Nhặt Được Bạn Trai Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 46: Chương 46




“Đinh”

Âm thanh nhắc nhở trên điện thoại vang lên khiến Lý Văn Đào đang thơ thẩn bỗng giật mình.

Hắn run rẩy mở di động, có chút sợ hãi sẽ nhìn thấy tin tức tử vong của Cao Gia Tuấn. Đều là bạn bè nhiều năm nhưng lúc Đại Từ chết, hắn cũng không có cảm giác như vậy.

Nếu Cao Gia Tuấn chết, hắn và Hàn Ái sẽ không biết đi về đâu, không còn ai chỉ huy bọn họ, suy nghĩ về con đường chạy trốn trong tương lai. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi có chút oán hận Trình Soái, vì sao không phải là Trình Soái tiến vào rừng cây làm mồi nhử chứ? Bọn họ có thể không có Trình Soái nhưng lại không thể không có Cao Gia Tuấn!

Mà lúc này Trình Soái đã lật đến trang đổi quyền miễn trừ, nhìn chằm chằm vào tên của bốn người đã gom đủ ba điểm tích lũy, trong lòng hắn có một loại cảm giác kỳ dị nói không nên lời.

Có lẽ là cực độ hâm mộ cùng đố kỵ?

Hắn ngước mắt nhìn ba người bên cạnh mình: Lý Văn Đào, Hàn Ái và Vệ Quốc Cường, vừa vặn ba điểm tích lũy.

Ngoại trừ Vệ Quốc Cường, Lý Văn Đào cùng Hàn Ái chỉ có hai cây tay cầm tháo ra từ chổi… Hơn nữa bọn họ giờ phút này không hề phòng bị…

Phảng phất như có ác ma ở bên tai Trình Soái thì thầm, ở trong mắt hắn, ngay cả hoàn cảnh chung quanh cũng dần dần trở nên không giống nhau…

Bên hồ nhân tạo trong rừng cây nhỏ.

Hiện giờ quả nhiên lại có thêm một người “trồng” ở bên cạnh Ngô Mỹ Lệ. Đó là Cao Gia Tuấn, hắn giống như Ngô Mỹ Lệ bị cố định ở trong vũng bùn.

Mà lúc này Ngô Mỹ Lệ đã hoàn toàn mất đi hơi thở sinh mệnh.

“Cô phải hiểu được, tôi vốn cũng không có ý định giết cô ta. Đối với cô ta mà nói, sống nhục nhã mà sợ hãi như bây giờ mới là hình phạt tốt nhất. Nếu không tôi cũng sẽ không từ lúc bắt đầu vòng đầu tiên giúp cô ta sống đến bây giờ.” Đổng Phi đứng ở trước mặt Cao Gia Tuấn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cao Gia Tuấn nhưng là đang nói chuyện với Mã Tiểu Lộ.

Mà hai mắt Mã Tiểu Lộ lúc này lại tràn ngập hưng phấn, tay cô cầm di động cũng bởi vì quá mức hưng phấn mà run rẩy, cô không thèm để ý đến vết máu trên ngón tay còn chưa khô, run rẩy nhấn nút đổi.

Sau khi đổi xong, trên điện thoại hiện lên vài hàng chữ to:

Chúc mừng người chạy trốn số 011 Mã Tiểu Lộ đã đổi thành công quyền miễn trừ trừng phạt. Quyền miễn trừ này sẽ tự động có hiệu lực vào thời điểm người xử phạt gây ra thương tổn trí mạng cho người chạy trốn.

Số lượng quyền miễn trừ trừng phạt hiện tại: 1 lần

Điểm hiện tại: 0

Mã Tiểu Lộ đang đắm chìm trong hưng phấn rốt cuộc cũng được an toàn nên cũng không biết cô ta có nghe được lời Đổng Phi nói hay không.

Không nghe được câu trả lời từ Mã Tiểu Lộ, Đổng Phi quay đầu lại nhìn cô ta, sau khi nhìn thấy bộ dáng của Mã Tiểu Lộ, hắn lại cười, nụ cười này vừa lạnh lùng lại vừa trào phúng.

