Nhặt Được Cúc Thái Lang

Chương 10: Chương 10: 2




CHƯƠNG 5.2

Hai ngày trước mới nghe nói Tĩnh vương gia đi tới Bạch Mậu trấn nhưng vẫn yên lặng thủy chung không  lộ diện.

Rất nhiều quan lớn người quyền thế muốn gặp hắn một lần,ai ngờ tất cả đều bị ngăn ngoài cửa.

Không ngờ hôm nay một chưởng quỹ nho nhỏ như ông lại có thể nhìn thấy con người thật của hắn,thật là tổ tiên tích đức quá may mắn rồi! !

Chưởng quỹ lập tức vui vẻ đi đến tiếp đón!

“Tĩnh vương gia đại giá quang lâm,thật vẻ vang cho kẻ hèn ah!”

Tĩnh vương gia?

Diệp Tiểu Sam cùng Vân Du không khỏi hai mặt nhìn nhau.

“Hắn không phải Tĩnh vương gia đâu.” Diệp Tiểu Sam vội vàng phủ nhận.

“Không phải Tĩnh vương gia.Vậy hắn là ai?”

“Hắn là của ta. . . . . . Của ta. . . . . .”

“Ta cái gì?”

Muốn chết! Ta lại không thể nói Du Nhi là nhi tử ta.

Tất cả mọi người trong trấn đều biết Diệp Tiểu Sam đốn củi ngay cả vợ cũng lấy không nổi,làm sao có nhi tử? Huống chi lại một người lớn thế này!

Thấy tên đốn củi trả lời không được,chưởng quỹ càng thêm khẳng định suy đoán của mình không sai.

Mặc dù không biết tại sao Tĩnh vương gia lại đi chung với tên đốn củi,nhưng hầu hạ tốt vị thần tài này cũng không lỗ lả!

“Vương gia,mời ngài xem,xiêm y này được dùng tơ lua tốt nhất trong cửa tiệm ta may thành. . . . . . Còn có bộ này. . . . . .”

“Ừ,không giống như ta muốn.Được rồi,mua hết đi.”

Diệp Tiểu Sam lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất,vội vàng nhỏ giọng nói bên tai nhi tử”Du Nhi,mua một bộ được rồi,phụ thân không mang nhiều bạc ra ngoài.”

“Ừm,được.” Vân Du quay đầu nhìn sang lão chưởng quỹ nói “Chúng ta hôm nay không mang đủ ngân lượng,vậy chỉ cần bộ này thôi.”

“Ha ha,không cần,không cần,hai vị hôm nay không cần đưa gì cả,tiểu nhân hôm nào đến nhận cũng được.”

“Vậy thì tốt quá,phụ thân,chúng ta đi thôi.”

Thế là hai phụ tử một quan tiền cũng không cần trả,xách túi lớn túi nhỏ y phục nghênh ngang rời đi.

………….

“Phụ thân,trong trấn cô nương đẹp nhất ở đâu?”

“Đương nhiên ở Uyển Xuân Các rồi!Ở đó có Diễm Diễm cô nương dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn,đẹp như  tiên trên trời!”

“Thật sao? Phụ thân thấy rồi?”

“Không có.” Hắn không phải ngu ngốc,sao có thể lấy tiền đi kỹ viện làm hỏa sơn hiếu tử? Y chỉ muốn dành dụm một ít để nuôi nhi tử thôi!

“Vậy sao phụ thân khẳng định?” Hắn cũng không muốn kích động chạy đi,kết quả tìm được một người quái dị.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Bách Hoa đại thần cùng người phàm,dĩ nhiên phải lưu lại kỷ niệm đẹp nhất!

“Nam nhân trấn trên đều nói như vậy.”

“Được,con đi xem một chút.”

“Hả? Du Nhi nói gì?”

“Ơ,không có gì,phụ thân,người không phải muốn đến phòng trọ đậu hủ sao? Vậy người đi đi,tự mình con đi dạo một chút.”

“Không được,một mình con đi sẽ lạc đường,phụ thân không yên lòng.”

“Xin đi,phụ thân,con đã trưởng thành chứ không phải tiểu hài tử.”

“Nhưng  . . . . .”

“Không nhưng nhị gì cả,con đi đây,con đi chơi xong sẽ đến phòng trọ đậu hũ tìm người.” Vân Du vừa nói xong đã chạy mất.

