CHƯƠNG 5.1
Sau khi “Cừu lão bản” biết sai sửa đổi,thiện mạc đại yên chi miếu Hoa Cúc quả nhiên ngày ngày đều có nhiều khách hành hương đến,Hoa Cúc phiêu hương.
Vân Du cũng bởi vì làm việc nghiêm túc mà nhanh chóng lớn lên.
Như sáng sớm hôm nay,tỉnh dậy y đột nhiên phát hiện mình từ hài đồng mười tuổi tăng nhành người đã trưởng thành!
“Ha ha!Ta thành công rồi!Phàm thể của ta rốt cục trưởng thành!”
Vân Du vốn là thần tiên,tuổi tác căn bản không có ý nghĩa với y bởi vì tướng mạo của y vẫn dừng lại ở tuổi thanh xuân mười bảy.
“Thật tốt quá! Bổn đại thần rốt cục chờ đến ngày này. . . . . .” Hốc mắt rưng rưng nhìn “cự căn” của mình,Vân Du hưng phấn nhảy khỏi giường!
Bổn đại thần rốt cục có thể đi tán gái rồi ah!
Mỹ nhân phàm trần!Tẩy hương chờ bổn đại thần đến chỉ bảo cho các người biết thế nào là dục tiên dục tử,tư vị mất hồn tuyệt đỉnh ra sao nha! Vân Du dương dương đắc ý nghĩ vừa xoay người mở ra tủ treo quần áo.
Không biết có y phục phù hợp với y không,nếu không y thật để mông trần đến trấn tìm mỹ nhân.
Trong lúc Vân Du tìm kiếm y phục,Diệp Tiểu Sam cũng vừa lúc từ ngoài cửa đi vào nhìn thấy một nam nhân lõa lồ!
“A a a! Dâm tặc! Bắt *** tặc ah!” Diệp Tiểu Sam cầm lên mộc côn bên cạnh,một gậy quất tới phía trước!
“Hu!” Thật đáng thương,đường đường là Bách Hoa đại thần lại bị đánh đến chạy trối chết!
“Hay lắm!Tên *** tặc không biết xấu hổ muốn trộm y phục của Du Nhi bảo bối,ta đánh chết ngươi!”Diệp Tiểu Sam nhìn y cầm trong tay y phục hắn phải tiết kiệm có dư mới mua được cho Du Nhi,nhất thời giận đến đuổi theo người kia chạy chung quanh phòng.
“Phụ thân!” Vân Du hét lớn một tiếng! Thừa dịp y sửng sốt đoạt đi mộc côn!”Đừng đánh! Là con!”
“Du. . . . . . Du Nhi?” Diệp Tiểu Sam nghe thấy hoảng sợ trừng lớn mắt,không dám tin nhìn nam tử tuấn mỹ tuyệt luân trước mắt.”Thật. . . . . . Thật sự là con?”
“Không phải là con thì là ai?” Vân Du chau lại mày kiếm mỉm cười”Phụ thân đánh con đau quá.”
Nam tử giọng nói trầm thấp dễ nghe,rất khó hình dung với giọng non nớt của Du Nhi,nhưng giọng làm nũng thì giống như đúc con hắn.
“Trời ạ! Du Nhi! Thật xin lỗi!” Diệp Tiểu Sam đau lòng kéo y ôm vào trong ngực,toàn thân cao thấp sờ soạng nhiều lần!”Mau nói cho phụ thân nghe,con đau chỗ nào? Có nơi nào bị thương không?”
Phụ thân bàn tay hàng năm đốn củi,trên tay có nhiều vết chai,so với bàn tay trơn mềm non mịn của tiên tử trên thiên giới quả thật không thể so sánh. Nhưng Vân Du chỉ vừa khôi phục cơ thể trưởng thành bị mò mà cả người nóng rang,thanh thịt kiếm phía dưới thiếu chút nữa phóng ra!
Trời ạ! Vân Du,ngươi điên rồi sao?
Ngươi tên khốn kiếp thật là đã quá đói rồi sao?Ngay cả nam nhân cũng động dục?
