Nhặt Được Bạn Trai Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 15: Chương 15: Đêm kinh hoàng trong vườn trường




EDIT: CHANHH

CHƯƠNG 15: ĐÊM KINH HOÀNG TRONG VƯỜN TRƯỜNG

Chỉ là đèn trong những căn phòng lớn không được bật, có lẽ họ cũng lo lắng về việc thu hút sự chú ý của lũ quái vật.

Chính mình không có vũ khí nên Tề Tư Nguyên không đưa ra quyết định cho hai người còn lại. Cậu nhìn thái độ kiên quyết của Yến Nam Thụy, liền quay sang hỏi Tiếu Mạc Hàng bên cạnh:

"Như thế nào?"

Trong lời nói của cậu có hai ý, đi hay ở? Giao nộp vũ khí hay không?

Tiếu Mạc Hàng không chút do dự rút cái rìu cầm tay nhỏ từ sau thắt lưng ném cho người đứng phía sau Yến Nam Thụy, sau đó giơ hai tay lên:

"Tôi chỉ có vật này."

Phương Chi Du thấy Tiếu Mạc Hàng đã giao vũ khí thì bĩu môi nhưng vẫn lấy ra dao găm quân sự của mình, ném về phía những người phía sau Yến Nam Thụy, giọng điệu trên miệng vô cùng thản nhiên:

" Tôi cũng chỉ có cái này. "

Yến Nam Thụy chỉ liếc nhìn động tác của hai người họ, sau đó lại nhìn Tề Tư Nguyên chỉ thấy Tề Tư Nguyên gật đầu, ý bảo bọn họ không có nói dối.

Sau đó Tề Tư Nguyên vỗ vỗ quần áo của mình nói:

"Tôi không có vũ khí."

Người phía sau Yến Nam Thụy nghe vậy định bước lên muốn lục soát nhưng mới tiến lên một bước đã bị Yến Nam Thụy ngăn lại.

Yến Nam Thụy gật đầu với Tề Tư Nguyên:

"Chúng ta vào thôi."Vừa nói vừa dẫn đầu bước vào thư viện từ cánh cửa nhỏ.

Tề Tư Nguyên đi theo Yến Nam Thụy nói một câu:

"Yến Nam Thụy chúng ta hãy trao đổi thông tin."

Yến Nam Thụy dừng chân sau đó quay lại nhìn Tề Tư Nguyên, trong mắt không có chút do dự nào, hắn gật đầu.

Tề Tư Nguyên tiến lên cùng hắn sóng vai mà đi, vừa nói chuyện vừa đi về phía trước. Những người xung quanh Yến Nam Thụy mạc danh tự giác mà nhường vị trí cho cậu.

"Chúng tôi đạt được một lời nhắc ở vòng ba rằng có "Quỷ" trong số chúng ta." Tề Tư Nguyên nói.

Yến Nam Thụy không hỏi ý tứ càng không hỏi làm thế nào cậu có được nhắc nhở, hắn thậm chí còn không cần nghĩ ngợi, hỏi thẳng:

"Cậu nghĩ hệ thống là tồn tại ác ý hay chân thật?"

"Cả hai."

Yến Nam Thụy gật đầu:

"Có lẽ đây là một phần của quy tắc nâng cấp?"

"Có thể. Cậu nghĩ hệ thống nâng cấp quy tắc như thế nào?"

"Thời gian còn có quái vật. Ít nhất lời nhắc nhở trước kia là dạng này."

"Tôi cũng nghĩ như vậy. Ở vòng này, tôi có trực giác nơi càng đông người càng không an toàn, cậu hãy suy xét."

Giờ phút này, Yến Nam Thụy đang trầm tư, lần này hắn không trả lời ngay, vừa đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại có chút nghiêm túc nhìn Tề Tư Nguyên nói:

"Không thể dựa vào trực giác không có căn cứ mà phán đoán làm kế hoạch thay đổi. Tôi còn phải chịu trách nhiệm cho đội của mình. "

Tề Tư Nguyên gật đầu, thay vì tranh luận cậu liền bày tỏ"tôi có thể hiểu được"vì vậy nhanh chóng chuyển chủ đề:

"Tất cả những người khác đều ở đây sao?"

"Không tính Cao Phàm chúng tôi có bảy người. Cậu đã gặp tất cả mọi người."Câu cuối cùng của Yến Nam Thụy là khẳng định mà không phải là câu nghi vấn.

Tề Tư Nguyên gật đầu nói với Yến Nam Thụy tình hình chung của những người cậu đã gặp, nói rất ngắn gọn nhưng Yến Nam Thụy nhất định sẽ hiểu được.

"Này, cậu nghe có hiểu họ đang nói gì không?" Phương Chi Du lặng lẽ đụng vai Tiếu Mạc Hàng hỏi.

"Hiểu" Tiếu Mạc Hàng đáp nhưng ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi hai người dẫn đầu.

