CHƯƠNG 3.1
Buổi sáng tại Bạch Mậu Sơn,ánh nắng rực rỡ chói lọi.
Diệp Tiểu Sam sáng sớm đã rời giường chuẩn bị ra ngoài.
Hắn đem Cúc Thái Lang ngủ đến chảy nước miếng dùng một cái khăn cột vào trên lưng,vui vẻ hăng hái lên đường.
Đi hơn một canh giờ,cuối cùng cũng tới trấn trên.
Diệp Tiểu Sam mặc dù mệt đổ mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn sải bước lớn,khẩn cấp đi về hướng cửa tiệm đậu hủ”Woa,hôm nay làm ăn vẫn tốt như thường ngày ah.”
Đứng ngoài phòng trọ đậu hủ quả nhiên là đám người xếp thật dài.
Cửa tiệm Đậu Hủ được mở nửa năm trước ngay cả chiêu bài đồng cũng không có,nhưng bởi vì có món đậu hủ vang danh tứ phương,vô cùng trơn mềm làm cho người ta ăn một lần liền nghiện,vì vậy mỗi ngày mở cửa tiệm luôn có một đống người đứng xếp dài như con rồng.
Kỳ quái chính là khách đến mặc dù nhiều,nhưng bất ngờ chính là một chút thanh âm cũng không có.
Thì ra chủ nhân cửa cửa tiệm đậu hủ này thích yên tĩnh,không những trầm mặc ít nói,tích chữ như vàng,cũng không thích khách nói dông dài.
Trước kia khách đến đây không hiểu quy củ,có khi chỉ hỏi thêm hai câu,chủ nhân cửa hàng đậu hủ không nói hai lời,lập tức đóng cửa đuổi người.Bị mấy lần đóng cửa không bán,mọi người bắt đầu theo khuôn phép,vì mua được đậu hủ non mịn thơm ngon độc nhất vô nhị,mọi người cam tâm tình nguyện ngậm miệng,đem tiền đồng ném vào trong chén,rồi cầm lấy từng miếng đậu hũ được gói trong lá sen rời đi.
Lão bản cửa hàng Đậu Hủ từ đầu tới đuôi không có xuất hiện,chỉ nghe phía sau cửa truyền đến tiếng động của cối đá. . . . . .
Một thanh niên dung mạo bình thường,vóc người nhỏ gầy vác trên lưng một túi y phục lớn,quen thuộc đi vào cửa nhỏ bên cạnh phòng trọ.
Đẩy ra cửa sau phòng trọ Đậu Hủ,Diệp Tiểu Sam liếc thấy huynh đệ kết nghĩa của y,cũng chính là lão bản phòng trọ Đậu Hủ —— Bạch Vô Ly.
Diện mạo bình thường không có gì lạ nhưng thân thể nam tử anh tuấn vĩ ngạn đang khép hờ hai mắt,ngồi xếp bằng trên giường.
Mà cối đá bên cạnh không gió mà bay,Diệp Tiểu Sam nhớ tới năm đó lần đầu tiên y thấy còn sợ hãi muốn chết tưởng mình đã gặp quỷ.Sau mới biết được cái này gọi là”Võ công” .
Mà lão bản cửa hàng Đậu Hũ nhìn như bình thường,thật ra đang tránh né cừu gia đuổi giết,cao nhân thâm tàng bất lộ .
Dùng nội lực thâm hậu mài ra nước đậu xanh hương thơm nồng nặc,khó trách làm ra đậu hủ được phong làm thiên hạ cực phẩm.
Diệp Tiểu Sam nhìn đại ca còn đang luyện công cho nên không muốn quấy rầy hắn,nhưng bởi vì nôn nóng muốn báo tin vui với hắn,vì vậy ngồi không yên, đứng cũng không yên,trong lòng ước gì hắn nhanh kết thúc luyện công đi.
“Được rồi,ngươi ngồi một chỗ cũng không yên,ta đây làm sao luyện công tiếp được?” Bạch Vô Ly khẽ mỉm cười,mở hai mắt ra.
Diệp Tiểu Sam ngượng ngùng gãi gãi đầu”Đại ca,xin lỗi,ta là người thiếu kiên nhẫn,huynh đừng trách ta.”
“Đừng nói nhiều,mau đưa ta xem.”
Diệp Tiểu Sam lấy làm kỳ lạ “Hả,sao biết đệ có đồ cho huynh xem?”
“Trên lưng đệ vác một cái túi lớn thế kia,nếu như ta còn không nhìn thấy,không phải ta có mắt như mù sao? Mau cho huynh xem thử là bảo bối gì?”
“Hi,đại ca anh minh,đại ca anh minh! Đệ thật sự có một bảo vật vô giá cho huynh xem!” Diệp Tiểu Sam cười toe toét,vội vàng tháo miếng vải ra——
Một đứa trẻ đang ngủ trắng mịn thơm ngào ngạt lập tức hiện ra trước mắt.