Tỉnh táo đi!Hắn là phụ thân ngày ngày thay tã cho ngươi đấy!
“Đủ rồi!” Vân Du nắm lấy bàn tay hắn,hít sâu một hơi!”Phụ thân,con không sao.”
“Thật không sao ?” Diệp Tiểu Sam vẫn không yên lòng xem xét trên dưới.
“Thật không sao mà!” Vân Du sợ y sợ loạn nữa,vội vàng nói như đinh chém sắt.
“Không sao là tốt rồi.” Diệp Tiểu Sam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.”Du Nhi,lần này sao con lớn nhanh thế?”
Mặc dù biết Du Nhi không phải người thường nhưng vẫn lần đầu thấy y lớn nhanh vậy.
Thật ra ở sâu trong lòng Diệp Tiểu Sam vẫn hi vọng con của mình có thể chậm lớn một chút,để hắn có thêm thời gian thương yêu con.
“Bổn đại thần đương nhiên phải nhanh lớn——”
“Đại thần?”
“Khụ,con nói là bổn đại gia!” Bởi vì Thiên Quy có ghi không thể cho người phàm biết thân phận thật,nên Vân Du không thể làm gì khác hơn vội vàng chuyển đề tài “Bổn đại gia mới không thích mãi là con nít.Phụ thân,con không có y phục làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy,làm sao bây giờ đây?Hiazzz,đều do phụ thân không tốt.” Diệp Tiểu Sam chán nản gãi gãi đầu”Phụ thân không nghĩ con trưởng thành nhanh thế này, nên trước đó không có chuẩn bị y phục người lớn cho con.Nếu không con cứ mặc tạm y phục của phụ thân,sau đó phụ thân sẽ dẫn con vào trấn mua thêm vài món.”
“Được rồi,giờ đành phải thế thôi.” Vân Du bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Diệp Tiểu Sam từ tủ quần áo lấy ra một bộ không có vết vá tốt nhất cho con trai bảo bối.
“Du Nhi.” Diệp Tiểu Sam dường như vẫn đối với hắn như lúc còn con nít,cầm lấy y phục giúp hắn mặc vào.
Mặc dù hôm nay Du Nhi đã trưởng thành,y vẫn không đổi được thói quen.
Vân Du cũng tập mãi thành thói quen để phụ thân giúp mình mặc áo.
Giữa hai phụ tử tất cả đều là ấm áp tự nhiên. . . . . .
Một lát sau. . . . . .
“Phụ thân,người đã đủ rồi chưa?”
“Hả?Đủ gì? Phụ thân làm gì rồi?”
“Người còn dám giả bộ? Người rõ ràng muốn cười mà không dám cười.Con mặc y phục của phụ thân có phải rất buồn cười không?”
“Không có,một chút cũng không có. . . . . . Phốc! Ha ha. . . . . .” Diệp Tiểu Sam rốt cục không nhịn được cười thành tiếng.
Du Nhi cao ráo mặc vào y phục người có vóc dáng thấp như y,thoạt nhìn khôi hài cực kỳ!
“Phụ thân! Người dám cười con,người xong đời rồi!” Vân Du bắt đầu làm ra bộ dáng hổ đói bổ nhào dê!
“A a a!Đừng cắn phụ thân!”
Lần này đổi thành phụ thân bị Du Nhi đuổi theo chạy chung quanh.
Bởi vì phòng thật sự quá nhỏ,phụ thân chạy một chút đã bị đuổi kịp,mạnh mẽ áp đảo trên giường ——
“Cười đi!Để xem phụ thân còn dám cười không?”
“Ha ha. . . . . . Phụ thân không dám. . . . . .” Miệng nói không dám nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được cong lên,trong mắt cũng đều hàm chứa nụ cười.
Vân Du thấy phụ thân cười tươi như hoa,đột nhiên nhiệt huyết dâng trào,tim cũng đập rộn lên,sinh ra một loại vọng động muốn hôn hắn!
“Ha!”