"Chậc chậc, nghe mệt thật."Phương Chi Du than thở.

"Không." Tiếu Mạc Hàng phủ nhận câu nói của Phương Chi Du sau đó cười như không cười mà nói:

"Thật ra họ cùng các người như vậy nói chuyện mới mệt. Cậu xem giữa họ không cần nói ra cũng hiểu đối phương nghĩ gì. Thời điểm giải thích thường phải chia thành nhiều đoạn thì các người mới hiểu được. "

Phương Chi Du không quan tâm lắm đến việc Tiếu Mạc Hàng khinh thường chỉ số IQ của mình thay vào đó hắn chú ý điểm khác:

"Trong lòng hiểu rõ mà không nói ra? Đúng, đúng, đúng! Từ này dùng rất hay." Hắn gật đầu lia lịa, nhìn về phía trước một cái lại nhìn Tiếu Mạc Hàng:

" Sắc mặt cậu trông tệ quá."

"Phương Chi Du tôi sẽ chặt cái đầu chó của cậu."Tiếu Mạc Hàng nói giọng nặng nề.

Phương Chi Du nhún vai, bộ dạng không sao cả thấp giọng lẩm bẩm:

"Yến Nam Thụy, có điểm ý tứ."

Trên thực tế, không chỉ Phương Chi Du mà các thành viên đội Yến Nam Thụy cũng có chút mờ mịt khi nghe cuộc nói chuyện giữa hai người chỉ là kỷ luật của họ không tồi nên chỉ nhìn nhau, không ai có bất kỳ nghi vấn nào. Tiếng ồn duy nhất dọc đường đi là âm thanh giãy giụa của người phụ nữ đã nổ súng trước đó.

Thực mau, đoàn người tiến vào đại sảnh tầng một của thư viện.

Lối vào thư viện tầng 1 là đại sảnh, từ cửa nhỏ phải đi qua một hành lang ngắn, chính giữa sảnh là quầy đăng ký, sách mượn và trả đều được đăng ký tại đây. Phía sau bàn đăng ký là phòng lưu hành chuyên dùng, đây là những cuốn sách được nhập về nhưng chưa kịp sắp xếp. Sách ở đây được phân loại đơn giản, học sinh cũng có thể tìm sách mình muốn trong đó, giúp quản lý thư viện đỡ phải phân loại lại và xếp chúng lên kệ.

Ở phía tây của sảnh là một cầu thang xoắn ốc dẫn thẳng lên tầng hai và tầng ba. Bức tường phía bắc hướng đông là thang máy dẫn lên tầng 2 và tầng 3. Đối diện cầu thang bộ là phòng đọc ở tầng 1. Phòng đọc được bố trí bàn ghế gọn gàng cho học sinh ngồi đọc sách, học bài.

Tầng 2 chủ yếu là phòng sách báo, cả tầng này hầu như không có ngăn cách, bên trong là giá sách và một phần không gian đọc sách.

Tầng 3 phức tạp hơn, có phòng phân phối điện, phòng làm việc của nhân viên, phòng nghỉ, phòng hồ sơ tương đối lớn, cuối cùng là một phòng đọc nhỏ.

Khi đến trung tâm của đại sảnh, Tề Tư Nguyên vừa vặn nói xong. Nhưng mà cậu rất nhanh dừng lại, sắc mặt trở nên kỳ quái sau đó nói:

"Xem ra hệ thống không có nói dối, chỉ là thích nói nửa câu."

Những lời này ý vị thâm trường, trong nhiều trường hợp cái gọi là chân thật nói dối là do chỉ nói một nửa mà ra.

"Thật vậy." Yến Nam Thụy thở dài, khuôn mặt vô cảm lúc này đột nhiên có vài phần phiền muộn.

"Tư Nguyên, chúng ta phải đi thôi." Nhìn thấy hai người đã nói chuyện xong, Tiếu Mạc Hàng bước về phía trước với một nụ cười, vỗ vai Tề Tư Nguyên.

Tề Tư Nguyên gật đầu, đi đến bên cạnh Tiếu Mạc Hàng.

"Các người muốn đi đâu?" Yến Nam Thụy cau mày hỏi.

"Tư Nguyên nói nhiều người không an toàn nên chúng tôi sẽ tìm một góc, sẽ không cản trở các người."Tiếu Mạc Hàng cười tủm tỉm nói với Yến Nam Thụy.

Chỉ không biết tại sao, Yến Nam Thụy nhìn nụ cười của anh chàng này luôn cảm thấy giả tạo.

"Trực giác quá phi logic". Yến Nam Thụy nhăn mày nói:

"Bất quá các người quyết định tương lai như thế nào, tôi sẽ không ngăn cản nhưng thực xin lỗi, vũ khí hiện tại vẫn như cũ không thể trả các người được."

Tiếu Mạc Hàng nhún vai tỏ vẻ không sao cả, giao vũ khí là điều kiện tiên quyết để ba người được vào thư viện. Trong lòng họ đều biết nếu phải tách ra, khi chế tài giả thời gian đến, xác suất có thể lấy lại vũ khí rất nhỏ.

