấy Tiết Hoàn quay đầu nhìn sang, đầy mặt sát khí thì trong bụng rất lo lắng, tuy nhiên lại không thể biểu hiện ra, “Quá trình sản đạo mở rộng luôn chậm như vậy, huống hồ đây là thai đầu…” Lời nói đến một nửa thì bị bác sĩ mặc áo blouse dài bên cạnh huých khuỷu tay một cái, cô mới biết điều ngưng miệng lại, rút vai lùi vào góc tường. Tiết Hoàn vừa nghe lời này càng buồn bực, “Đến cùng còn bao lâu nữa?”

Cố Lan đột nhiên mở mắt ra, trừng Tiết Hoàn, “Anh ít lời đi không được sao?”

“Được, anh không nói.”

Tiết Hoàn xoa xoa mồ hôi trên mặt y, “Có muốn ăn chút gì hay không?” Nói xong quay đầu hỏi bác sĩ, “Em ấy bây giờ có thể ăn sao?”

“Có thể, có thể ăn là tốt nhất, bổ sung thể lực.”

Cố Lan đương nhiên ăn không trôi, đau đến buồn bực mất tập trung đâu còn có tâm tư ăn uống, mà ngẫm lại tiếp theo còn muốn dùng càng nhiều sức, thế nào cũng phải ăn chút gì đó để tích trữ năng lượng. Cuối cùng y chọn chocolate và uống một bình hồng trà

Hai giờ sau đó, tần suất tử cung co thắt tăng nhanh, khoảng cách cũng rút ngắn hơn, đau đớn càng ngày càng rõ ràng, từ từ đau đến đau không có cách nào nhịn được.

Cố Lan được đưa lên giường sinh, Tiết Hoàn thay xong quần áo cũng đi vào theo.

Cố Lan có thể cảm giác được sản đạo đã hoàn toàn khuếch trương, bụng trĩu xuống cho cảm giác rõ ràng nhất, xương sống cũng đau lợi hại. Nói chung chỗ nào cũng đều đau.

Mãi đến tận lúc này, Cố Lan mới chính thức ý thức được, y muốn sinh.

Cố Lan vẫn luôn chưa kêu đau qua, thời điểm đau đến không chịu được cũng chỉ hừ hừ vài tiếng, mãi đến tận khi nước ối vỡ bác sĩ mới nói y có thể dùng sức, thời điểm cảm thấy đau nhất thì lại càng phải dùng sức, Cố Lan lúc này mới khóc hô một tiếng, “Tiết Hoàn!”

Thanh âm thê thảm suýt chút nữa đem lá gan Tiết Hoàn doạ hỏng, cầm lấy tay Cố Lan tuôn một tràng,”Anh ở anh ở anh ở, đừng sợ a bảo bối, em nhịn thêm một chút rất nhanh liền hết đau.”

Vào lúc này Cố Lan cũng không đoái hoài tới mất thể diện, giơ tay quăng một cái tát lên mặt hắn, “Lão tử đau muốn chết luôn! Anh tên khốn kiếp!”

Tiết Hoàn đau lòng đến sắc mặt cũng không đổi, cầm lấy tay Cố Lan nắm thật chặt, “Đừng đánh đừng đánh, em không đau sao?”

Đương nhiên đau, là thật sự quá đau, đau đến Cố Lan cũng không biết muốn dùng lực ở chỗ nào.

“Không đúng, không phải như vậy, nào, tập trung lực chú ý, rụt cổ một chút, dùng sức, đừng ngửa ra sau.”

“Tốt, đúng như vậy, làm lại, phần lưng không nên dán vào giường, chân tách ra, cơ đùi thả lỏng, dùng sức.”

Cố Lan thoát lực ngã trở lại, gấp gáp thở hổn hển, hai tay vì quá mức dùng sức mà hơi run rẩy, Tiết Hoàn nhìn mà hãi hùng khiếp vía nhưng ngoại trừ dùng lời nói cổ vũ Cố Lan, lau mồ hôi cho y, hắn cái gì cũng đều không giúp được y.

Đau đớn lần thứ hai kéo tới, Cố Lan dốc hết sức dùng lực xuống bên dưới, càng dùng sức càng đau, càng đau càng dùng sức. Cũng không biết như vậy lập lại mấy lần, đến lúc sau y có cảm giác thân thể này không giống của mình nữa. Rõ ràng đau như vậy, giống như đang sống sờ sờ thì bị xé ra, cảm giác xương cốt đều bị nghiền nát, đau đến muốn rít gào thật lớn nhưng âm thanh gì y cũng đều không phát ra được. Bác sĩ vây ở bên cạnh miệng cứ khép khép mở mở nhưng y không nghe nổi bọn họ đang nói cái gì, chỉ có nhịp tim chính mình nhanh chóng đập thình tình cùng tiếng thở dốc dồn dập quanh quẩn bên tai, quấy nhiễu hai mắt y nhanh biến thành màu đen.

“Cố Lan, Cố Lan, Cố Lan!”

Trong bụng lại là một trận đau nhức khó mà diễn tả bằng lời, Cố Lan cả người vô lực, mặt môi tái nhợt, đôi mắt ướt nhẹp, một lúc lâu mới tìm được tiêu cự, thấy Tiết Hoàn đang gấp gáp vỗ vỗ mặt y.

Nước mắt Cố Lan đột nhiên rớt xuống, y khóc nói, “Đau quá, Tiết Hoàn, em đau quá…”

Tiết Hoàn cầm lấy tay Cố Lan, “Anh biết anh biết, anh biết em đau, đều là anh không tốt, em đừng khóc, góp chút khí lực trước tiên đem con sinh ra.”

Cố Lan nghe lời này chỉ muốn đánh hắn, nhưng vào lúc này y cũng không thừa bao nhiêu khí lực, trong tai ông ông tác hưởng mơ hồ nghe được bác sĩ nói đã nhìn thấy đầu của đứa bé. Cố Lan đột nhiên nắm chặt tay Tiết Hoàn, hít một hơi thật sâu sau đó dùng hết sức đè ép phía dưới.

Còn sau đó, y cũng không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.