CHƯƠNG 6.1
Dọc theo đường đi Du Nhi không nói một câu với hắn,gương mặt đen còn hơn đáy nồi hắn dùng suốt mười năm.
Mặc Diệp Tiểu Sam dùng đủ cách dụ dỗ nhi tử vui,nhi tử vẫn không cho hắn sắc mặt tốt.
Thật vất vả chịu đựng về đến nhà,Diệp Tiểu Sam vội vàng bưng trà rót nước”Du Nhi,khát nước rồi đúng không? Uống nhanh chút.”
Nhi tử vẫn không nói tiếng nào.
Diệp Tiểu Sam không khỏi kêu khổ không thôi.
A,đúng rồi,quà tặng!
Vốn định để ngày mai tạo bất ngờ cho nhi tử,nhưng trong tình trạng nguy cấp hiện tại không lấy ra”quà tặng” thì đợi đến khi nào?
Diệp Tiểu Sam lập tức khẩn cấp lấy ra món quà giấu trong áo đã lâu.
Nhưng bởi vì quá hấp tấp hắn đã cầm nhầm bản phụ”Phần thưởng” do lão bản tặng .
“Du Nhi,đừng giận phụ thân nữa mà.Con mau xem đi!” Diệp Tiểu Sam giống như hiến vật quý đưa quyển sách cho Du Nhi.
Vân Du lạnh lùng liếc sang y,nói”Phụ thân và xú nam nhân kia vừa rồi nhìn thứ này sao?”
Diệp Tiểu Sam gật đầu.Bất quá đại ca còn chưa lật được trang nào.
“Vậy phụ thân sao lại lén lén lút lút ?”
“Phụ thân chỉ muốn để Du Nhi bất ngờ.Con nhìn xem có thích không?”
Vân Du sắc mặt hơi hòa hoãn,cầm đại lấy quyển sách.
Không ngờ không nhìn còn đỡ,vừa nhìn thì giật mình!
Té ra tất cả hình ảnh trên sách đều là Nam Nam trần truồng giao hoan!
Chỉ cần nghĩ đến phụ thân vừa rồi cùng xú nam nhân quan sát mưu đồ đông cung *** loạn,một ngọn lửa màu đen sâu trong cơ thể Vân Du bỗng bốc cháy lên!
“Ngươi…phụ thân *** đãng!”
Bỗng nhiên bị đẩy ngã trên bàn Diệp Tiểu Sam ngây ngẩn cả người!
Dâm đãng?
Diệp Tiểu Sam thường bị nói hẹp hòi,cổ hủ,số khổ,chứ chưa từng bị mắng là *** đãng!
Hơn nữa từ này không phải thường được dùng trên người nữ nhân sao?
“Du Nhi,con đang ở đây nổi điên làm gì ah?” Diệp Tiểu Sam cười khổ.
“Nổi điên? Phụ thân còn chưa thấy cái gì gọi là nổi điên đấy?”
Vân Du cười tà một tiếng,đột nhiên đưa tay vạch ra vạt áo phụ thân——
Nam nhân ***g ngực trắng nõn tuy rằng không có vú đầy đặn như nữ nhân,nhưng thêm vào hai nụ hoa màu trắng nhạt lại…chết tiệt rất mê người!
Vân Du chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô,dục hỏa trong người khiến hắn vươn đầu lưỡi điên cuồng cuốn nụ hoa mê người vào trong môi ——
“A a ——” Diệp Tiểu Sam cong người thét chói tai!
Bị nhi tử mút vú giống như bắt lửa cả người nóng rần,lại như muốn đem trái tim còn sống của y thiêu thành tro bụi!
“Ô. . . . . . A a. . . . . . Du Nhi . . . . . đừng mút. . . . . . Thật kỳ quái. . . . . . con mau buông phụ thân ah. . . . . .”
Diệp Tiểu Sam trời sanh tính nghiêm túc,cộng thêm cuộc sống đơn giản trên núi,cho dù không lấy vợ y cũng không giống những người độc thân khác đi tầm hoa vấn liễu,nhiều khi có vọng động cũng tự mình động thủ giải quyết,chứ chưa bao giờ cùng người khác tiếp xúc thân mật như lúc này.
Hiện tại bị con mình vừa mút vừa liếm,cả người lại nóng như lửa,cây côn thịt cũng cứng rắn thiếu chút nữa nhảy ra khỏi đũng quần,không khỏi xấu hổ nức nở!
