Nhặt Được Cúc Thái Lang

Chương 8: Chương 8: 2




CHƯƠNG 4.2

Thổ địa công vì lần trước bỏ trốn nên chọc giận Bách Hoa đại thần.Vì muốn y không giận ông đành phải len lén nói cho y biết một bí mật.

Thì ra chỉ cần Hoa Cúc thần miếu có đủ ba nghìn khách hành hương thì xem như đại thần đã hoàn thành sứ mạng phàm trần,có thể lên đường trở về Thiên giới rồi! Nhờ vậy Vân Du công tử mỗi ngày hết sức khẩn trương  quan tâm “đếm số khách đến” .

“Tuyết Cầu,thế nào rồi? Hôm nay có mấy khách hành hương?”

“Hồi bẩm chủ nhân! Hôm nay khách tới nhiều nhiều lắm!”

“Nhiều nhiều là bao nhiêu?”

“Hai!”

Ngất!

“Hai mà nói nhiều? Ngươi có chút chí khí có được không?”

“Hu hu. . . . . . Nhưng trước kia một người cũng không có. Tuyết Cầu cảm thấy có hai người là nhiều nhiều lắm rồi đấy.”

Mẹ của ta ơi!Phải chờ ngôi miếu đổ nát đủ ba nghìn khách hành hương.Bổn đại thần không phải đợi đến có màng nhện luôn sao?

“Không được! Khách hành hương quá ít,sẽ tổn hại uy danh Hoa Cúc đại thần của ta!”

“Chủ nhân,không còn cách nào ah.Chỗ này dân chúng rất bảo thủ nên rất nhiều tiểu cúc hoa ngay cả cửa cũng không dám ra.”

“Không có cách cũng phải nghĩ ra cách!Nhất định phải làm Hoa Cúc thần miếu hương khói cường thịnh!Tiếng tăm vang xa!”

“Woa!Chủ nhân rất đẹp trai a!” Tuyết Cầu dùng hai bàn tay nhỏ mập mạp liều mạng vổ tay!

“Tốt,bắt đầu từ hôm nay,Tuyết Cầu ngươi chịu trách nhiệm ra ngoài trấn quảng bá tuyên truyền!”

“Hả? Ta sao?”

“Nói nhảm! Không phải ngươi chẳng lẽ  ta?”

“Nhưng. . . . . . Nhưng Tuyết Cầu không biết mà!”

“Đừng dài dòng,ngươi không phải nói vì chủ nhân chuyện gì cũng nguyện ý làm? Chẳng lẽ ngươi đang đang gạt ta ?”

“Không có! Tuyết Cầu không có lừa gạt chủ nhân!” Tiểu mập thỏ lắc lắc đầu nhỏ như trống bỏi.

“Rất tốt!Vậy việc tuyên truyền trọng đại giao cho ngươi làm!Phải làm thật tốt đấy!”

“Dạ . . . . .”

Tuyết cầu đáng thương rũ xuống hai lỗ tai dài,ôm đầu tròn suy nghĩ suốt cả một đêm,đến khi trời tờ mờ sáng rốt cuộc để hắn nghĩ ra một cách!

“Ha ha. . . . . . Tuyết Cầu ta thật là thiên tài ah!Cách này nhất định có thể làm cho tất cả tiểu hoa cúc trốn trong nhà biết điều ló đầu ra ngoài ha ha!”

……….

Trên đường cái phồn hoa nhất Bạch Mậu trấn,gần đây mới mở một cửa tiệm.

Căn tiệm này tuy chỉ mới một khai trương nhưng số người chen chúc vô số.

“Ô,đừng chen lấn,đừng chen lấn! Từ từ sẽ đến!Chậm sao? Chậm thì sẽ lấy không được!”

“Không sai!Ta ngày hôm qua không có cướp được cho nên sáng sớm hôm nay đã tới xếp hàng!”

“Ta hôm qua cũng chỉ mới cướp được một quyển.Không nghĩ tới ở Bạch Mậu Trấn vắng vẻ của chúng ta lại mua được “Bách Diễm tập” đã không xuất bản nữa!”

