Nhặt Được Bạn Trai Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 45: Chương 45




“Người giám thị chính là người được hệ thống chọn ra giám sát mỗi một thế giới. Đầu tiên, người giám thị không phải là người xây dựng các quy tắc, người tham gia và các quy tắc trong trò chơi đều được hệ thống quyết định. ”

“Nhưng mặc dù là hệ thống nhưng khi phải quản lý một thế giới khổng lồ như thế cũng sẽ sinh ra rất nhiều lỗ hổng. Vì muốn ngăn chặn và kiểm soát các lỗ hổng đó, để cho tất cả mọi thứ được thực hiện theo quỹ đạo và quy tắc được đặt ra cho nên hệ thống đã tạo ra người giám thị. ”

“Người giám thị khống chế được cảnh trò chơi trong thế giới của mình, dưới tình huống không vi phạm quy tắc hệ thống, người giám thị thậm chí có thể lập ra một ít quy tắc ẩn và quyết định được người xử phạt, cùng với thứ tự xuất hiện của chúng nó, …”

Tiếu Mạc Hàng dừng lại ở chỗ này: “Về người giám thị, tôi không thể nói nữa, nếu nói tiếp có lẽ hệ thống sẽ phán định tôi phá vỡ sự cân bằng của trò chơi. Đến lúc đó hình phạt sẽ tăng thêm và nâng cao độ khó của trò chơi. ”

“Cho nên việc xây dựng những quy tắc ẩn giấu kia, hơn nữa lợi dụng đủ loại nhược điểm nhân tính ý đồ phân hóa chúng ta, đem chúng ta đùa bỡn trong lòng bàn tay kỳ thật là kịch bản của người giám thị?” Yến Nam Thụy tiếp tục đặt câu hỏi.

“Có thể nói như vậy.” Tiếu Mạc Hàng gật đầu.

“Như vậy anh cũng là người xấu sao?” Tề Tư Nguyên trầm mặc hồi lâu lại đột nhiên nghiêng đầu hỏi Tiếu Mạc Hàng vào lúc này, ánh mắt cậu cực kỳ nghiêm túc. Có lẽ cậu nhớ tới sự ác liệt của người giám thị.

Tiếu Mạc Hàng đột nhiên cảm thấy ánh mắt lúc Tề Tư Nguyên nghiêm túc rối rắm vấn đề anh có phải là người xấu hay không cực kỳ đáng yêu vì thế thanh âm nói chuyện của anh nhất thời liền nhu hòa, tay cũng tự giác đặt lên bả vai của cậu, dùng tư thái trấn an nói: “Cũng không phải người giám thị nào cũng là người xấu, cũng có người lợi dụng lỗ hổng quy tắc của hệ thống giúp người chạy trốn nâng cao tỷ lệ sống sót và tỷ lệ vượt qua cửa ải. Chẳng qua, tỷ lệ này quá mức thưa thớt mà thôi. ”

Tề Tư Nguyên gật đầu, ngược lại không phát đặt ra nghi vấn gì nữa.

Yến Nam Thụy nhìn chằm chằm động tác của hai người, trong ánh mắt đột nhiên có một ít cảm xúc khiến người khác nhìn không hiểu. Cho nên hắn đột nhiên hỏi Tề Tư Nguyên: “Nếu Tiếu Mạc Hàng và người giám thị trong trò chơi này là kiểu người giống nhau, cậu sẽ cảm thấy anh ta như thế nào?”

Nếu Tiếu Mạc Hàng cũng giống như người giám thị trong trò chơi này, cậu sẽ cảm thấy anh ta như thế nào? Tề Tư Nguyên sửng sốt một chút, trong lòng lại có chút mê mang, nếu không phải Yến Nam Thụy hỏi như vậy, cậu còn chưa có phát giác, kỳ thật chính bản thân cậu căn bản cũng không có cẩn thận nghĩ tới vấn đề này, cho dù là lúc hỏi Tiếu Mạc Hàng, trong lòng cậu cũng đã sớm vì Tiếu Mạc Hàng đặt trước một đáp án “Người tốt”, cho nên đối với câu trả lời của Tiếu Mạc Hàng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Nhưng khi Yến Nam Thụy hỏi như vậy, cậu mới đột nhiên nhận ra lựa chọn trong tiềm thức của mình. Tại sao điều này lại xảy ra? Loại ý thức tín nhiệm tuyệt đối với Tiếu Mạc Hàng là như thế nào mà có? Chính là bởi vì tối nay ngắn ngủi mấy giờ ở chung hay sao?

