CHƯƠNG 2.2
Đêm khuya u ám,ánh trăng treo cao.
Một ông lão tóc trắng xoá hiện thân trong ngôi nhà nhỏ dưới chân núi————
“Tiểu nhân thổ địa công tham kiến Bách Hoa đại thần.”
Thổ địa công?
Loại thần tiên vị trí thấp đến không biết mà cũng dám tới quấy rầy giấc mộng của bổn đại thần?
—– Xem bổn đại thần đạp bay ông bây giờ!
Vân Du công tử mở mắt,tròng mắt thâm thúy như đêm tối thiêu đốt hừng hực lửa giận ———— Thổ địa công thấy nguyên thần Bách Hoa đại thần nhập vào trong cơ thể đứa bé phàm trần “hùng hổ” đi ra ngoài,ông bị dọa sợ đến lùi lại ba bước,ở trong lòng kêu khổ không thôi!
Chúng tiên người nào không biết Bách Hoa đại thần rất được Thiên Hậu sủng ái,làm mưa làm gió trên Thiên giới ai cũng không quản được,ngày hôm nay thiên đế lại phái ông tới “quản thúc” Vân Du công tử,không phải muốn đẩy thổ địa công nho nhỏ này nhảy hố lửa sao?
“Đại. . . . . . Đại thần bớt giận!” Thổ địa công ầm một tiếng quỳ xuống.
“Hừ,Phúc Đức lão đầu,muốn bổn đại thần bớt giận rất đơn giản,mau biến thân thể của ta trở thành người lớn,bổn đại thần muốn đi tán gái!”
“Này. . . . . . Này. . . . . . . . . . . .”
“Này cái gì này? Còn không mau chuẩn bị.”
“Đại. . . . . . Đại thần,thứ tiểu nhân không thể ra sức,Thiên đế đã hạ thiên lệnh,đại thần hạ phàm đảm nhiệm hoa cúc đại thần,phải tận trung cương vị công tác,trấn giữ miếu thần hoa cúc,phàm thể mới có thể từ từ lớn lên. . . . . .”
“Cái gì? Đây là lệnh quái gì? Có tin bổn đại thần sẽ giết ông!” Vân Du công tử nổi giận đùng đùng dùng “Hoa Vân Thức”tổ tiên tiên gia y truyền lại bung ra ngón tay chỉ về phía ông ta————Hả? Sao không có động tĩnh ?
Ta chỉ!
Ta chỉ nữa!
“A a a! Tiên lực đâu? Tiên lực của Bổn đại thần đâu?” Vân Du công tử phát giác tiên lực trong người không,tức giận dậm chân!
Thổ địa công rụt lại đầu nói “Đại thần bớt giận,Thiên đế có hạ lệnh,chỉ cần đại thần biết điều trấn giữ miếu hoa cúc để chúng hoa cúc môn nhận được hạnh phúc,sẽ từ từ khôi phục tiên lực.”
Nhận được hạnh phúc?
Hắc hắc. . . . . . Yên tâm đi,Bổn công tử nhất định giúp các tỷ tỷ hoa cúc nhận được tràn đầy “Tính phúc” . . . . . . . . . . . .
Bạch Cúc tiên tử,Hoàng Cúc tiên tử, Phấn Cúc tiên tử. . . . . . Các ngươi đợi ta đã lâu đúng không!
Bổn công tử tới đây!
Vân Du công tử bị bắt làm trẻ con tay trói gà không chặc một ngày,quả thực buồn bực tới cực điểm,đang muốn”đại hiển hùng phong” giết nàng một mảnh cũng không để lại!
Hắn lập tức rạng rỡ cất giọng nói”Vậy còn chờ gì nữa? Mau đưa bổn đại thần đến thần miếu Hoa Cúc gặp các hoa cúc tỷ tỷ!” Thổ địa công nhìn vẻ mặt hưng phấn của Bách Hoa đại thần,thầm thở phào nhẹ nhỏm.
May Bách Hoa đại thần biết điều chịu nhậm chức,nếu không ông sẽ bị Thiên đế mắng chết.
Hắn dựng thẳng sống lưng,cười ha ha nói ————”Đại thần xin mời!”
Ở dưới chân núi Bạch Mậu trấn,có một miếu nhỏ đơn sơ.
Trước ngôi miếu nhỏ treo một tấm bảng nhỏ.
Trên tấm bảng viết đơn sơ bốn chữ ——”Hoa Cúc thần miếu” .