“Bách Diễm tập”là mưu đồ Đông cung do đệ nhất họa sư vẽ ra.Tương truyền nội dung hương diễm kích thích vô cùng,chẳng những có đủ loại mưu đồ kiểu dáng nam nữ giao hoan,thậm chí ngay cả mưu đồ đoàn tụ Nam Nam  Long Dương đồ,Nữ Nữ muốn gì có đó.

Với lại văn chương cao quý khó ai bì kịp cho nên tập mưu đồ này nổi tiếng khắp thiên hạ.

“Đúng vậy,có thể mua được quyển‘ Bách Diễm tập ’ mà ta tha thiết ước mơ,thật đúng là nằm mơ cũng sẽ cười!Cừu lão bản thật đúng là người tốt ah!”

“Không sai,chúng ta đáng nên ban hắn một bảng hiệu ‘ Tạo phúc hương lý ’ mới đúng!”

Mọi người lại một trận cười vang!

Đây là người tốt trong miệng mọi người —— Cừu lão bản dung mạo đáng yêu khả ái,mỉm cười mở cửa tiệm ——

“Cám ơn mọi người đã cổ vũ,bởi vì phòng trọ của ta nhỏ hẹp nên không chịu được cảnh mọi người chen chúc,hôm nay ta có quy mới chính là mời khách quan ở ngoài cửa xếp hàng,từng bước từng bước đi vào,một người chỉ mua một quyển,một tay giao tiền một tay giao sách,các vị đã rõ chưa?”

“Rõ! Rõ rồi ah!”

“Vì để cảm ơn các vị khách quý đã ủng hộ,ta đặc biệt chuẩn bị rút thưởng nhận lễ vật,tặng cho người hữu duyên.”

“Woa,còn có lễ vật sao? Là cái gì? Là cái gì?”

“Chuyện này. . . . . . Xin các vị khách quan tha lỗi,có thể nói thiên cơ bất khả lộ.” Cừu lão bản chớp chớp đôi mắt to tròn,nghịch ngợm nói “Hiện tại xin vị khách đầu tiên đi vào. . . . . .”

Đi vào đầu tiên là một nam tử bộ dạng võ tướng.Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người vén lên rèm vải,thấp thỏm lo lắng đi vào trong.

Chỉ thấy trong *** tối như mực,một ánh sáng cũng không lọt,chỉ có một gương đồng lớn chiếu đến ánh nến mang đến chút ánh sáng.

Mặc dù hắn cảm thấy có chút thần bí nhưng trong lòng thấp thỏm không rãnh quanh tâm nhiều,hì hì nói “Cừu lão bản,bạc ở chỗ này,mau đưa sách cho ta đi.”

“Hi,sách ở chỗ này,mời khách quan đến trước gương lấy.”

Nam tử đi tới trước gương đồng lớn nhưng không thèm nhìn bản thân trong gương lấy một lần,chỉ lo cầm lấy”Bách Diễm tập” rồi chạy ra bên ngoài. Cừu lão bản nhanh tay lẹ mắt đưa tay ngăn cản hắn.

“Khách quan,chúc mừng ngươi trúng thưởng.Đây là phần thưởng tiểu *** tặng cho ngài,xin từ từ hưởng dụng. . . . . .”

Hưởng dụng?

Nam tử mặc dù cảm thấy ông chủ dùng từ có chút kỳ quái,nhưng hắn chỉ nghĩ nhanh về nhà đọc sách nên không hỏi nhiều hơn,vội vả chạy mất!

Khách đến rồi đi,cả ngày nối liền không dứt.

Có người lúc ra ngoài còn cầm thêm phần thưởng,lại có người lại không có gì.

Cừu lão bản buôn bán đầy ấp hà bao,khuôn mặt dịu dàng cười.

……..

Bởi vì tối nay Hoa Cúc thần miếu một khách hành hương cũng không có,đại thần của chúng ta hết sức khó chịu nhìn chằm chằm cúc hoa của tiểu đồng hắn.

“Ai ya,chủ nhân,ngài đừng dùng ánh mắt nỏng bỏng đó nhìn ta àh nha,Tuyết Cầu sẽ xấu hổ lắm đó.” Tuyết Cầu xấu hổ rầu rĩ  nhào khăn tay của mình.