Đồng dạng là ở chung mấy giờ đồng hồ, đồng dạng là đồng bạn có thể giao phó sau lưng, cậu cũng sẽ tín nhiệm Phương Chi Du như thế sao? Tề Tư Nguyên nhịn không được lại nhìn Phương Chi Du một cái.

Tề Tư Nguyên rơi vào cảm xúc của chính mình, một hồi lâu cũng không trả lời câu hỏi của Yến Nam Thụy.

Tề Tư Nguyên không có đáp lại Yến Nam Thụy nhưng Tiếu Mạc Hàng thì lạnh lùng liếc Yến Nam Thụy một cái, vốn anh đã không muốn tiết lộ thêm chuyện về người giám thị nữa nhưng lúc này lại cố ý gợi lại đề tài này: “Người giám thị ban đầu vốn giống như các người, đều là người chạy trốn. Sau lại vì nhiều lý do khác nhau mà được hệ thống lựa chọn trở thành người giám thị. Điều thú vị nhất chính là hệ thống có vẻ cực kỳ nghiêm túc đối với các quy tắc nhưng nó lại rất tùy ý khi lựa chọn người giám thị. Có lẽ hệ thống còn có một bộ tiêu chuẩn chọn người khác nhưng nhiều năm qua, chúng tôi đều không phân tích ra được tiêu chuẩn lựa chọn người giám thị của hệ thống đến tột cùng là thế nào. ”

Đề tài của Tiếu Mạc Hàng gợi lại rất thành công, vô luận là Yến Nam Thụy hay là Tề Tư Nguyên vào lúc này đều dời lực chú ý trở lại đề tài ban đầu, về phần vấn đề đột ngột lúc trước của Yến Nam Thụy đã không còn ai nguyện ý cẩn thận cân nhắc.

“Có một truyền thuyết được lưu hành trong số những người chơi lâu năm là trước kia có một người chơi siêu cấp mạnh được hệ thống lựa chọn trở thành người giám thị nhưng không ai có thể chứng minh được điều này có thật hay không bởi vì nếu thực sự tồn tại một người được chọn, người đó sẽ không bao giờ có thể trở về được nữa. Trong trò chơi này, hôm nay có thể tham gia cùng nhau nhưng có lẽ trong trò chơi kế tiếp sẽ chết, cũng có thể chưa chết, nhưng sau khi thế giới trò chơi này kết thúc thì mọi người sẽ không còn cơ hội gặp lại, mỗi người tiếp tục trò chơi sinh tử trong các thế giới khác nhau. Hoặc có lẽ, trong trò chơi tiếp theo tất cả mọi người đều đã chết, ai mà biết được. ”

Người nói chuyện là Phương Chi Du vừa rồi vẫn yên lặng trốn trong góc phòng, lúc này thoạt nhìn hắn có chút chán chường, có chút bi thương.

“Chậc, Phương Chi Du, loại khí chất này một chút cũng không hợp với bản chất nhị hóa của cậu tí nào.” Tiếu Mạc Hàng không thay đổi ý định ban đầu mà trào phúng hắn.

Phương Chi Du lần này lại không để ý tới sự trào phúng của Tiếu Mạc Hàng, ngược lại hắn có chút ngạo kiều liếc Tiếu Mạc Hàng một cái, kiên trì duy trì khí chất trước mắt của mình, dùng cái này biểu đạt chính mình không phục. Thấy vậy, cả người Tiếu Mạc Hàng đều nổi da gà.

“Anh đã bao giờ gặp qua người giám thị khác chưa?” Tề Tư Nguyên một lần nữa đặt câu hỏi cho Tiếu Mạc Hàng.

Tiếu Mạc Hàng gật đầu, anh muốn nói thêm câu gì đó nhưng điện thoại di động của mọi người giờ phút này đồng thời phát ra tiếng “Đinh”.