Diệp Tiểu Sam nhìn bóng lưng nhi tử xa trần,không khỏi cảm thấy mất mác.

Đúng vậy,nhi tử đã trưởng thành nên không muốn ở cùng phụ thân.

Y phải làm thế nào để Du Nhi vui,để nhi tử đồng ý ở lại bên cạnh y?

Làm nhiều thức ăn ngon cho hắn,giúp hắn tắm,hay là giúp hắn. . . . . .

Thời điểm Diệp Tiểu Sam suy nghĩ khổ sở vạn phần,đột nhiên thấy ven tường có một tờ quảng cáo thật lớn——”Mới phát hành,hãy tặng quà cho người mình yêu thương!

Lóe lên tia sáng!

Đúng rồi! Tặng quà!

Nếu như có thể tặng một món quà mà Du Nhi thích,hắn nhất định rất vui vẻ,nhất định sẽ thích người phụ thân này!

Diệp Tiểu Sam nhanh chóng xông ào vào trong ***!

“Lão bản,các người là bán thứ gì?” Diệp Tiểu Sam hỏi lão bản mặt tròn vo đáng yêu.

“Kỳ thư! Kỳ thư đã lâu không xuất bản! Số lượng có hạn,giành trước được trước!”

“Woa,Thiếu niên cỡ mười bảy mười tám tuổi có thích xem không?”

“Thích! Bảo đảm hắn thích đến chảy nước mắt đầm đìa!” Huyết khí phương cương,bảo đảm vừa nhìn thôi máu mũi cuồng phun! Không phun không lấy tiền!”Khách quan yên tâm,nếu như hắn nhìn không thích ngươi cứ đem lại trả ta!”

“Được,vậy mau bán cho ta một cuốn!”

“Khách quan đừng nóng vội,đừng nóng vội,quyển sách ở bên gương,phiền ngài tự mình đến lấy.”

Diệp Tiểu Sam nghe lời đi tới trước gương lấy sách!

“A,khách quan,chúc mừng ngài trúng thưởng!”

“Đúng đấy,khách quan,chúc mừng ngài trúng giải thưởng lớn,đây là phần thưởng!”

Lão bản đút thêm một quyển sách vào tay hắn,trên mặt treo nụ cười vô cùng “Thành khẩn”,”Đây là quyển đặc biệt,về nhà từ từ thưởng thức nha!”

“Lão bản,ông thật sự là quá tốt đi!”

Lần đầu tiên trong đời trúng thưởng Diệp Tiểu Sam hưng phấn cầm lấy sách.

Hoàn toàn không biết “Phần thưởng” nho nhỏ kia sẽ thay đổi cuộc sống bình thường của hắn. . . . .

………………………………………………………………………

“Vương gia,thoải mái không?”

Mặc dù vẻ thùy mị so thì thua xa những tiên tử trên thiên giới nhưng thân thể uyển chuyển nhiệt tình,Diễm Diễm hầu hạ nam nhân công lực cũng không tệ lắm.

Vân Du vô cùng hưởng thụ để nàng ôm vai mình.

“Vương gia,Diễm Diễm hôm nay có vinh hạnh hầu hạ Vương gia,thật là sống không uổng cuộc đời.” Nhìn nam tử tuấn mỹ tuyệt luân khí độ phi phàm,Diễm Diễm duyệt vô số người xương cũng muốn mềm.

Vân Du không hiểu tại sao tất cả mọi người nhận nhầm hắn là Tĩnh vương gia,nhưng nếu không thể cho người khác biết thân phận hắn là “Bách hoa đại thần” , những người phàm tục muốn nghĩ hắn là ai thì cứ là người đó.

Bởi vì sợ phụ thân chờ lâu lo lắng cho hắn,vì vậy Vân Du lười giải thích với nàng.

Hắn trước kia ở Thiên giới có thể nói là hàng đêm xuân,một đêm đại chiến mấy tiên nữ cũng là chuyện bình thường,không nghĩ tới sau  khi hạ phàm phải nhịn nhiều đến thế,hại hắn hiện tại dục hỏa đốt người chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.

“Đến đây đi,tiểu mỹ nhân,cho ta xem nàng giấu vật ngon gì?”

Diễm Diễm tim như nổi trống,thẹn thùng bỏ đi xiêm y của mình,đem ngọc thể trắng nõn mềm mại hiện ra ở trước mặt Vương gia .

