Nhặt Được Cúc Thái Lang

Chương 6: Chương 6: 2




CHƯƠNG 3.2

Diệp Tiểu Sam thấy bàn tay Cúc Thái Lang trở nên to lớn,bỗng nhiên nhớ tới lời đại ca từng nói với hắn. . . . . .

Đứa nhỏ này là yêu quái không tầm thường,không nên tiếp xúc với nó!

“A a a! Yêu quái! Yêu quái!Đừng bắt ta!Đừng bắt ta!” Diệp Tiểu Sam hoảng sợ thét chói tai rồi bỏ chạy trối chết,thoáng cái đã không thấy bóng dáng!

Vân Du công tử bàn tay dừng ở giữa không trung,cả người cứng đờ!

Yêu quái ?

Cái người quái dị kia lại gọi y là yêu quái?

Uổng cho bổn đại thần vừa mới khen hắn có lương tâm,người này lại bỏ mình hắn ở lại chạy mất tiêu?

Khốn kiếp! Đệ nhất thiên hạ đại khốn kiếp!

Ngươi cho rằng không có ngươi,bổn đại thần sống không được sao?

“Thổ địa công!Ông lăn ra đây cho ta!”

“Thổ địa công!Ông chết nơi nào rồi?”

Vân Du công tử gọi đến khàn giọng,vẫn không thấy bóng dáng thổ địa công.

“Tốt,ngay cả ông già đáng chết cũng không để ý ta,chờ bổn đại thần trở lại thiên giới,nhất định bảo di mẫu đánh vào Phược Tiên động,nhốt ông mười vạn tám ngàn năm!”

Bởi vì y phục con nít bị rách,Vân Du công tử không thể làm gì khác hơn là trần truồng,thở hồng hộc dùng phàm thể năm tuổi,sải bàn chân nhỏ bắt đầu đi trên đường núi gập ghềnh.

“Phù Phù. . . . . . Mệt chết ta. . . . . . phải đến khi nào mới có thể về nhà?”

Sắc trời dần dần tối sầm xuống,ánh sáng mặt trời mất đi ấm áp,núi rừng về đêm càng thêm âm u lạnh lẽo. . . . . . Không biết đi bao lâu rồi,Vân Du công tử trần như nhộng thở phì phì,nhưng vẫn tìm không được ngôi “nhà” sau khi y hạ phàm.

Ta chắc lạc đường rồi. . . . . .

Không,nhất định lạc đường rồi….

Vân Du công tử đáng thương vừa lạnh vừa đói,không khỏi nhớ đến ngôi nhà gỗ nhỏ ấm áp y và phụ thân ở.Mặc dù y luôn ghét nó vừa cũ vừa hỏng nhưng nếu như hắn hiện tại ở nhà,phụ thân nhất định sẽ pha sẵn nước nóng giúp y tắm rửa,còn ôm y vào trong ngực,đưa núm vú thơm mịn cho y mút,rồi cùng nhau ngủ . . . . . .

Phụ thân. . . . . .

A a a! Không nên nghĩ đến hắn!

Tên khốn đó không phải phụ thân y!

Trên đời này nào có phụ thân vứt con ngay giữa núi rừng chứ?

Khốn kiếp! Hắn là thiên hạ đệ nhất đại khốn kiếp!

Vân Du công tử sâu trong lòng đang chửi ầm lên,đột nhiên nhìn thấy bụi cỏ phía trước  đung đưa ———— Hmm,nhất định phụ thân tới tìm ta!

Hừ,ngươi rốt cuộc xem như có lương tâm! Bổn đại thần ta có lòng tốt tha ngươi một lần!

Vân Du công tử hăng hái sải bước chạy tới!

“Gào————”

Tiếng rống kèm theo chấn động núi rừng,một con cọp từ trong bụi cỏ nhào ra——

Vân Du công tử sợ hết hồn,không cẩn thận đặt mông ngã ngồi trên mặt đất,đau đến oa oa thét to!

Mẹ kiếp,bổn đại thần bị ngươi làm ngã rồi?

Xui xẻo lạc đường vừa lạnh vừa đói còn chưa tính,hiện tại lại bị con cọp đần làm bị thương cái mông bảo bối!

“Thối phụ thân! Cũng là ngươi làm hại ta! Ta hận ngươi chết đi được!” Vân Du công tử nhìn trời gầm thét!

“Hừ!” Một bàn tay đột nhiên từ phía sau lưng đưa đến,nhẹ nhàng mà che lại miệng của hắn”Cúc Thái Lang,đừng lên tiếng! Phụ thân tới cứu con đây!”

Lần nữa rúc vào hoài bão quen thuộc ấm áp,Vân Du công tử trong lòng mừng như điên!

Nhưng nghĩ đến tên khốn kiếp vừa rồi bỏ rơi hắn,ngay sau đó giận tái mặt cắn mạnh lên tay hắn!

Ôi! Diệp Tiểu Sam bị đau cũng không dám kêu ra tiếng,sợ kinh động đến con cọp lớn bên cạnh.

“Cục cưng,con cứ cắn phụ thân đi,đều do phụ thân không tốt không nên bỏ lại mình con.”

Nói đến Diệp Tiểu Sam sau khi chạy về nhà không tới nửa canh giờ đã hối hận.

Nghĩ đến Cúc Thái Lang y yêu thương một thân một mình ở trong núi rừng không biết sẽ gặp nguy hiểm gì,hắn không khỏi ảo não vạn phần còn tự mình mắng mình bộ mất trí rồi sao.

Mặc kệ Cúc Thái Lang là yêu quái gì,nó cũng là hài tử của hắn! Nếu lão thiên đã an bài bọn  họ là phụ tử,thì cả đời này hắn cũng là phụ thân  y!