Đã đến giờ bắt đầu thời gian trừng phạt ở vòng thứ năm!

Theo thông lệ trên điện thoại được hiển thị rõ ràng:

Thời gian trừng phạt ở vòng thứ năm bắt đầu.

Thời lượng trừng phạt: 30 phút.

Thời gian hiện tại: 05:20:00

Thời gian đếm ngược đến khi kết thúc vòng trừng phạt này: 00:25:00

Người tham gia trò chơi: 22 người

Số người bị loại khỏi vòng này: 1 người

Người bị loại: số 000 Ngô Mỹ Lệ

Người chạy trốn còn lại: 11 người

Chúc mừng người chạy trốn số 011 Mã Tiểu Lộ lại đạt được một điểm tích lũy, tổng cộng đã tích lũy ba điểm, xin chúc mừng!

Chúc mọi người chơi trò chơi vui vẻ!

Lật trang:

Thời gian trừng phạt sẽ được thăng cấp toàn diện, hoan nghênh người chơi đến với một bữa tiệc trò chơi hoàn toàn mới!

Quả nhiên trò chơi đã thăng cấp !

Nội dung trang tiếp theo là:

Quyền miễn trừ trừng phạt được mở ra.

Danh sách người chơi sở hữu điểm tích lũy hiện tại:

Số 002 Yến Nam Thụy sở hữu 3 điểm tích lũy.

Số 011 Mã Tiểu Lộ sở hữu 3 điểm tích lũy.

Số 013 Đổng Phi sở hữu 1 điểm tích lũy.

Số 018 Phương Chi Du sở hữu 3 điểm tích lũy.

Số 021 Tề Tư Nguyên sở hữu 3 điểm tích lũy.

Số 022 Tiếu Mạc Hàng sở hữu 2 điểm tích lũy.

Chúc mừng bốn người chạy trốn tích lũy được ba điểm, bạn có thể mở quyền miễn trừ để đổi. Xin chúc mừng bốn người tiến thêm một bước tới chiến thắng!

Tiếp tục đi xuống vẫn có thể lật trang, trên giao diện hiển thị điểm tích lũy mà chủ nhân sở hữu được, phía dưới là một nút đồng ý đổi quyền miễn trừ.

Chỉ có điều, nút đổi của Phương Chi Du, Tề Tư Nguyên và Yến Nam Thụy đều sáng lên mà nút của Tiếu Mạc Hàng và Tôn Thiến Thiến lại là màu xám không thể nhấp vào.

“Tôi đổi được không?” Tề Tư Nguyên ngẩng đầu hỏi Tiếu Mạc Hàng, nếu trong đội đã có một người biết rõ quy tắc trò chơi thì cậu lười hao phí tâm tư đi phân tích ưu điểm và nhược điểm của việc có đổi điểm hay không, trực tiếp hỏi Tiếu Mạc Hàng cho nhanh.

Yến Nam Thụy cũng nhìn Tiếu Mạc Hàng, chờ đợi đáp án của anh.

Chỉ có Phương Chi Du là không chút do dự nhấn nút đổi.

Tiếu Mạc Hàng gật đầu với Tề Tư Nguyên: “Đổi.”

“Được.”

Ngay lúc Tiếu Mạc Hàng gật đầu, Tề Tư Nguyên và Yến Nam Thụy đều đồng thời nhấn nút đổi.

Sau đó, Yến Nam Thụy thu hồi di động, giọng điệu mang theo một chút tò mò hỏi: “Nếu cậu nhận được ba điểm thì điều gì sẽ xảy ra?”

Tiếu Mạc Hàng cười khổ một chút: “Người giám thị cũng sẽ… biến mất. Chúng ta trước đây không phải đã tiêu diệt người xử phạt sao?” Anh đã cân nhắc và chọn từ “biến mất”.

“Biến mất”, Tề Tư Nguyên cân nhắc đến từ này, trong lòng tựa hồ có suy đoán nào đó. Yến Nam Thụy giờ phút này cũng là vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Tôn Thiến Thiến lúc này trong lòng càng thêm sợ hãi, hiện tại cô so với bất luận thời điểm nào đều tỉnh táo và ý thức được mình là người yếu nhất trong đội ngũ ở trong trò chơi này.