Phương Chi Du đối với vũ khí vẫn canh cánh trong lòng, tự lẩm bẩm điều gì đó, nhìn bộ dạng như đang mắng người.

"Các người đi đâu?" Tiếu Mạc Hàng hỏi.

"Tầng hai." Yến Nam Thụy nói.

"Được rồi, chúng tôi lên tầng ba."Tiếu Mạc Hàng cười quyết định, hướng cầu thang làm tư thế "Mời mọi người đi trước".

Yến Nam Thụy gật đầu cũng không dừng lại nữa, chỉ nhìn Tề Tư Nguyên trước khi rời đi.

Thấy vậy Tề Tư Nguyên thuận thế hỏi một câu:

"Cô ấy làm sao bây giờ?" Cậu ám chỉ người phụ nữ bị trói.

"Đừng lo lắng." Yến Nam Thụy chỉ nói hai từ rồi rời đi.

Chờ đoàn người Yến Nam Thụy lên lầu hai, ba người họ mới bắt đầu rời chỗ, chuẩn bị đi cầu thang xoắn ốc lên lầu ba thư viện.

"Còn có tám phút hai mươi bảy giây." Tề Tư Nguyên nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay nói.

"Tới kịp." Lúc này, Tiếu Mạc Hàng cùng Tề Tư Nguyên sóng vai đi cạnh nhau, anh vừa đi vừa nói:

"Nếu lần này lại là con quái vật vòng trước."

Tề Tư Nguyên cười:

"Nguyên lai anh cũng phát hiện."

Tiếu Mạc Hàng gật đầu cười đáp lại.

Lúc này, Phương Chi Du cũng chen đến bên cạnh Tề Tư Nguyên:

"Tại sao hai người cũng chơi trò đánh đố vậy? Nói cho tôi nghe nữa."

Trên thực tế sau khi nghe lâu như vậy, Phương Chi Du cũng nghe ra manh mối. Cái gọi là quy tắc thăng cấp, Tề Tư Nguyên suy đoán lần sau có thể sẽ không phải là quái vật của hai lần đầu. Về phần nó là gì thì vẫn chưa rõ. Nhưng vì nó là một bản nâng cấp, hẳn là một thứ gì đó lợi hại hơn. Điều này thực sự phù hợp với logic của hệ thống!

Tề Tư Nguyên như cũ không để ý tới hắn. Đến lầu ba rất nhanh, đứng ở đầu cầu thang Tề Tư Nguyên do dự, sau đó nói:

"Chúng ta đi phòng đọc sách." Dù sao cũng không có nơi nào đặc biệt thích hợp nên cậu sẽ theo trực giác bản thân.

Tiếu Mạc Hàng không có ý kiến, Phương Chi Du chủ yếu không thể đưa ra bất kỳ ý kiến hữu hiệu nào vì vậy cả ba người bước vào phòng đọc.

Đèn nhỏ ở đại sảnh và hành lang ở tầng dưới của thư viện đều sáng lên, hiển nhiên đoàn người Yến Nam Thụy đã đến đây trước, họ đã bật đèn. Chỉ là đèn trong những căn phòng lớn không được bật, có lẽ cũng lo lắng việc thu hút sự chú ý của lũ quái vật.

Ba người vào phòng đọc sách, Tề Tư Nguyên suy nghĩ một chút, cũng không đóng cửa lại, mở rộng cửa, đèn ở hành lang chiếu vào xem ra phòng đọc sách cũng không tối lắm.

Tề Tư Nguyên giơ tay nhìn đồng hồ, còn hơn năm phút đồng hồ, ba người bọn họ bây giờ cũng không có việc gì làm.

Kỳ thật trong đầu Tề Tư Nguyên luôn có một câu hỏi, mà người có câu trả lời cho câu hỏi này chỉ có thể là Tiếu Mạc Hàng..

Nhưng hiện tại có một Phương Chi Du bên cạnh hai người họ. Tề Tư Nguyên chưa tín nhiệm người này, cậu chỉ tin tưởng Phương Chi Du không ngốc, chỉ cần không phải ngốc tử, dưới tình huống này liên minh của ba người tạm thời đáng tin cậy.

Mới vừa rồi Tề Tư Nguyên cùng Yến Nam Thụy trao đổi tin tức, Yến Nam Thụy giải thích ngắn gọn cách hắn tập hợp những người còn lại xung quanh mình. Từ đó, Tề Tư Nguyên phát hiện một điều.

Hầu như tất cả mọi người về cơ bản đều tỉnh táo khi thời gian của vòng đầu tiên bắt đầu, chỉ có cậu khi thức dậy thì đã gần kết thúc vòng đầu tiên. Vì sao?

Trước mắt có thể trả lời vấn đề này cũng chỉ có Tiếu Mạc Hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.