Thấy nhi tử bỗng nhiên nhảy ra xa,còn lập tức lao ra khỏi phòng,Diệp Tiểu Sam kinh ngạc gọi lớn.”Du Nhi,con làm sao vậy ? Chờ phụ thân một chút!”
……….
Diệp Tiểu Sam cùng nhi tử mới vừa đặt chân vào trấn,trên đường lớn lập tức yên lặng như tờ.
Tất cả người nhìn thấy Vân Du đều choáng váng.
Dân chúng Bạch Mậu Trấn chưa từng thấy qua người có phong thái tiên nhân,chỉ cảm thấy người này như thần tiên từ trong bức họa bước ra.
Nhất là nữ nhân nhìn đến thần hồn điên đảo,dùng ánh chờ mong say mê nhìn y.
Diệp Tiểu Sam thấy mọi người giống như trúng tà nhìn mình chằm chằm nhi tử,tay chân luống cuống!Hỏng bét! Chẳng lẽ bọn họ nhận ra rồi?Bọn họ có khi nào xem Du Nhi như yêu quái rồi bắt không?
“Du Nhi,quần áo khi khác hãy mua! Chúng ta mau trở lại trên núi đi!”
“Không được!Con không trở về!”
Đem chuyện mình có vọng động với phụ thân quy tội do quá lâu không có đụng nữ nhân,cho nên “Bách hoa đại thần” Vân Du công tử quyết định tối nay nhất định phải tìm một nữ nhân trong trấn tha hồ tầm hoan tác nhạc,sao chịu dễ dàng về chứ?
“Nhưng..Du Nhi,con nhìn xem,vẻ mặt bọn người nhìn con thật kỳ quái,phụ thân thật sợ bọn họ bắt con đi!” Diệp Tiểu Sam cầm chặt bàn tay con trai,nghĩ thầm nếu lỡ như có người muốn tổn thương Du Nhi,y nhất định sẽ liều mạng với bọn họ!
“Ha ha,phụ thân,người hiểu lầm rồi.Bọn họ đang nhìn say mê thôi! Loại phàm phu tục tử như bọn họ làm gì có phúc khí ra nhìn thấy người bất phảm như con.” Vân Du tư thái phong lưu phất mái tóc đen nhánh,động tác duyên dáng khó thể hình dung lập tức khiến cho người chung quanh kinh ngạc thán phục!
Những tiểu cô nương yếu đuối nhìn thấy liền hôn mê bất tỉnh!
“Woa. . . . . . Du Nhi nói không sai,con thật khiến bọn họ mê chết!” Diệp Tiểu Sam cảm thấy hết sức kiêu ngạo nhi tử của mình.
“Nếu như con mặc y phục khác còn mê người hơn nữa cơ!” Vân Du nhìn bộ dạng nhếch nhác mặc quần áo vải thô,quả thực dở khóc dở cười.
“Đúng đúng,chúng ta nhanh đi mua y phục đi! Phụ thân sẽ mua cho con y phục đắt nhất,tốt nhất luôn!”
Diệp Tiểu Sam vừa đi vào cửa tiệm bán y phục cao cấp nhất trong trấn,người bán hàng lập tức khinh thường đi đến.
“Đi,đi,nơi này không có loại y phục cho người đốn củi như ngươi! Đi mau!”
Diệp Tiểu Sam lo lắng nói”Không phải là ta muốn mặc,là ——”
“Là ta.” Sau đó Vân Du đi tới lạnh lùng nói.”Có vấn đề gì sao?”
Người bán hàng nhìn thấy u mê,một lát sau mới ngây ngốc trả lời”Không có. . . . . . Không thành vấn đề. . . . . .”
Mà bên cạnh chưởng quỹ từng buôn bán không ít tại kinh thành,gặp không ít Vương Công quý tộc,nên nhìn ra người này tuyệt không phải bình thường.
Kỳ quái? Bạch Mậu Trấn nho nhỏ của chúng ta khi nào xuất hiện như người tư thái phong lưu thế này?
Chẳng lẽ là. . . . . .
A! Tĩnh vương gia! Nhất định là Tĩnh vương gia vi phục xuất tuần!