Lúc này, Phương Chi Du, Yến Nam Thụy cùng Tề Tư Nguyên đang ở lầu một khu dạy học, họ cũng hoàn thành việc đổi quyền miễn trừ. Chỉ là trong lúc nhất thời, bọn họ ở tại chỗ cũng không biết nên làm cái gì mới tốt.

Tuy nhiên, sự im lặng này không kéo dài quá lâu.

Rất nhanh trên sân thể dục vang lên tiếng khóc của người phụ nữ đang chạy trốn, thanh âm này có chút quen thuộc.

“Làm sao có thể!” Tề Tư Nguyên lẩm bẩm, cậu nhanh chóng chạy đến hành lang rồi đến sân thể dục. Chẳng bao lâu cậu đã nhìn thấy một cảnh tượng quen thuộc.

Cảnh tượng này giống như khi cậu vừa tỉnh lại, nhìn qua cửa sổ trên sân thể dục thì thấy có hai người phụ nữ hoảng sợ chạy trốn. Hai người phụ nữ thỉnh thoảng sợ hãi nhìn về phía sau, bất đồng chính là phía sau hai người kỳ thật cũng không có thứ gì đuổi theo mà hai người phụ nữ vẫn kinh hoảng thất thố như trước.

Một trong hai người cũng không đẩy ngã một người khác, và cuối cùng họ nắm tay nhau chạy về phía cầu thang của khu dạy học đầu tiên.

Lúc này, những người khác cũng đã tới và đồng dạng thấy được một màn này.

“Cô ấy… họ là ai?” Sắc mặt Tôn Thiến Thiến có chút trắng bệch, hàm răng run run hỏi. Hiện giờ ở chỗ này, phụ nữ còn sống chỉ còn lại cô và Mã Tiểu Lộ. Như vậy, hai người phụ nữ vừa chạy tới khu dạy học là ai?

Hai người từng chứng kiến một màn này trên sân thể dục, Tiếu Mạc Hàng cùng Tề Tư Nguyên nhanh chóng liếc nhìn nhau.

“Họ có phải là những người xử phạt trong vòng này không?” Tề Tư Nguyên nhỏ giọng hỏi Tiếu Mạc Hàng.

Tiếu Mạc Hàng cười khổ lắc đầu, năng lượng của hệ thống vô cùng lớn, ở trong thế giới này, chuyện gì hệ thống cũng có thể làm được. Mà mỗi người giám thị đều có tâm tính và thủ đoạn riêng, cho dù là anh cũng không nhất định cái gì cũng biết, huống hồ anh còn…

“Rời đi trước đã.” sắc mặt Phương Chi Du không tốt lắm, hắn đề nghị.

“Chỉ có một cầu thang.” ánh mắt Yến Nam Thụy nhìn chằm chằm về phía cầu thang, lúc này ở trên lầu ba đã truyền đến tiếng chạy vội “Lẹp xẹp”.

“Chạy… chạy lên lầu à?” Tôn Thiến Thiến tái nhợt hỏi.

Không ai trả lời cô ta, Yến Nam Thụy hỏi Tề Tư Nguyên: “Họ là ai?” hắn không thấy rõ dung mạo của hai người phụ nữ kia.

“Lâm San San và Ngô Tuyên Mỹ.” Tề Tư Nguyên nhìn về phía Phương Chi Du, sau đó đơn giản trả lời.

“Chúng ta hiện tại có ba lựa chọn, không quan tâm chạy xuống dưới, chờ tại chỗ hoặc lên lầu.” Tiếu Mạc Hàng nói: “Họ đang đến gần. ”

“Không thể lên lầu!” Phương Chi Du nói.

Anh còn chưa dứt lời, đã thấy ở trên mái nhà phía tây nam của khu dạy học có một bóng đen rơi xuống, sau đó một tiếng “Bang”, là thanh âm vật nặng rơi xuống đất.

Thanh âm này khiến tất cả mọi người giật nảy mình.