Cô cũng không ngốc, tuy rằng cô chưa từng xen vào nhưng cái gì nên nghe cô vẫn nghe hiểu. Trong bốn người đàn ông trước mắt này, một người là người chơi lâu năm, một người dứt khoát chính là người giám thị trò chơi, còn hai người còn lại cực kỳ thông minh, chỉ có cô ta là người thực sự yếu đuối, bất lực và đáng thương.

“Cô theo sát chúng tôi, làm tốt những việc mình nên làm. Chúng tôi sẽ cố gắng bảo vệ cô.” Tiếu Mạc Hàng phảng phất như sau lưng có đôi mắt nên anh là người đầu tiên nhận ra nỗi sợ hãi của Tôn Thiến Thiến, vì thế anh quay đầu lại nói với Tôn Thiến Thiến vốn vẫn im lặng không lên tiếng.

Tôn Thiến Thiến nghe vậy, dùng sức gật đầu như được đại xá: “Tôi sẽ làm theo lời mọi người nói. ”

Trong khu dạy học thứ hai.

Cao Gia Tuấn đã rời đi một thời gian dài.

Nguyên bản bốn người bọn họ dựa theo ước định với Cao Gia Tuấn đi tìm một ít chổi trong phòng học khác, đem tay cầm bằng inox trên chổi tháo xuống tạm thời làm vũ khí, sau đó ở ngoài rừng cây mai phục ở hướng ký túc xá cùng hướng khu dạy học thứ hai.

Vệ Quốc Cường bị thương không tiện động thủ vì thế an bài hắn ở phụ cận rừng cây, chủ yếu phụ trách cảnh báo.

Thế nhưng Cao Gia Tuấn rất lâu rồi, bọn họ cũng mai phục gần hai mươi phút mà không thấy trong rừng cây nhỏ có động tĩnh nào truyền ra.

Cứ như vậy, bốn người bọn họ càng không dám tùy ý tiến vào rừng cây. Mắt thấy thời gian trừng phạt vòng thứ năm càng ngày càng gần, bọn họ đành phải từ bỏ việc mai phục, trước tiên trở về khu dạy học thứ hai.

“Tiểu Ái, em nói xem—— Tuấn ca sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Đã đi lâu như vậy rồi, anh ta có thể hay không…” Lý Văn Đào đi tới đi lui trong phòng học sáng trưng, Cao Gia Tuấn không có dựa theo kế hoạch trở về, hắn là người lo lắng nhất. Thế nhưng vô luận như thế nào, hắn cũng không có lá gan tiến vào rừng cây nhỏ tìm Cao Gia Tuấn .

“Không thể nào……” Hàn Ái cũng thập phần do dự và không khẳng định: “Cho dù Tuấn ca gặp được Mã Tiểu Lộ mà cô ta chỉ là một người phụ nữ… Cô ta có thể giết Tần Hải là bởi vì Tần Hải bị thương, hắn lại chưa từng phòng bị cô ta…”

“Có thể còn có người giúp đỡ cô ta hay không? Không đúng! Tình hình trước mắt có ai dám giúp cô ta nữa? Cô ta… Đổng Phi?” Lý Văn Đào còn chưa nói xong đã đột nhiên nhớ tới một người.

Hắn không khỏi bởi vậy mà nhìn Vệ Quốc Cường. Nhớ tới ánh mắt Đổng Phi đâm Vệ Quốc Cường, hắn nhịn không được rùng mình.

Hắn lại nhớ tới một ít chuyện cũ, nghĩ đến thời điểm thư viện vừa bị thiêu cháy, Ngô Mỹ Lệ và Đổng Phi đều không có ở đó…

Trình Soái và Vệ Quốc Cường trầm mặc, bọn họ so với Lý Văn Đào trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường càng thêm tỉnh táo. Kế hoạch của Cao Gia Tuấn đã thất bại, hắn không trở về, điều này cơ bản có nghĩa là hắn sẽ không trở về được.

Bọn họ không quan tâm đến việc hắn có thể trở về hay không, vấn đề mà bọn họ càng thêm quan tâm chính là sau khi kế hoạch thất bại, bọn họ nên đi đâu bây giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.