Diệp tiểu Sam lòng tràn đầy kiêu ngạo chỉ vào đứa bé nói “Đại ca,huynh xem đi,ta có nhi tử !”
Bạch Vô Ly nhìn thấy hài tử kia,hai mắt lóe kỳ quang,nhìn chăm chú vào đứa bé.
Diệp Tiểu Sam thấy đại ca không nói lời nào,sắc mặt cứng ngắc,khẩn trương kéo ống tay áo hắn,ấp úng hỏi”Đại. . . . . . Đại ca,huynh không vui giùm đệ sao?”
“Lập tức bỏ nó!”
“Cái gì?” Diệp Tiểu Sam trừng lớn mắt.
“Đứa né này không tốt,đệ giữ lại hắn,tất có đại họa!” Bạch Vô Ly lạnh lùng nói “Đệ không đành lòng vậy để ta ném.”
“Không!” Diệp Tiểu Sam nghe vậy hoảng hốt,vội vàng ôm Cúc Thái Lang vào trong ngực!”Ai cũng không thể bỏ đi con hắn!”
“Tiểu Sam,nếu như đệ muốn có một đứa con,đại ca có thể cho đệ tiền để đệ cưới vợ sinh con.Nhưng đứa bé này,đệ tuyệt đối không thể giữ lại!” Bạch Vô Ly nói như đinh chém sắt.
“Không!Ta không muốn lấy tiền huynh! Đệ muốn đứa bé này!” Diệp Tiểu Sam gấp đến độ đỏ vành mắt.
“Tiểu Sam,chẳng lẽ đại ca sẽ hại đệ sao? Ta tinh thông tướng thuật cũng đã nhìn ra đứa bé vô cùng khác thường vả lại trên người còn có yêu khí,nếu ở chung chỉ đem lại vận rủi cho đệ.Ngoan, nghe lời của đại ca,mau đưa đứa bé này đi đi.”
Lúc này Vân Du công tử vừa lúc tỉnh lại,nghe vậy giận dữ không thôi!
——Đúng là điêu dân lớn mật,dám chửi bổn đại thần là yêu quái?
——Đứa bé dùng ngón tay chỉ vào Bạch Vô Ly, y y a a kêu loạn .
Diệp Tiểu Sam thấy cục cưng tỉnh,vội vàng đung đưa nó,cố gắng trấn an”Cúc Thái Lang ngoan,Cúc Thái Lang đừng giận đại bá ,đại bá không phải cố ý,thật ra đại bá rất hiền a.Con đừng giận nghen,Cúc Thái Lang ngoan,phụ thân thương thương. . . . . .”
Bạch Vô Ly nhìn y yêu thương đứa bé,không khỏi nhíu mày.
“Tiểu Sam. . . . . .”
“Đừng nói nữa!” Diệp Tiểu Sam lần đầu tiên lớn tiếng nói chuyện cùng đại ca kết bái hắn tôn kính,nhưng hắn thật sự không thể đứa bé,khổ sở nói”Đại ca,huynh nhất định là nhìn lầm rồi,đứa bé này sao có thể là yêu quái đây? Hắn giống như đệ không cha không mẹ lẻ loi hiu quạnh,đệ tuyệt đối không vứt bỏ hắn .Nếu như huynh không thể tiếp nhận,đệ sau này sẽ không đưa cục cưng đến gặp huynh nữa.”
Bạch Vô Ly nghe vậy không khỏi cười khổ,nói “Không phải ý đệ là sau này cũng không đến đây gặp đại ca chứ?Haizzz,thôi,có lẽ tất cả đều là ý trời.Các người ở lại dùng cơm trưa đi.”
“Hi,cám ơn đại ca!” Xem ra đại ca đã đón nhận Cúc Thái Lang.Diệp Tiểu Sam mừng rỡ nói với cục cưng trong ngực”Cúc Thái Lang,đại bá của con mời chúng ta ăn cơm,còn không mau cám ơn đại bá.”
——Cám ơn đại đầu quỷ ngươi á!
——-Tên giang hồ thuật sĩ này lại nhìn bổn đại thần thành yêu quái,ta không mài hắn thành bã đậu đã là hạ thủ lưu tình,còn bảo ta cảm ơn hắn,ta phi! Vân Du công tử ở trong lòng mắng to!
Bạch Vô Ly nhìn bộ dáng đứa bé giương nanh múa vuốt,lạnh lùng nói”Tiểu Sam,đứa bé này hết sức cố chấp,đệ phải quản giáo nghiêm khắc, không nên quá nuông chiều nó,nếu không tương lai hậu hoạn vô cùng.”
“Đại ca,huynh nói gì đây? Cúc Thái Lang làm gì cố chấp? Nó mỗi ngày ăn no ngủ,ngủ dậy rồi ăn,rất ngoan đấy.”
——Vân Du công tử nghe thiếu chút nữa hộc máu!Người quái dị này,tại sao đem bổn đại thần hình dung như đầu heo! Ta cắn chết ngươi!
Vân Du công tử tức giận hung hăng cắn lên ngực y!
Diệp Tiểu Sam bị đau,a a thét lên!