Bốn chữ này chỉ viết qua quýt như sợ người ta đọc hiểu,hoàn toàn không có khí thế rồng bay phượng múa nhưng bảng hiệu các thần miếu khác,nơi này lộ ra vẻ keo kiệt vô cùng thương cảm.
Vân Du công tử vừa nhìn thấy,nghi ngờ quay đầu sang hỏi”Xú lão đầu!Ông đưa bổn đại thần đến ngôi miếu đổ nát này là sao?”
“Bẩm Đại thần. . . . . . Đại thần,chuyện này. . . . . . Đâu chính là miếu hoa cúc Thiên đế chỉ định đại thần trông coi . . . . . .”
“Cái gì?Ông. . . . . . ông bảo ta đường đường là Bách Hoa đại thần lại đến trông coi ngôi miếu đổ nát,ta giết ông!”
Vân Du công tử ở trên Thiên giới được di mẫu và các tiên nữ cửa cưng nữa chìu như châu như bảo,nào chịu nhục nhã thế này,gương mặt tuấn tú tức đến xám ngắt, lập tức nhào tới ————
Đáng thương thổ địa công rõ ràng người đầy tiên lực lại không dám có chút phản kháng,ngay cả trốn cũng không dám trốn,ngạnh sanh bị Vân Du công tử bóp cổ ————
“Khụ khụ. . . . . . Đại. . . . . . Đại thần tha mạng. . . . . .”
“Tha cho ông cái rắm!Ông lão đáng chết này,dám cáo mượn oai hùm giả truyền thánh chỉ!”
“Khụ khụ. . . . . . tiểu nhân không dám,đây mới thật là ý chỉ cỉa Thiên đế !”
“Ông nói sạo!”
Đang lúc thổ địa công nấc một cáu,một đạo Thiên Lôi ầm ầm bổ xuống————
Ầm——————
Vân Du công tử luôn tự hào về mái tóc bảo bối của mình,giờ đây có một dúm bị cháy xém quăn xoắn đứng lên ————
“Lôi công đáng chết! Ngươi mù mắt chó sao? Lại dám dùng sét đánh lên người bổn đại thần?” Vân Du công tử nổi giận đùng đùng nhìn trời rống giận!
Lôi công nhìn có chút hả hê cười ha ha ——
“Ha ha,đáng thương quá,đáng thương quá,không nghĩ tới Bách Hoa đại thần bình thường làm trời làm đất,cũng có ngày bi thảm thế này!” Lôi công hận chết đám tiên nữ cấu kết với Vân Du công tử,nghĩ đến Tử Ngọc tiên tử vốn tâm đầu ý hợp với hắn cũng chuyển sang ngực tên này,liền hận không được dùng một tiếng sấm đánh chết cái tên sắc phôi hạ lưu,để xóa tan tràn ngập đố kị trong lòng!
“Lôi công đáng chết,ngươi cười gì mà cười? Chờ bổn đại thần trở lại Thiên giới,sẽ tìm ngươi khai đao đầu tiên!”
“Trở lại Thiên giới? Ha ha,ngươi cứ từ chờ đi!Dựa theo Thiên Quy,phàm là thần tiên hạ phàm một khi chưa hoàn thành sứ mạng phàm trần thì không được trở lại Thiên giới .”
“Thiên Quy? Thiên Quy có gì mà đặc biệt? Bảo di mẫu ta bỏ không phải là được sao!”
“Hừ,Cho dù là thiên hậu cũng không thể tự tiện sửa đổi Thiên Quy.Huống chi chuyện ngươi hạ phàm là truyện trên Thiên Đình,ngươi cũng đã ở trước mặt chúng tiên chính miệng đồng ý,sao có thể cho ngươi tự tiện lật lộng?”
“Bổn đại thần chính là muốn lật lộng,ngươi có thể làm gì ta? Thổ địa công,bổn đại thần ra lệnh ông lập tức đưa ta trở về thiên đình,ta muốn đến tìm Thiên Hậu thay bổn đại thần lấy lại công đạo!”
“Hơ. . . . . . Đại thần. . . . . . Thứ cho tiểu nhân vô năng. . . . . .tiểu nhân không có quyền hạn này. . . . .”
Ông chỉ nhận lệnh Thiên Đế ở ở phàm trần trông coi Vân Du công tử,nào dám đưa ngài ấy quay lại Thiên giới,đây chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao,hu hu hu thương thay!
Lôi công nhìn có chút hả hê nói”Vân Du,cái tên thối lưu manh,biết điều thì mau cút vào!Nếu dám tự ý trốn việc,Hưu Quái của ta ‘ Thiên Lôi thất thức ’sẽ không có mắt đâu đấy!”
