EDIT: CHANHH
CHƯƠNG 16: ĐÊM KINH HOÀNG TRONG VƯỜN TRƯỜNG
Ba điểm có thể đổi lấy khả năng miễn nhiễm thương tích từ chế tài giả một lần, chạy trốn giả thỉnh cố lên!
Tề Tư Nguyên suy nghĩ một hồi nhưng vẫn là nhịn xuống không hỏi. Cậu cảm thấy những sự kiện đặc thù không phải ngẫu nhiên xảy ra.
Xét từ những gì đã xảy ra trước đó, "hệ thống" là tồn tại nhất định điều khiển mọi thứ đều có độ "chính xác" vì vậy phải có nguyên nhân đặc thù đằng sau.
Cậu vẫn chưa xác định được Phương Chi Du là người thế nào, sự tình liên quan đến bản thân vẫn nên đợi thời điểm thích hợp lại nói.
Giờ phút này nhàn rỗi không có việc gì làm cũng không bôn ba mệt mỏi như vừa rồi, Tề Tư Nguyên càng có thời gian tự hỏi nhiều hơn nhưng cậu không hỏi Tiếu Mạc Hàng cái gì, thay vào đó Tiếu Mạc Hàng là người hỏi.
"Tư Nguyên cậu có phải rất thân thiết với Yến Nam Thụy không?" Ba người lúc này đang ngồi cạnh nhau trong một góc phòng đọc sách, Tiếu Mạc Hàng dựa vào tường, anh ngồi giữa hai người họ. Lúc này, anh chạm vào khuỷu tay Tư Nguyên hỏi.
Tề Tư Nguyên quay đầu lại nhìn anh với ánh mắt kỳ quái, có chút không giải thích được:
"Không phải chúng ta ngày xưa đều là bạn học sao?"
"Thời điểm cậu nhận ra những người khác rõ ràng đều chậm nửa nhịp, với tôi cũng thế. Duy nhất Yến Nam Thụy, từ xa đã nhận ra hơn nữa cậu tín nhiệm hắn ta hơn hẳn những người khác." Tiếu Mạc Hàng tận lực làm ngữ khí của mình bình thường.
Tề Tư Nguyên cũng không phát hiện ngữ điệu của Tiếu Mạc Hàng có gì bất thường vì hiện tại mọi người đều là đồng minh, cần phải loại bỏ một số nghi ngờ cơ bản, thiết lập cơ sở tín nhiệm. Tề Tư Nguyên nghiêm túc trả lời:
"Trí nhớ của tôi rất tốt. Nhận người kém chủ yếu là vì có nhiều người không đáng để tâm."
Tề Tư Nguyên nói tới đây dừng một chút, điều này làm cho Phương Chi Du, người đã nhịn một hồi lâu cuối cùng "Phụt" một tiếng bật cười, ý vị chế nhạo phi thường rõ ràng.
Tề Tư Nguyên liếc Phương Chi Du một cái rồi phớt lờ hắn ta. Theo phán đoán của cậu, tính cách người này không quá ổn định, bất kể hắn có hành vi kỳ lạ gì, cậu đều sẽ tạm thời xem là bình thường.
Tiếu Mạc Hàng biết Phương Chi Du đang cười cái gì, chỉ vì Tề Tư Nguyên nói rằng "nhiều người không đáng giá để tâm". Sợ là anh cũng thuộc dạng "không đáng để tâm" trong mắt cậu. Tóm lại trong lòng không rõ tư vị nên lười tốn sức phản ứng Phương Chi Du.
"Cao tam năm thứ ba Yến Nam Thụy luôn đứng nhất. Tôi không hiểu tại sao mình luôn bại dưới hắn nên có điểm để ý." Tề Tư Nguyên nói.
Đây là lý do cậu ấy chú ý đến Yến Nam Thụy hơn nữa đối với hắn ấn tượng khắc sâu? Đây là mạch não đặc biệt thuộc về học bá? Tiếu Mạc Hàng có chút hoài nghi mà Phương Chi Du đang cười cũng bị nghẹn họng.