Trừ phi có một ngày Cúc Thái Lang không quan tâm đếnhắn,không thì hắn vĩnh viễn sẽ không bỏ lại y!

Sau khi đã hạ quyết tâm Diệp Tiểu Sam vội vàng chạy về phía rừng,ai ngờ không thấy bóng dáng đứa con.

Trời ạ,chẳng lẽ Cúc Thái Lang đã bị mãnh thú ngậm đi?

Diệp Tiểu Sam gấp đến độ thiếu chút nữa ngất xỉu,giống như nổi điên liều mạng tìm kiếm khắp nơi trong rừng.

May ông trời phù hộ,để hắn trong lúc nghìn cân treo sợi tóc tìm được bảo bối của mình Cúc Thái Lang!

“Bảo bối,phụ thân đến dẫn con về về nhà.”

Vân Du phi một tiếng “Ai muốn về nhà?”

“Thật xin lỗi,bảo bối,đều do phụ thân không tốt,con hãy tha thứ phụ phân đi.” Diệp Tiểu Sam xoay người y lại,đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé quý giá vô cùng tỉ mỉ,yêu thương nói,phụ thân sẽ không bao giờ…bỏ lại con lần nữa,Cúc Thái Lang của ta.”

“Cúc cái đầu ngươi đấy!” Vân Du tức giận trừng mắt liếc hắn “Ngươi còn gọi ta Cúc Thái Lang lần nữa,ta liền cắn chết ngươi!”

“Hả?” Diệp Tiểu Sam sửng sốt”Con không thích phụ thân gọi con là Cúc Thái Lang sao? Chẳng lẽ con yêu thích ta gọi tên đầy đủ Diệp Đại Cúc sao?”

“Còn lâu mới thích đấy!” Vân Du nghe vậy thiếu chút nữa hôn mê, nghiến răng nghiến lợi nói”Ngươi nghe kỹ cho ta,ta tên là Vân Du,không cho gọi cái gì Diệp Đại Cúc,càng không được gọi Cúc Thái Lang!”

“Vân Du. . . . . .”

Cái tên nghe hay quá,quả nhiên không phải loại cái đầu không đi học nghĩ ra. . . . . .

Diệp Tiểu Sam ngượng ngùng gãi gãi đầu.

“Vậy phụ thân sau này gọi con là Du Nhi nha.” Diệp Tiểu Sam vỗ về khuôn mặt nhỏ bé con trai bảo bối “Du Nhi,gọi một tiếng phụ thân đi.”

Bị tròng mắt dịu dàng nhìn chăm chú,Vân Du như gặp ma nghe theo gọi “Phụ thân. . . . . .”

Diệp Tiểu Sam nghe vậy mừng rỡ như điên,trong lòng có loại mãnh liệt kiêu ngạo của bậc làm phụ thân!”Du Nhi! Con trai bảo bối của ta. . . . . .”

“Phụ thân. . . . . .”

Đang ở hai người liếc mắt “đưa tình” nhìn nhau,đột nhiên truyền tiếng động “ùng ục”——”Du Nhi,bụng con đang réo sao?”

“Không phải ah.Là phụ thân đúng không?”

“Cũng không phải của ta. Đó là. . . . . .”

Hai người đồng thời quay đầu nhìn lại——

Là của ta.

Ở bên cạnh đợi hai người”nói chuyện yêu đương” đến bụng kêu ùng ục con cọp chỉ chỉ bụng của mình.

“A ——” Diệp Tiểu Sam thoáng cái nhảy lên,đem con trai bảo bối của mình che ở phía sau.”Du Nhi,phụ thân sẽ dụ nó đi khỏi nơi này,con phải nắm chặt cơ hội chạy đi biết chưa!”

Vân Du nghe vậy chỉ cảm thấy buồn cười.”Ngươi gầy còm đến trên người không có mấy lạng thịt,con cọp mới không ăn ngươi,hãy để ta trị con hổ đần đấy!”

Phụ thân không biết y có tiên khí hộ thân,loại mãnh thú phàm trần căn bản không thể tổn thương được y.

“Không được,ta là phụ thân,ta dĩ nhiên phải bảo vệ con,Du Nhi,phụ thân cản nó con đi mau!”

Đang lúc hai người giằng co,thổ địa công đã len lén tới.

“Súc sinh lớn mật!Đây là phàm thể Bách Hoa đại thần,mà ngươi dám xúc phạm? Còn không mau cút đi!”

Con cọp nghe vậy bị dọa sợ đến tè ra quần,làm gì còn dám ở lại,lập tức cong đuôi bỏ trốn mất dạng!

Diệp Tiểu Sam thấy con cọp đột nhiên chạy mất,không khỏi sửng sốt.”Kỳ quái,con cọp kia sao lại bỏ chạy nhỉ?”

Vân Du đoán rằng chắc do thổ địa công tới,ở trong lòng bắt đầu thầm mắng.

Ông lão đáng chết,vừa rồi bổn đại thần lạc đường gọi hồi lâu mà ông mà không đến,hiện tại tới lại giành hết uy phong?

Bổn đại thần mới không thèm tính toán!

“Phụ thân,con cọp chắc thấy *đồ bẩn* cho nên chạy mất.”

Bị gọi là”đồ bẩn”  thổ địa công trên mặt nhất thời xuất hiện ba đường hắc tuyến ——

“Đồ bẩn? Cái gì đồ bẩn hả?”

“Chính là thứ không dám xuất hiện quang minh chính đại.Mặc kệ thứ đó đi phụ thân,chúng ta về nhà đi,con đói bụng rồi!”

“Được,được, chúng ta về nhà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.