Ngất! Vân Du công tử thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống!

“Ánh mắt nóng bỏng gì hả?Hiện tại anh mắt của bổn đại thần là ánh mắt khó chịu biết chưa hả!” Vân Du công tử thưởng hắn một phát!”Người đâu? Người mà ta muốn đâu rồi? Ta không phải bảo ngươi nghĩ cách tuyên truyền hoa cúc thần miếu của chúng ta,dụ dỗ khách hành hương sao? Kết quả mọi người chết ở đâu rồi?”

“Yên tâm,yên tâm! Chủ nhân cứ yên tâm đi.Những tiểu hoa cúc núp trong nhà nhất định sẽ biết điều tự động đưa tới cửa ah.” Tuyết Cầu vỗ ngực có lông mềm như nhung bảo đảm.

Vân Du công tử hoài nghi liếc sang y.

Yên tâm? Bảo hắn làm sao yên tâm đây?

Đây là chuyện trọng đại có thể giúp y nhanh chóng trở về thiên giới,nên y nhất định phải suy nghĩ thật cẩn thận.

“Tuyết Cầu! Ngươi thành thật khai báo đi,ngươi rốt cuộc nghĩ ra cách gì?”

“Hi,chủ nhân nghe nhất định sẽ khen Tuyết Cầu ta thông minh tuyệt thế ! Xin nghe ta nói đây. . . . . .”

Thì ra Cừu lão bản cuồng bán”Bách Diễm tập” trong trấn chính là Tuyết Cầu biến thân.

Hắn vì muốn dụ tiểu hoa cúc núp trong nhà ra ngoài,đặc biệt bày ra “Hoa cúc trận”,còn dùng cả “Bộ Hoa Kính” tổ truyền ngàn năm chiếu lộ nguyên hình những tiểu bị.

“Woa,rất thông minh.” Vân Du công tử nghe được kế hoạch tốt”Vậy bọn họ hiện hình rồi sao nữa?”

“Hắc hắc,nếu như xác định là tiểu bị,chúng ta sẽ tặng miễn phí một quyển đầy là hình Nam Nam Long Dương‘ hoa cúc bảo điển ’!Bảo đảm tiểu bị một khi nhìn thấy máu mũi sẽ cuồng phun,hoa cúc rỉ nước lan tràn! Tiếp theo đương nhiên không thể không đến Hoa Cúc thần miếu của chúng ta dâng hương cầu lương duyên ha ha!”

“Ha ha! Diệu kế! Thật là diệu kế ha ha!” Vân Du công tử mừng rỡ vỗ tay cười to “Tuyết Cầu rất giỏi đấy! Xem ngươi bình thường ăn đến cái cái bụng mập mạp, còn tưởng rằng đầu ngươi không bằng cái bụng đây,không nghĩ tới ngươi còn có diệu kế hay đến thế.Tuyệt diệu!Tuyệt Diệu!Được rồi,chúng ta cứ an vị ở chỗ này chờ thôi! Tối nay khách hành hương nhất định sẽ đến cửa!”

Tuyết Cầu được chủ nhân khích lệ không khỏi dương dương đắc ý đong đưa mông nhỏ.

Đợi đến hai canh giờ,vẫn không thấy được nửa khách hành hương . . . . . .

Trăm mối vẫn không có cách giải tiểu mập thỏ đột nhiên nghĩ đến điểm mấu chốt————

Ô. . . . . . Thảm rồi!

“Chủ. . . . . . Chủ nhân. . . . . .”

“Chuyện gì ?”

“Ngài có thích ăn thỏ thịt không?”

“Không thích lắm.Có gì không?”

“Ta. . . . . . Ta quên. . . . . .”

“Quên cái gì?”

“Quên in lên bảo điển thêm mấy chữ. . . . . .”

“Chữ gì?”

“Hoa Cúc thần miếu. . . . . .”

“. . . . . .”

“A a a! Chủ nhân ngài đừng cắn ta! Không phải ngài vừa nói không thích ăn thịt thỏ sao!Cứu mạng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.