"Tôi cũng đã chiếm vị trí thứ nhất!" Tiếu Mạc Hàng có chút không phục nói.
Tề Tư Nguyên gật đầu:
"Quả thực tôi có nhớ. Chỉ là anh sớm chuyển đến trường khác, muốn tôi nhớ mặt cần thêm chút thời gian." Cậu nói với giọng nghiêm túc.
Tiếu Mạc Hàng hít sâu một hơi:
"Tôi học cùng lớp với cậu ba tháng."
Tề Tư Nguyên vẫn gật đầu, những việc này cậu đều nhớ chỉ là đôi khi không vừa mắt sẽ khó mà nhận ra. Qua nhiều năm nhờ công việc và nỗ lực của bản thân, cậu đã tốt hơn nhiều.
"Có năm kỳ thi trong ba tháng. Anh chỉ thắng được Yến Nam Thụy hai lần. Trong ba lần còn lại, anh vẫn kém tôi một chút." Tề Tư Nguyên nói lời này thật ra không có ý gì khác, chỉ là việc nào ra việc đó, nêu ví dụ thuyết minh nguyên nhân Yến Nam Thụy được chú ý mà thôi.
Tiếu Mạc Hàng cạn lời, anh không biết Tề Tư Nguyên nhận ra người khác sẽ có logic cứng nhắc như vậy.Tiếu Mạc Hàng luôn cho rằng cậu nhớ rõ mình, kết quả là... Giống như bị vả mặt.
Anh tức khắc liền rầu rĩ không vui, quay đầu sang một bên không nói chuyện nữa.
Tề Tư Nguyên chỉ cảm thấy lúc này Tiếu Mạc Hàng có chút kỳ lạ. Cho tới nay Tiếu Mạc Hàng luôn trấn định lão luyện, hơn nữa dù lúc đối mặt với quái vật và thời điểm gặp nguy hiểm, cậu cũng chưa bao giờ từ trên người Tiếu Mạc Hàng cảm nhận được nửa phần lo âu hay sợ hãi. Nhưng hiện tai cậu lại có ảo giác anh ta đang giận lẫy?
Nhưng nếu Tề Tư Nguyên giải thích, liền giải thích hoàn chỉnh:
"Theo quan sát của tôi, hắn là một người có nguyên tắc và có điểm mấu chốt. Hắn rất lý trí, sẽ không xằng bậy. Cho nên có thể trao đổi thông tin và tin tưởng vào những gì hắn nói, ít nhất là giai đoạn hiện tại. "
Tề Tư Nguyên đã sử dụng thuật ngữ "giai đoạn hiện tại" rất nghiêm túc. Nhưng mà Tiếu Mạc Hàng không biết mình có nghe thấy hay không, tóm lại là không nói nữa cũng không có người trả lời, Tề Tư Nguyên cũng liền trầm mặc
Thấy hai người đã ngừng nói chuyện, trong lúc vẫn còn thời gian Phương Chi Du liền đẩy đẩy Tề Tư Nguyên tìm đề tài:
"Tư Nguyên, cậu cho rằng chúng ta có thể sống đến rạng sáng không?"
Tề Tư Nguyên liếc hắn với vẻ kỳ lạ, biểu tình trong mắt đại khái là đang nói "Chúng ta quen nhau sao?". Tuy nhiên cậu vẫn trả lời câu hỏi của Phương Chi Du.
"Chúng ta tổng cộng có 23 người," Tề Tư Nguyên nói.
Phương Chi Du có chút đau đầu, đây là cách nói chuyện của Tề Tư Nguyên và Yến Nam Thụy, hắn nghe không hiểu. Nếu không hắn lì lợm la liếm đi theo Tề Tư Nguyên làm gì? Như Tiếu Mạc Hàng đã từng nói, anh ấy cần một lời giải thích rõ ràng.
