Nhất Dạ Tình Hậu (Sau Tình Một Đêm)

Chương 44: Chương 44: Em chỉ thuộc về anh




Sau khi xong việc Tiết Hoàn đơn giản thu dọn một chút, giúp Cố Lan mặc quần tiếp đó đem y từ trên cửa sổ ôm lên đi vào phòng ngủ.

Phần lưng vừa dính đến nệm giường Cố Lan lập tức vươn mình nằm nghiêng, tay phải vẫn nắm lại đặt ở bên đùi vỗ vỗ cạnh giường.

“Sao vậy?” Tiết Hoàn nắm tay y, “Chuột rút?”

Cố Lan lắc đầu, sắc mặt có chút quái lạ, “Có phải là em rất nặng?”

Tiết Hoàn vẻ mặt thành thật, “Ân, so với trước đây nặng hơn rất nhiều, đều sắp ôm không nổi.”

Cố Lan yên lặng xoay người đi, kéo chăn lên trùm qua đỉnh đầu.

Tiết Hoàn không nhịn được cười thành tiếng, nằm dài trên giường đem thân thể Cố Lan lật lại đây, duỗi ra một bên cánh tay làm cho y gối lên, cúi đầu ở trên môi y hôn một cái, “Đùa em thôi, em mập tiếp năm mươi cân anh cũng ôm được, chồng em sức lực lớn vô cùng, an tâm đi.”

Cố Lan lườm hắn một cái, lười mở miệng nói chuyện.

Tiết Hoàn một tay nhẹ nhàng khoát lên trên eo Cố Lan, khóe miệng mỉm cười, hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau ngủ thiếp đi.

Sáng ngày thứ hai tỉnh lại mò đến bên cạnh không có người, Cố Lan mê mê mang mang mở to mắt ở trong chăn co duỗi tay chân, sau đó nghiêng người tàn nhẫn dùng sức đè lại đùi phải, cau mày rên hừ hừ. Rút gân.

Dằn vặt xong xuống giường tiến vào phòng tắm rửa mặt, thời điểm đi ra thấy điện thoại di động trên tủ đầu giường ong ong rung động.

Cố Lan đi tới cầm điện thoại di động lên, tiếp điện thoại, “Ừm?.”

“Rời giường chưa?” Tiết Hoàn ở đầu điện thoại bên kia hỏi.

“Đã dậy.” Cố Lan khom lưng ngồi xuống giường, “Anh đi ra ngoài?”

“Ân, trong nhà xảy ra chút việc, anh trở về một chuyến.”

Một tay Cố Lan theo bản năng xoa bụng, “Sao vậy? Mẹ anh lại cãi nhau cùng ba anh?”

Tiết Hoàn ở đầu bên kia điện thoại cười, “Không phải, không ầm ĩ, từ lúc em mang thai ông bà sẽ không ầm ĩ, nói muốn thật vui vẻ nghênh tiếp tôn tử bảo bối của ông bà.”

Cố Lan có chút 囧, “Vậy anh trở lại là vì chuyện gì?”

“Tiết Lâm thằng nhóc kia đem Hà Tư về nhà come out với ba mẹ nó, làm cậu anh tức xỉu còn mợ trốn trong phòng lau nước mắt, mẹ anh đang an ủi bà đây, hai người kia thì tay trong tay quỳ ngoài phòng khách, em nói anh có muốn đi lên đạp một cước hay không chứ?”

“Anh đừng làm loạn thêm.” Cố Lan dừng lại một hồi lâu mới thấp giọng nói tiếp, “Em còn tưởng rằng ba mẹ Tiết Lâm sớm đã biết.”

“Cũng có thể, thằng nhóc con kia giấu đến cả giọt nước cũng không lọt, nếu không phải lúc trước chơi xe rung bị anh bắt được thì nó ngay cả anh đều muốn giấu đây.”

Cố Lan đứng dậy xuống lầu, “Vậy buổi tối anh có trở về hay không?”

“Về, không trở về em ngủ không ngon.”

Biết rõ đối phương không nhìn thấy nhưng Cố Lan vẫn là không nhịn được liếc một cái, “Là anh ngủ không ngon đi, anh không ở nhà em mới có thể được ngủ thư thái.”

“Anh ở em thoải mái hơn, không phải sao?” Tiết Hoàn mỉm cười, âm thanh từ trong ống nghe truyền tới mang theo nhiệt độ ấm áp, khiến vành tai Cố Lan đều nóng đỏ, y nghiêm mặt trả lại câu “Lão lưu manh.” Sau đó đem điện thoại cúp.