Vân Du hài lòng cười một tiếng,đang muốn đưa tay chạm vào nàng——

Khuôn mặt xinh đẹp của Diễm Diễm đột nhiên dài ra giống như mặt nam nhân!

“A!” Vân Du thấy dị tượng sợ hãi thiếu chút nữa ngã xuống giường!

“Nàng —— mặt của nàng ——”

“Mặt của ta thế nào?” Diễm Diễm vuốt gương mặt trơn mịn của mình,không hiểu bèn hỏi.

Vân Du còn chưa kịp trả lời nàng,vú nhỏ căng mẫy đột nhiên lại dài ra biến thành ***g ngực!

“A!” Vân Du chịu không nổi nữa nhanh chóng nhảy khỏi giường!

Đáng ghét!Nhất định là chuyện tốt thối Thiên đế kia làm!

Rõ ràng cố ý không muốn bổn đại thần ở phàm trần tán gái!

Vân Du thật sự không thể ở cùng với con “Gấu mẹ” lông xù,hổn hển phẩy tay áo bỏ đi!

Đáng thương người đứng đầu bảng tên Uyển Xuân Các không hiểu tại sao mình lại vuột mất thần tài,ở ngay đó cuồng chủy tâm can!Nước mắt chảy như mưa!

Tức chết bổn đại thần!

Vân Du cả người dục hỏa không chỗ phát tiết,ngược lại khiến trong lòng tràn đầy lửa hận!

Thiên đế đáng chết,bổn đại thần biết ngươi luôn ghen tỵ với diễm phúc của ta,nhưng không ngờ ông thừa dịp không có di mẫu ở đây,thiết kế cách chức còn đày ta xuống phàm trần,còn dùng kế đê tiện thế này để ta không được tán gái,tạo phúc cho các cô gái trần gian!

Ngươi thật là lấn”Thần” quá đáng!

Vân Du nổi giận đùng đùng một cước đá văng cửa sau phòng trọ đậu hủ ——

Ầm!

Hai bóng người thoáng cái bị phân ra!

Vân Du nhíu lại đôi mắt nguy hiểm”Phụ thân,các người vừa rồi đang làm gì đó?”

“Không có. . . . . . Không có gì hết. . . . . .” Diệp Tiểu Sam chột dạ cúi đầu xuống.

“Còn dám nói không có gì?” Hắn rõ ràng thấy phụ thân và xú nam nhân kia ngồi gần vào nhau,không biết đang xem cái gì?

“Tiểu tử thúi,ngươi hung dữ với ai đấy? Hãy chú ý thái độ của mình!” Bạch Vô Ly lạnh lùng  nhìn chằm chằm hắn.

Tiểu tử này quả nhiên không phải là người,chỉ mới mấy ngày không thấy mà đã lớn thế này?

Không được,hắn phải khuyên nhủ Tiểu Sam để y mau rời đi,tránh rước họa vào thân.

Nhưng Tiểu Sam yêu tên kia tận xương sao chịu dễ dàng dứt bỏ? Vừa trả lại cho y món quà vừa mua tặng cho nhi tử thôi .

Haizzz,thật là khiến người lo lắng.

“Ta thích đối với phụ thân thế nào thì thế ấy,liên quan gì đến ngươi cái rắm?” Vân Du tràn ngập lửa giận nhìn hắn gầm thét!

“Du Nhi!Không được quá đáng với đại bá!”

Vân Du nhìn thấy y che chở xú nam nhân kia liền nổi giận”Theo ta về nhà!”

“Không được,Du Nhi,đại bá còn chuyện muốn nói với phụ thân.”

“Phải không? Các người thật đúng là có nhiều chuyện cần nói.” Vân Du giận quá biến thành cười”Được rồi,vậy các người cứ từ từ nói,tự mình ta đi,sẽ không quấy rầy các người.”

Thấy nhi tử quay đầu bỏ đi,Diệp Tiểu Sam thoáng cái lo lắng!

“Du Nhi, chớ, chờ phụ thân một chút! Đại ca,thật xin lỗi,có lời gì hôm sau chúng ta hẵn nói.”

“Tiểu Sam!”

Không đợi đại ca đáp lại,Diệp Tiểu Sam vội vả đuổi theo cước bộ của con trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.