“Là Mã Nhất Cường.” Tiếu Mạc Hàng lạnh nhạt giải thích, lúc trước anh cũng không biết lý do vì sao Mã Nhất Cường lại từ trên nóc nhà rơi xuống, nhưng anh đã từng chứng kiến quá trình hắn ta rơi xuống đất. Trên người anh có quá nhiều bí mật, lúc hắn ta rơi xuống đất, anh còn đang từ trên sân thể dục cõng Tề Tư Nguyên hôn mê đi về phía khu dạy học.

Cho nên Tiếu Mạc Hàng vẫn chưa từng nhắc tới nguyên nhân cái chết của Mã Nhất Cường bởi nếu nhắc tới sẽ liên quan đến vấn đề Tề Tư Nguyên vì sao khi vòng trừng phạt thứ nhất sắp kết thúc mới tỉnh lại.

Dưới lầu, khi Mã Nhất Cường ngã xuống cũng không giống như lúc hắn từng chết ở vòng đầu tiên, ngã xuống liền không nhúc nhích, lúc này hắn chậm rãi ở tại chỗ đứng lên, lảo đảo đi về phía rừng cây nhỏ.

Cũng chính là một hồi chậm trễ như vậy, thanh âm hai người phụ nữ chạy lên lầu đã gần trong gang tấc.

Trong khu dạy học thứ hai.

Bốn người Lý Văn Đào, Hàn Ái, Trình Soái, Vệ Quốc Cường trốn ở bên trong im lặng không lên tiếng. Đại khái là bởi vì Cao Gia Tuấn không có ở đây nên hai nhóm người tự động chia làm hai bên ngồi, rào cản rõ ràng.

Lý Văn Đào và Hàn Ái ôm nhau, từ sau khi thời gian trừng phạt bắt đầu, ánh mắt của bọn họ tràn ngập mờ mịt cùng sợ hãi.

Vết thương của Vệ Quốc Cường vẫn chưa hoàn toàn khép lại, chỉ đơn giản băng bó, cho đến bây giờ vẫn có máu tươi từ chỗ miệng vết thương thẩm thấu ra nên hắn rất mệt mỏi, tuy rằng sợ hãi nhưng cũng không địch lại trạng thái thân thể suy yếu hiện tại, hắn chỉ có thể tựa đầu vào bên cạnh bàn nhắm mắt dưỡng thần nhưng cũng không dám ngủ.

Mà ba người còn lại hồn nhiên không biết tâm tư của Trình Soái lúc này. Hắn đang dùng toàn bộ tâm tư chống lại tâm ma.

Thời gian trừng phạt ở vòng thứ năm bắt đầu, trò chơi thăng cấp nhưng đồng thời thông đạo đổi quyền miễn trừ cũng mở ra… Ba người khác cùng hắn ở cùng một chỗ đều giống như chim sợ cành cong, đối với hắn không hề phòng bị…

Đặc biệt là Vệ Quốc Cường đang ngửa đầu dựa vào bàn nghỉ ngơi, cổ hắn ở ngay trước mắt, chỉ cần đoạt lấy chủy thủ bên hông hắn, nhẹ nhàng cứa vào cổ hắn…

Nhìn khuôn mặt quen thuộc của Vệ Quốc Cường, nếu không phải bởi vì Vệ Quốc Cường là bạn tốt nhiều năm của hắn, trong lòng Trình Soái còn đang giãy giụa, đại khái hắn đã nhào tới…

Ngay khi Trình Soái khó có thể ức chế lặng lẽ vươn tay về phía bên hông Vệ Quốc Cường thì một giọng nam bỗng nhiên vang lên ở cửa.

“Các người có thấy Tần Hải và Mã Tiểu Lộ không? Các người có biết họ ở đâu không? ”

Thanh âm này xuất hiện đột ngột, không có một chút dấu hiệu báo trước nào, ngay cả tiếng bước chân cũng không có, một người không biết tại sao lại xuất hiện ở trước cửa phòng học lớp 12A1.

Bốn người trong phòng học cơ hồ đều nhảy dựng lên, Trình Soái chột dạ rụt tay về, lập tức nhìn về phía cửa, lúc này hắn mới giật mình phát hiện mình đã một thân mồ hôi lạnh.