Thổ địa công sợ hai người thật đánh nhau,vội vàng dùng lời tốt khuyên giải “Đại thần,hảo hán không nên chịu thiệt trước mắt,hay chúng ta mau mau vào miếu đi, sớm hoàn thành sứ mạng ở phàm trần,đại thần cũng sẽ sớm được hồi thiên giới.”
Vân Du công tử mặc dù tức giận sôi người nhưng trong lòng cũng biết thiên mệnh khó trái,chính y đã tự mình chui đầu vào lưới thôi! Y nghiến răng nghiến lợi nói “Đi vào thì đi vào,bổn đại thần sợ con chim kia sao?”
Nói xong vung lên tay áo,ngẩng cao cằm,hùng hổ đi vào cửa miếu ——
……….
“Hoa Cúc thần miếu” thần đàn bày đồ cúng phụng một tượng thần bằng gỗ.
Bên cạnh đốt hai cây nhang nho nhỏ,ánh nến yếu ớt làm cho cả miếu càng thêm phần đổ nát, vừa nhìn đã thấy u ám.
Không nghĩ bên trong còn tệ hơn bên ngoài. . . . . .
Bách Hoa đại thần nhìn cảnh tượng bi thảm,hoàn toàn không biết nói gì.
Đang lúc hắn buồn bực tới cực điểm ————
Một quả cầu thịt lông xù sáng choang lăn đến,ở trước mặt Vân Du công tử nhảy lên!
“Chủ nhân! Chủ nhân!”
Tiểu nhục cầu đột nhiên phát ra thét chói tai,nhào vào trong ngực Vân Du công tử ————”A a a!Xú mao trư này từ đâu đến?” Vân Du công tử chán ghét quăng nó đi!
“Chủ nhân,Tuyết Cầu không phải là mao trư,là tiểu Bạch Thỏ đệ nhất thiên hạ khả ái nha!” Tuyết cầu trợn to con ngươi màu đỏ,vẻ mặt bị thương nhìn chủ nhân của nó.
“Tiểu Bạch Thỏ?” Vân Du công tử đưa mắt nhìn sang “Chậc chậc,bổn đại thần còn chưa thấy được con thỏ vừa xấu vừa mập như vậy nha.”
“Hu hu. . . . . . Chủ nhân,Tuyết Cầu đã rất cố gắng giảm cân,ngài đừng ghét bỏ ta nha. . . . . .” Tiểu mập thỏ nắm khăn tay,khóc đến một bên nước mũi một bên nước mắt,lộ ra hai con ngươi đỏ hơn ban nãy.
“Ầm ĩ muốn chết! Phúc Đức lão đầu,mau ném tiểu mập thỏ này đi cho ta!”
“Đại thần bớt giận,Tuyết Cầu chính là người hầu bên cạnh Hoa Cúc đại thần,hắn nhất định sẽ hầu hạ ngài thật tốt.”
“Đúng vậy,đúng vậy,chủ nhân,Tuyết Cầu nhất định sẽ hết lòng hầu hạ ngài,xin chủ nhân đừng đuổi ta đi nữa!” Tuyết Cầu liều mạng chớp một đôi mắt to vô tội, đáng thương nhìn chủ nhân của hắn.
Hu . . . . . Thật tốt quá! Hắn cuối cùng có chủ nhân rồi.
Vị trí Hoa cúc đại thần đã bỏ trống ba trăm năm,hắn chờ Thiên giới phái chủ nhân đến,đợi đến nổi mốc luôn! Hôm nay thật vất vả mớ để hắn chờ được chủ nhân đến,hơn nữa dung mạo tuấn mỹ mê người,nói gì hắn cũng muốn người này .
Vân Du công tử nghe ,thật sự là khóc không ra nước mắt.
Nghĩ tới khi hắn ở Thiên giới,người hầu bên cạnh đều do thiên hậu nương nương cho ngàn chọn vạn chọn,ai nấy người tuấn tú động lòng người,thông minh lanh lợi?
Không nghĩ tới đến phàm trần,y chỉ có thối mập thỏ làm người hầu,chẳng phải thần lạc bình bương bị thỏ lấn!Tuyết Cầu đang hưng phấn nên không phát hiện chủ nhân không thích,ánh mắt tròn vo nhìn thoáng qua cửa miếu,đột nhiên cao hứng hoa tay múa chân nói!”Chủ nhân,người khách thứ nhất của chúng ta đã đến!” Thổ địa công nghe thấy trên mặt nhất thời xuất hiện ba đường hắc tuyến ——
Thảm!Ngôi miếu đổ nát này không phải đã lâu không có ai đến,tại sao hôm nay lại có khách đến dâng hương?