“Hu hu. . . . . . Du Nhi không nên nhìn. . . . . . Phụ thân thật mất mặt. . . . . .”
“Ta muốn nhìn. . . . . . Ta muốn nhìn toàn thân cao thấp mỗi một tấc da thịt của phụ thân . . . . . .” Dường như muốn chứng minh mình không nói nhầm.
,Vân Du vừa nói vừa giật xuống quần nam nhân,dùng con ngươi mị hoặc hừng hực nhìn chăm chú làn da trơn mịn ửng đỏ. . . . . .
Côn thịt bật ra run rẩy không chút kiêng kỵ ánh vào trong mắt Vân Du.
“Hu hu. . . . . . Du Nhi. . . . . . Du Nhi. . . . . . Tha phụ thân đi. . . . . . đừng khi dễ phụ thân . . . . . .”
Phụ thân khi nói mang theo âm khóc cùng với tiếng cầu xin tha thứ khiến Vân Du huyết mạch phun trương,kích động như muốn nổ tung!
Hắn đột nhiên cúi người đem ngọc hành mỹ vị ngậm vào trong miệng ——
“————” Diệp Tiểu Sam đột nhiên dừng lại nức nở!
Tim đập vào giờ khắc này đã không tồn tại.
Chỉ có ngọc hành giữa hai chân không biết thẹn ở trong miệng nhi tử điên cuồng nhảy. . . . . .
Màn đêm trên núi,yên tĩnh hài hòa.
Trong nhà gỗ nhỏ lại quanh quẩn tiếng động chậc chậc mút côn thịt,*** mỹ mà thẹn thùng. . . . . .
Đột nhiên ngoài cửa sổ lóe lên một ánh sáng bạc—— ngay sau đó là một tiếng ầm,tiếng sấm chấn động!
Diệp Tiểu Sam vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc,thoáng chốc thoát khỏi kích tình tỉnh táo trở lại!
hắn đang làm gì đây?
Hắn và đứa con mình một tay nuôi lớn đang làm gì?
“Không ————”
Diệp Tiểu Sam đột nhiên đẩy ra nam nhân phủ trên người mình,rồi chạy nhanh ra khỏi phòng!
Mưa to rơi tầm tả!
Mưa rơi dày đặc khiến trước mắt Diệp Tiểu Sam một mảnh mơ hồ.
Trong đêm tối mờ mịt,hắn chỉ có thể không ngừng chạy trốn.
Không thể!
Không thể!
Không thể!
Mặc dù thân thể lạnh như băng đang kêu gào trở lại trong ***g ngực ấm ấp kia,nhưng một tia lý trí còn sót lại bảo y tránh xa nơi đó.
Một khi rơi vào vực sâu đó thì sẽ vạn kiếp bất phục .
Bản thân dù có hèn hạ ra sao đều được,duy chỉ có Du Nhi thì không được!
Hắn tuyệt đối không để trong cuộc đời của con trai mình lưu lại vết nhơ nào!
Hắn cũng quyết không cho phép mình trở thành điểm nhơ đó!
“Phụ thân! Mau ra đây ——!Người ở đâu?”
Thanh âm nhi tử cách đó không xa truyền đến mang theo lo lắng xen lẫn hoảng sợ,nghe thấy làm lòng người muốn vỡ ra!
Diệp Tiểu Sam che miệng lại,núp phía sau cây đại thụ,cố gắng không để mình khóc thành tiếng.
Du Nhu,con ngoan đi,đó chỉ là một lúc ý loạn tình mê,đợi đến sáng hôm sau mộng xuân khẽ không còn.
Đến lúc đó chúng ta đều đem chuyện hoang đường tối nay quên sạch.
Ta vẫn là phụ thân của con,con vẫn là con trai của ta.
Chúng ta cùng sống chung với nhau,vĩnh viễn, vĩnh viễn ở cùng một nơi. . . . . .
Diệp Tiểu Sam cố gắng mở to hai mắt,muốn nhìn rõ bóng người nhi tử trong mưa,nhưng nước mắt đã sớm làm y nhìn mọi thứ đều mơ hồ. . . . . .
……….