Vệ Quốc Cường cũng từ trong nửa giấc ngủ bừng tỉnh, có chút hoảng sợ nhìn quanh bốn phía.

“Trương…… Trương…… Trương Hướng Vinh……” Lý Văn Đào run rẩy, nói ba chữ “Trương” mới có thể gọi ra tên người.

“Các người có thấy Tần Hải và Mã Tiểu Lộ không? Các người có biết họ ở đâu không?” Trương Hướng Vinh đi về phía trước một bước, trong miệng vẫn lặp lại những gì vừa nói.

Trên quần áo Trương Hướng Vinh toàn bộ là máu, trên người hắn có vài vết dao, ngực còn cắm một thanh chủy thủ nhưng hắn lại giống như không có việc gì đứng ở nơi đó nghiêm túc hỏi bốn người.

Hàn Ái gắt gao nắm lấy quần áo Lý Văn Đào, đôi môi run rẩy sắc mặt trắng bệch, mà Lý Văn Đào cũng không tốt hơn cô ta bao nhiêu. Cả người hắn run rẩy không ngừng: “Tôi… tôi… chúng tôi…” kết quả “tôi” nửa ngày cũng không nói ra cái gì hữu ích.

“Nói cho tôi biết họ đang ở đâu!” tựa hồ bởi vì không có được đáp án nên Trương Hướng Vinh đột nhiên nổi giận, hắn hét lớn một tiếng, nhào về phía Lý Văn Đào và Hàn Ái. Đôi mắt hắn vốn thoạt nhìn như bình thường, trong nháy mắt đó đã bị tơ máu lấp đầy…

“A ——” theo tiếng kêu sợ hãi bén nhọn của Hàn Ái, tay cô ta cơ hồ là không tự chủ được mà đẩy Lý Văn Đào về phía Trương Hướng Vinh.

Ngón tay Trương Hướng Vinh không biết từ lúc nào đã mọc móng tay bén nhọn, thoáng cái liền đâm thủng bả vai Lý Văn Đào bị đẩy tới!

Lý Văn Đào thậm chí không kịp kêu đau, hắn chỉ khiếp sợ mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn về phía Hàn Ái, ánh mắt đầy vẻ khó có thể tin.

Hàn Ái sửng sốt một hồi, dường như đến khi Lý Văn Đào bị đâm thì cô ta mới phản ứng lại rốt cuộc mình đã làm cái gì.

Thế nhưng, cũng chính trong thời gian hai giây kia, Hàn Ái cuối cùng chỉ liếc mắt nhìn Lý Văn Đào một cái rồi liều mạng chạy về phía cửa.

“A! Người phụ nữ đáng ghét! Tao giết mày!” ai ngờ Trương Hướng Vinh lại không tiếp tục công kích Lý Văn Đào đã bị thương, mà đột nhiên tràn ngập cừu hận với Hàn Ái, thấy Hàn Ái đã chạy ra khỏi phòng học, hắn lập tức bỏ lại Lý Văn Đào, xoay người đuổi theo Hàn Ái!

Trình Soái lúc mới phát sinh biến cố mới nhớ tới phải chạy trốn, nhưng mà, khi đó Vệ Quốc Cường lại đột nhiên bắt lấy hắn, ánh mắt tràn ngập cầu khẩn.

Hắn đã không đi được nữa vì cơ thể hắn đã càng lúc càng mất nhiều máu. Cho nên hắn chỉ có thể cầu khẩn bằng hữu của mình, cầu khẩn hắn không nên bỏ lại mình vào thời điểm này.

“Trình tử, cậu đừng bỏ lại tôi.”

Nhìn gương mặt cầu xin của Vệ Quốc Cường, Trình Soái quả thật có chút dao động, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhẫn tâm dùng sức tránh tay Vệ Quốc Cường ra, đứng dậy đi về phía cửa.

Ngay khi Trình Soái đi đến cửa phòng học, hắn đột nhiên dừng bước, sau đó quay đầu đi về phía Vệ Quốc Cường đã bị hắn bỏ lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.