Xem ra hôm nay “Chân tướng”không thể dấu diếm. . . . . . Ông cũng không muốn ở lại làm pháo hôi!
“Hắc hắc,đại thần,ngài bận rộn,ngài bận rộn rồi! Tiểu thần trước hết cáo lui!”
Vân Du công tử còn chưa phục hồi tinh thần,thổ địa công công đã chuồn mất!
“Giở trò quỷ gì đây?Ông vội đi đầu thai hả?” Vân Du công tử nghi ngờ nhíu mày.
“Chủ nhân,mau ngồi lên,mau ngồi lên!” Tiểu mập thỏ hưng phấn chỉ chỉ ghế ngồi trên thần đàn.
Vân Du công tử nhìn thấy cái ghế cũ nát thật muốn bỏ đi,nhưng nghĩ đến nếu không hoàn thành sứ mệnh hoa cúc đại thần,y sẽ không trở về được Thiên giới,cho nên vẻ mặt như đi đại tiện ngồi lên “Bảo tọa” ————
Lúc này,ngoài cửa đi vào là một nam tử thân hình nhu nhược giống như thư sinh.
Hắn vừa mới vào hơi khẩn trương nhìn chung quanh,xác định không có người nào,vẻ mặt mới hơi thả lỏng.
Hai tay hắn chấp lại,nhẹ nhàng quỳ rạp xuống ——
“Hoa cúc đại thần tại thượng,tín nam Đỗ Á Minh có một chuyện muốn nhờ,hi vọng Hoa Cúc đại thần giúp đỡ tiểu sinh. . . . . .”
“Nói đi, nói đi.” Vân Du công tử từ trước đến giờ không có hứng thú với nam nhân,y nhàm chán chống má vừa nghĩ thầm,kỳ quái,Hoa Cúc thần miếu sao ngay cả đóa hoa cúc cũng không nhìn thấy,hoa cúc tỷ tỷ các người đi nơi nào rồi?
Nam tử dừng một chút như có nỗi niềm khó nói,thật lâu cũng không mở miệng.
Qua một lúc lâu,hai má hắn đỏ ửng,khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói “. . . . . . Là như vậy,ta cùng với thanh mai trúc mã của ta Hồng ca ca lưỡng tình tương duyệt,đã hứa chung thân lẫn nhau,nhưng mấy ngày trước đây huynh ấy đột nhiên áp đảo ta lên giường,muốn cùng ta Chu công Chi Lễ,tình thế cấp bách ta hoảng sợ thưởng hắn một bạt tai,làm huynh ấy tổn thương.Ta. . . . . . Ta. . . . . . Thật ra thì ta không phải không đồng ý,ta chỉ sợ. . . . . . Sợ tiểu cúc hoa của ta không chịu nổi hùng vĩ của y. . . . . . Xin hoa cúc đại thần thương xót,ban cho tiểu sinh hoa cúc dẻo dai đi!”
Vân Du công tử nghe đến đó thiếu chút nữa té ghế!
A a a! Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ “Hoa cúc” này không phải “Hoa cúc”kia,ta đây “Hoa cúc” đại thần chỉ muốn trông coi là những hoa cúc mỹ nhân xinh đẹp,chứ không phải . . . . . của xú nam nhân đâu ah. . . . . .
“Tuyết cầu! Hắn. . . . . . Hắn đang nói hưu nói vượn gì đó?
“Hả? Hắn không có nói hưu nói vượn đâu,Hoa Cúc thần miếu của chúng ta chịu trách nhiệm chính là ban hoa cúc tốt hơn phù hợp hơn cho các tiểu bị!”
Tuyết Cầu giải thích rõ mọi chuyện Vân Du công tử phỏng đoán,khiến hắn thoáng cái phát điên!”A a a!Thiên đế hèn hạ hạ lưu âm hiểm xảo trá chết đi! Ta muốn chém ông thành trăm mảnh,tìm người sáp nổ tung lão hoa cúc của ông a!”
Vân Du công tử lửa giận ngập trời tông cửa xông ra!
“Chủ nhân,ngài đi đâu vậy? Chờ Tuyết Cầu theo với!” Tiểu bạch thỏ nắm khăn tay,chuyển động một thân thịt béo,thở hồng hộc đuổi theo!
Nhưng hắn chỉ mới đuổi theo đến cửa,đã nghe đến một tiếng ầm vang ————
Chủ nhân Tuyết Cầu sùng bái nhất đỉnh đầu bốc lên làn khói đen,xám xịt đi trở lại. . . . . .