Cố Lan một người ăn điểm tâm, bữa trưa, bữa tối cũng ăn xong mà Tiết Hoàn còn chưa trở lại. Cố Lan vòng tới vòng lui ở trong phòng khách đi vài vòng cuối cùng quyết định trở về phòng ngủ cầm áo khoác, thực sự là quá lâu không ra cửa, nên đi ra ngoài tản bộ một chút.

Cũng vừa vặn, Cố Lan mới vừa đi ra khỏi cửa lớn biệt thự thì thấy Tiết Hoàn từ trên xe bước xuống, thời điểm nhìn thấy Cố Lan rõ ràng Tiết Hoàn cũng sửng sốt một chút, “A Lan?” Hắn đóng sầm cửa xe bước nhanh tới trước mặt Cố Lan, kéo tay y cau mày nói, “Lạnh thế này, bên ngoài lạnh đi ra sao lại khoác áo mỏng vậy.”

“Không lạnh a, em cảm thấy hoàn hảo.” Cố Lan kéo lại cánh tay Tiết Hoàn, “Theo em đi tản bộ một chút đi.”

“Không được, tay em lạnh, mặc thêm áo rồi hãy đi.” Tiết Hoàn không nói hai lời lôi kéo Cố Lan trở lại trong phòng, để y mặc thêm một tầng áo khoác dày lúc này mới cùng nhau ra ngoài.

Cố Lan mặc thành một trái cầu, vụng về mặc cho Tiết Hoàn nắm tay kéo đi.

“Cậu anh không sao chứ?”

“Không có chuyện gì, chính là tức đến một hơi cũng không xả được.” Tiết Hoàn khe khẽ thở dài, “Cậu anh không được như ba anh yêu văn minh, ông ấy luôn luôn nghiêm khắc cứng nhắc, có thể tưởng tượng được Tiết Lâm chọn con đường này có bao nhiêu không thuận lợi.”

Cố Lan cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày của chính mình, “Cửa ải này chung quy phải qua, hiện tại cứ từ từ mà tiến thôi.”

Tiết Hoàn nặn nặn tay Cố Lan, “Cũng là ba mẹ chồng em tốt, rất văn minh a.” Thấy Cố Lan vẫn cúi đầu bước đi không hé răng, Tiết Hoàn cười cười tiếp tục nói, “Em xem, biết anh yêu thích nam nhân, tuy rằng vừa bắt đầu cũng rất tổn thương nhưng không đến mấy ngày liền nghĩ thông suốt rồi, biết em mang thai còn vui vẻ muốn đến thăm, nếu không phải anh ngăn thì không biết một ngày muốn đến nhà mấy lần đây.”

Cố Lan dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn hắn, “Anh ngăn?”

Tiết Hoàn sờ sờ bụng Cố Lan, “Anh biết em không thích người khác nhìn thấy dáng dấp này của em, cho nên anh nói hai ông bà chờ, đợi đến khi cháu trai sinh ra là có thể nhìn được.”

Cố Lan lần thứ hai cúi đầu, một hồi lâu mới lên tiếng, “Em như vậy có phải là quá không tự nhiên không, rõ ràng đã như vậy, còn…”

Tiết Hoàn ôm hắn, “Anh thích như vậy, đem em nuôi ở nhà, chỉ có anh được nhìn đến dáng dấp tuyệt vời nhất của em, người khác đều không được nhìn, em chỉ thuộc về anh.”

Cố Lan tựa sát ở trước ngực Tiết Hoàn, nghe tiếng tim đập trong lồng ngực kia mạnh mẽ đanh thép một chút lại một chút, sau đó ngẩng đầu ở trên môi Tiết Hoàn hôn một cái.

Theo dự tính ngày sinh từng ngày từng ngày tới gần thì Tiết Hoàn cũng càng ngày càng sốt sắng, từ sáng đến tối đều nhìn chằm chằm bụng Cố Lan, Cố Lan hơi chau mày hắn lập tức nhảy dựng lên sốt sắng hỏi hết đông tới tây.

Cố Lan dở khóc dở cười, vốn là không có cảm giác gì cũng bị Tiết Hoàn làm cho cùng khẩn trương lên.

Nhưng mà cũng không quản ngươi căng thẳng hay là không căng thẳng, điều gì nên tới tóm lại là vẫn phải tới.

So với dự tính ngày sinh sớm hơn sáu ngày, đau đớn phát sinh ở lúc một giờ sáng, Cố Lan tỉnh còn Tiết Hoàn đang ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.