Dục vọng là một loại độc,ngươi không đụng vào có lẽ cả đời cũng không cảm nhận được hấp dẫn của nó,nước mưa điên cuồng từ trên cao trút xuống,chỉ chốc lát đã giội ướt cả người Diệp Tiểu Sam,nước mưa lạnh lẽo không thể giảm đi ngọn lửa dục vọng,ngược lại ham muốn từ trong cơ thể như được thiêu đốt,theo y phục ẩm ướt ma sát,ngọc hành của Diệp Tiểu Sam ngược lại càng thêm gắng gượng đau đớn.
Tiếng gọi của Vân Du càng lúc càng xa,Diệp Tiểu Sam xấu hổ nhìn dục vọng không cách nào bình tĩnh,dưới đủng quần nhô ra một liều nhỏ.Ngón tay giống như bị trúng ma chú,không tự chủ đưa vào trong đũng quần,mạnh mẽ nắm lấy ngọc hành cứng ngắc nhô cao,Diệp Tiểu Sam tự làm khổ bấm xuống.
Đều tại ngươi!Đều tại ngươi! Ngươi tại sao lại đứng lên? Tại sao có dục vọng với nhi tử của mình?
Khối thịt vì bị ngón tay bấm lên mà đau đớn mềm nhũn,nhưng trong lòng lại như đốt lên một ngọn lửa,Du Nhi cười,giọng nói của Du Nhi,Du Nhi vuốt ve,tất cả đều giống như ngọn lửa hừng hừng đốt trái tim Diệp Tiểu Sam trở nên trống rỗng!
Giật xuống y phục đã ướt đẫm,trần truồng ngồi chồm hỗm trong rừng cây,Diệp Tiểu Sam ngẩng đầu nhìn khoảng không trong màn đêm.
Rơi đi,hãy rơi mạnh hơn nữa!
Để rửa sạch sẽ những suy nghĩ dơ bẩn trong đầu ta!
Ta. . . . . . Ta thật là quá dơ bẩn!Chỉ bị nhi tử đụng vào đã sinh ra dục vọng. . . . . .
Vân Du lòng như lửa đốt ở trong mưa tìm kiếm bóng dáng của phụ thân,may y rốt cuộc tìm được,nhìn thấy lại là dáng vẻ thê mỹ của nam nhân thân thể trần truồng xụi lơ trong màn mưa.
Ở bên cạnh Vân Du chưa bao giờ thiếu mỹ nhân,nhưng tối nay không biết tại sao thân thể mỏng manh của phụ thân lại khiến dục hỏa trong người y không thể đè nén!Nhất định bởi vì thất bại ở kỹ quán nên mới ảnh hưởng lớn đến y,mới để y tùy tiện gặp phải người nào cũng có thể động dục! Vân Du tự tìm lấy cái cớ bào chữa vọng đọng của bản thân,sải bước cẩn thận đến gần “Con mồi”!
Trong đêm tối,nam tử thân thể trắng nõn như ánh đèn sáng hấp dẫn bươm bướm bay đến,ngay cả Vân Du cũng bị mê hoặc.
Y muốn làm! Muốn đem cự bổng cứng rắn của mình mạnh mẽ đâm vào trong thân thể phụ thân,dù có khóc la giãy dụa cũng sẽ không dừng tay!
Bị nước mưa tùy ý giội vào thân thể trần truồng tản hấp dẫn thu hút người đến khi kễ,Vân Du rốt cục đi tới phía sau phụ thân,bàn tay run rẩy sờ lên cái mông mượt mà——
Đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình,thần trí đã bị nước mưa tưới đến mê muội,trên mông lạnh như băng bỗng cảm thấy hơi ấm,làm Diệp Tiểu Sam cảm thấy thoải mái.
“Du Nhi. . . . . .” Thanh âm như buông tha lại như đang thở dài. . . . . .
Nơi này là rừng núi vắng vẻ,hiện tại chỉ có mình y cô đơn đứng dưới làn mưa lạnh,làm bản thân trở nên thê lương.Bắt đầu từ lúc Du Nhi xuất hiện,Diệp Tiểu Sam tận đáy lòng giống như được thấp một ngọn lửa nhỏ,vô cùng ấm áp,bởi vậy y mới lưu luyến muốn con trai luôn ở bên mình làm bạn của mình,giờ đây hắn như hơi thở trờ thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn.
“Du Nhi,phụ thân nên làm gì bây giờ?”
“Phụ thân. . . . . .”