Vì vậy sau khi Tề Tư Nguyên nói xong, Phương Chi Du trên mặt tràn đầy mờ mịt cùng vô tội.
Tề Tư Nguyên cũng không nóng nảy, nếu là trước kia có lẽ cậu đã mắng "Đồ ngốc" rồi không quan tâm đến hắn ta. Nhưng qua nhiều năm trưởng thành, cậu hiểu rằng không thể yêu cầu tất cả mọi người đều giống như mình. Lúc này cũng không có chuyện gì khác, Tề Tư Nguyên liền giải thích cẩn thận như thời điểm ở nhà ăn cho Phương Chi Du hiểu.
"Chạy trốn giả được hệ thống nhắc nhở luôn là 22. Nhưng mà, chúng ta tổng cộng có 23 người. Nhóm Cao Gia Tuấn có bốn người, Tần Hải nơi đó ba người, chúng ta ba người, Đổng Phi cùng Ngô lão sư hai người, Yến Nam Thụy nơi đó bảy người, hy sinh giả bốn người. Tổng cộng 23."
"Cho nên quả nhiên là ' quỷ ' ở trung gian chúng ta." Phương Chi Du đột nhiên nhận ra nhưng hắn cũng không có vẻ sợ hãi
Tề Tư Nguyên thật ra rất thưởng thức tố chất tâm lý của hắn cho nên cũng không ngại nhiều lời:
"Đúng vậy. Chỉ là tôi không thể trực tiếp phán đoán cái gọi là ' quỷ ' có thể trực tiếp làm hại chúng ta hay không. Chờ một vòng nữa xem, tôi cần phải tìm ra nguyên nhân cái chết của Mã Nhất Cường. "
"Tại sao? Có liên quan gì đến Mã Nhất Cường?" Phương Chi Du không hiểu, cảm thấy suy nghĩ đều loạn hết cả lên.
"Mã Nhất Cường là người duy nhất không rõ nguyên nhân cái chết. Ngô Tuyên Mỹ cùng Cao Phàm đều chết dưới tay quái vật vào thời gian chế tài giả. Lâm San San là do... Chỉ có Mã Nhất Cường tử vong trong vòng đầu tiên hơn nữa tạm thời vẫn chưa rõ nguyên nhân cái chết. Bởi vì ở vòng đầu tiên, không một ai đạt được tích phân." Tề Tư Nguyên giải thích.
Phương Chi Du vẫn là có điểm ngốc, hắn còn muốn hỏi nhưng có chút ngượng ngùng.
Lúc này Tiếu Mạc Hàng ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, đột nhiên hỏi Tề Tư Nguyên:
"Tôi có chút không hiểu, làm sao cậu nhận ra Phương Chi Du?"
Ý của anh là Phương Chi Du quá ngu ngốc, hắn chính là loại người hoàn toàn không đáng chú ý và ghi nhớ trong mắt cậu mà? Làm thế nào nhận ra hắn ta?
Phương Chi Du nhất thời không hiểu Tiếu Mạc Hàng nói gì nhưng Tề Tư Nguyên đã trả lời:
"Hắn giết Lâm San San, mà người đạt được tích phân được hệ thống nhắc tới, tên là Phương Chi Du."
Tiếu Mạc Hàng tức khắc cười to. Ý của Tề Tư Nguyên vì Phương Chi Du đã giết Lâm San San trước mặt họ nên cậu ta chỉ kiểm tra tên của Phương Chi Du với những người mà cậu đã gặp trước đó mà thôi.
Phương Chi Du lúc này cũng kịp phản ứng, tức giận đến mức muốn chạm vào dao găm, chạm vào sàn nhà rồi mới nhớ ra rằng thứ đó đã bị Yến Nam Thụy lấy đi.
Kỳ thật Tề Tư Nguyên phân tích còn chưa nói xong liền bị Tiếu Mạc Hàng ngắt lời, lúc này theo thói quen giơ tay lên nhìn đồng hồ, lập tức nói:
"Đã đến giờ."