“TiểuSam,đệ sao vậy?”
“Không sao,Cúc Thái Lang chắc là đã đói bụng,muốn bú sữa.”
“Bú sữa mẹ? Vậy thì cứ cho nó uống.Đúng rồi,đệ không phải là nữ cũng không có sữa làm sao cho nó uống?”
Vấn đề đại ca khiến Diệp Tiểu Sam nhớ tới mình đã “Giả gái” cho nó mút vú,lập tức đỏ bừng mặt.
Hắn sao có thể không biết xấu hổ để đại ca biết cục cưng mút đầu nhũ hắn?
Chuyện xấu hổ đó Diệp tiểu áo thật sự nói không nên lời,vội vàng chạy trối chết.
“Đại ca,đệ còn có việc,đệ đi trước.Lần sau rãnh rỗi sẽ núi ngồi một chút.Cáo từ.”
Bạch Vô Ly nhìn bóng người Tiểu Sam vội vàng rời đi,trong lòng không khỏi nặng nề.
Nửa năm trước y nhảy xuống Cô Tình Nhai,bị dưới nước lũ tại Hắc Long Đàm cuốn đến lũng sông Bạch Mậu Sơn.Tình cờ được Tiểu Sam xuống chân núi đốn củi cứu lên.
Y cả người mệt mỏi,còn bị bệnh hơn nửa tháng,nhờ có Tiểu Sam hết lòng chăm sóc mới dần dần khỏi hẳn.
Hai người vô cùng hợp ý nên kết bái huynh đệ.
Bạch Vô Ly là thật lòng xem Tiểu Sam như thân đệ của mình,nhưng hắn vừa rồi đã nói dối Tiểu Lam.
Hắn nhìn thấy trên người đứa bé không phải là yêu khí mà là tiên khí.
Nhưng chẳng biết tại sao,tiên khí này không tốt cho Tiểu Sam.
Rốt cuộc tương lai sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Tiểu Sam,đại ca phải làm sao mới có thể giúp đệ tránh vận rủi?
……………
Cuộc sống từng ngày từng ngày trôi qua.
Diệp Tiểu Sam và con trai bảo bối của y Cúc Thái Lang mỗi ngày trải qua cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
Bọn họ cùng nhau ăn cơm,tắm, ngủ,sáng sớm mỗi ngày Diệp Tiểu Sam còn đeo Cúc Thái Lang lên núi đốn củi.Mỗi lần trước khi chặc cây,Diệp Tiểu Sam đều cung kính cúi đầu lạy một cái,cảm tạ cây thần ban cho y rừng rậm tươi tốt,để y có thể nuôi sống gia đình.
Diệp Tiểu Sam mặc dù nghèo khổ nhưng y mỗi lần chỉ chặt đúng số lượng mình cần,tuyệt không lấy vượt quá,để núi rừng xinh đẹp có thể sinh sôi không ngừng,trùng điệp không thôi.
Vân Du công tử đứng bên cạnh nhìn,cảm thấy người phàm này rất thú vị.
Hắn thường nghe nói người phàm đều là bọn lòng tham không đáy,không nghĩ tới người này lại rất có lương tâm.
——Không tệ,không tệ,lúc trước y cũng không nghe lời của tên giang hồ thuật sĩ vứt bỏ hắn,hiện tại lại biểu hiện một mặt thiện lương .
——Rất tốt,rất tốt,bổn đại thần càng ngày càng có ấn tượng tốt với người này.
Hơn nữa sữa của y thật đúng là mút cũng không tệ.
Vân Du công tử sâu trong lòng không khỏi tăng thêm một câu.
“A a a ————”
Đột nhiên Diệp Tiểu Sam phát ra một tiếng thét sợ hãi,mặt mũi khủng bố chỉ vào hắn.
“Gặp quỷ,ông gào cái gì?” Vân Du công tử vừa mở miệng mới kinh ngạc phát hiện bản thân có thể nói chuyện!
“Ha ha,ta có thể nói chuyện rồi!” Vân Du công tử hưng phấn không thôi nhảy lên!
Nhảy một cái,hắn lại vui mừng phát hiện bản thân đã không còn là em bé,mà là hài đồng chừng năm tuổi.
Hi,xem ra hắn mỗi đêm ngoan ngoãn trấn giữ miếu Hoa Cúc lại là chuyện tốt.
Tin tưởng không lâu nữa,hắn có thể khôi phục thần thái ngọc thụ lâm phong ,ở phàm trần tán gái!
“Ha ha. . . . . .” Vân Du công tử vui vẻ cười lớn lên.
Diệp Tiểu Sam mắt thấy Cúc Thái Lang từ một đứa bé không tới đủ tháng,biến hóa nhanh chóng thành hài đồng năm tuổi,bị dọa đến trong lòng run sợ,cả người run rẫy!
Vân Du công tử thấy y sắc mặt trắng bệch,không khỏi sinh lòng thương tiếc,đưa tay muốn kéo y”Đừng sợ. . . . . .”