Thẳng đến lúc này, Tề Tư Nguyên có chút khẩn trương. Quy tắc thăng cấp so với tử vong còn đáng sợ hơn, bởi không biết nó là gì!
Tiếu Mạc Hàng lập tức ngừng cười, một lần nữa dựa lưng vào tường. Phương Chi Du cũng ngừng, cả ba đồng thời im lặng.
"Đinh"! Tiếng chuông quen thuộc vang lên, điện thoại di động của ba người đồng thời phát sáng.
Vòng thứ ba của trò chơi, chế tài giả thời gian bắt đầu.
Thời gian xử phạt: 20 phút.
Thời gian hiện tại: 03:10:00
Khoảng cách kết thúc còn có: 00: 20: 00 ( đếm ngược)
Nhắc nhở thân thiện: Các quy tắc trừng phạt đã được nâng cấp, thật đáng tiếc không có chạy trốn giả nào đạt được tích phân trong vòng này nên không đạt được nhắc nhở hoặc miễn thương tổn từ chế tài giả. Hy vọng mọi người không ngừng cố gắng. Chúc các bạn chơi vui vẻ, hi vọng được gặp lại mọi người ở vòng sau!
"Quả nhiên nhiều thêm năm phút, còn thêm nhiều gợi ý nữa."Tề Tư Nguyên nói.
"Gợi ý? Có gợi ý?" Nhiều thêm năm phút, chuyện này Tề Tư Nguyên trong nhà ăn đã giải thích qua chỉ là gợi ý lại là cái gì? Phương Chi Du nhìn vào điện thoại một lần nữa cũng không phát hiện gợi ý nào.
"Có gợi ý." Tề Tư Nguyên nói:
"Vòng đầu tiên không có gợi ý gì trên điện thoại mà hiện tại, nó cho chúng ta biết rằng bằng cách đạt được tích phân, có thể được miễn thương tổn."
"Miễn thương tích?"
"Đúng vậy. Vì nó được miễn sát thương trong thời gian chế tài giả nên nơi gây ra thương tổn sẽ là chế tài giả. Nói cách khác, có thể được miễn ít nhất một lần thương tổn từ chế tài giả bằng tích phân hoặc sử dụng tích phân để đổi." Với một vài gợi ý ngắn, Tề Tư Nguyên đã phân tích được nội hàm của nó.
Chỉ là ba người ở đây không đề xuất chủ động thu hoạch tích phân, bởi vì trong lòng bọn họ đều rõ ràng, tích phân muốn đạt được phải làm cách nào.
Lúc này di động của Phương Chi Du lặng lẽ sáng lên, hắn nhìn thoáng qua, sửng sốt một chút, ngay sau đó đưa cho Tề Tư Nguyên xem.
Chỉ thấy trên điện thoại của Phương Chi Du có thêm hai dòng:
Người chiến thắng, bạn không nhận được điểm trong vòng này, thỉnh không ngừng cố gắng. Ba điểm có thể đổi lấy khả năng miễn nhiễm thương tích từ chế tài giả một lần! Chúc bạn chơi game vui vẻ.
Nội dung được đề cập ở đây không khác nhiều so với những gì Tề Tư Nguyên vừa phân tích, ngoại trừ việc--
Tề Tư Nguyên cùng Tiếu Mạc Hàng nhìn nhau, đồng thời nhìn xuống điện thoại di động của mình, trên màn hình điện thoại của hai người vẫn như cũ ở trang giao diện chế tài giả thời gian, không thể xem tiếp, nói cách khác hai dòng này không có trong điện thoại của Tề Tư Nguyên cùng Tiếu Mạc Hàng.
"Tại sao chỉ mình cậu có?" Tiếu Mạc Hàng nheo mắt hỏi Phương Chi Du.
Phương Chi Du vẻ mặt vô tội:
"Tôi không biết! Tôi thực sự không biết!"