Đại Lý, vương phủ Tĩnh Tây.
Trên lầu ba cung Quan Đào ba mỹ nhân của Đương phủ đang thưởng trả, trên bàn là một ít hoa quả được bày sẵn và một chồng hình lờn.
Chớ hoài nghi! Nó thật sự là hình.
Đường phủ Nhị thiếu nãi nãi Lưu ly, ba năm trước đây xuyên qua thời không đến Đại Lý, mà một chồng hình lớn kia chính là đồ cưới duy nhất của nàng.
"Đây là nhà cao tầng. . . . . . Đây là vườn thú, cái này gọi chim cánh cụt. . . . . . Còn có còn nữa, đây là chị của ta Lưu Phong. . . . . ." Ba năm qua Lưu Ly lần thứ N nhìn ngắm và chỉ dẫn hình, đây là thứ duy nhất ở đây để nàng nhớ đến cố hương của mình.
Nàng nói xong hào hứng bừng bừng, nhưng hai người kia lại có tâm sự riêng nên chỉ ngồi yên ở bên cạnh. Một người là đại thiếu nãi nãi Đường phủ Tạ Uẩn , người còn lại là đại tiểu thư Đường phủ .
"A Nông, sao mặt mũi cứ như ăn phải mướp đắng vậy? Nếu trời sập xuống cũng có cha và hai ca ca muội chống cho rồi."
"Nhị tẩu. . . . . ." Đương Nông cầm một số hình trên bàn lên nhìn kỹ, trong tấm ảnh là hai nữ sinh vui vẻ đi học. Sau khi gọi một tiếng"Nhị tẩu", nang muốn nói lại thôi .
"Chuyện gì lại làm cho muội phiền lòng như vậy, nói tẩu xem?" Hai mắt Lưu Ly thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm, lòng hiếu kỳ đã bị gợi lên.
Tĩnh tây vương phủ, thanh thế vinh sủng cực thịnh một thời, trong thiên hạ chuyện Đường gia không giải quyết được cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chứ đừng nói đại tiểu thư Đường gia từ nhỏ là được mọi người nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, chiều chuộc mà lớn lên, có thể có chuyện gì đến phiên nàng "Lo phiền" hay sao?
"Sáng nay, mẫu thân nói cho muội biết phủ Đoàn tướng quân sai người tới cầu hôn, hình như mẫu thân rất hài lòng.
"Đoàn tướng quân? Là Trấn Nam Vương- Đoàn tướng quân sao?" Liếc mắt nhìn Đường Nông, nhận được một gật đầu xác định."Đoàn tướng quân là một người tốt chọn. Ý của muội thế nào?
Đương Nông lại xem một ít xấp hình một chút, trầm mặc chốc lát mới ngẩng đầu lên.
"Muội không muốn lập gia đình sớm như vậy.”
"A nông, năm nay muội đã mười sáu tuổi đã nên lập gia đình." Lưu ly nói đúng trọng tâm .
"Nhưng . . . . . ."
"Ai, mười sáu tuổi thật sự là còn nhỏ, nghĩ lại lúc ta mười sáu tuổi, lúc đó ta đang làm gì nhỉ? Là học sinh cấp ba, mỗi ngày chỉ đi học, tan lớp, đi dạo phố, xem chiếu bóng. Lập gia đình? Đối với ta khi đó mà nói, vốn là thứ xa vời không thể chạm đến. Ai! Thật sự là ta rất muốn được nhìn thấy không khí ô nhiễm, giao thông hỗn loạn, trị an không đâu với đâu của cố hương. Nếu không phải lão sư phụ hồ ly kia nói trên đường thời không cực kỳ nguy hiểm, sau đó, phu quân ta cũng chính là nhị ca của muội hắn chết cũng không chịu để ta thử, nếu không, ta thật sự muốn tối nay sẽ thử trở về đấy." Nghĩ lại năm đó, bị tai nạn chết khi xuống đường, hôm nay, ở núi Minh Thủy Tú này, không khí trong lành, không có tạp âm cũng sẽ không có cảnh tắc đường, nàng lại nhớ lại đủ các kí ức thời kia.
"Sư phụ Hồ muốn đi vào tối nay?" Đương Nông hỏi.
Nửa năm trước Lưu ly hạ sinh một đứa con trai, lập tức muốn xin Hồ sư phụ báo tin cho chị gái mình, chị gái lần đầu tiên được nên chức bác! Ai ngờ lại không tìm được tung tích của con hồ ly ngàn năm này, tìm hắn nửa năm, cho mãi đến 3 ngày trước mới tìm được.
Thật may là hắn rất sảng khoái đồng ý làm.
"Đúng vậy! Không biết được có thể xin hắn mang một ít đồ trở lại hay không, ta rất muốn ăn gà chiên, cola, kem, được rồi. Ai! MacDonald, Khẳng Đức Cơ, Đỗ lão gia, hay ít nhất cũng đưa ta đi thăm Đại vị vương, không biết họ còn bán hàng không?"
Ban ngày sau khi nghe Nhị tẩu mê hoặc nhớ lại, càng khiến cho Đương Nông thêm phiền lòng, không ngủ được.
Tại sao nàng cũng mười sáu tuổi lại phải gả cho người ta? Tại sao nữ nhân không được đi ra bằng cửa chính, cửa sau cũng không được mở, bắt buộc phải ở trong nhà, cho đến khi già chết ? Chẳng lẽ không có cuộc sống tốt hơn sao? Chẳng hạn như cuộc sống của Nhị tẩu vậy, đi học, yêu đương. . . . . . Từ sau khi từ Quan Đào trở về, Đương Nông vẫn ngồi ở trước cửa sổ ngẩn người. Đã qua nửa đêm từ lâu, mà trên người nàng vẫn mặc bộ trang phục ban ngày.
Đột nhiên, trong núi giả sau vười bên ngoài khuê phòng nàng có một vòng sáng hiện ra, ánh sáng trắng dịu dịu , không hề chói mắt. Nàng chậm rãi đến gần, muốn xem đó là gì; mặc dù trong lòng thấp thỏm, nhưng cũng không ngừng được sự thúc giục của lòng hiếu kỳ. . . . . . Xa xa, nàng nhìn thấy có bóng người trong khe hở, là sư phụ Hồ.
Vòng sáng ở trong tay sư phụ Hồ, đang dần dần thu nhỏ lại . . . . ."Hồ. . . . . ." Đường Nông theo bản năng muốn gọi sự phụ Hồ, nhưng lại thấy Hồ đang đẩy vòng sáng về chỗ này, trong bụng quýnh lên, chạy ra tránh khỏi vòng sáng.
Nhưng chân nàng lại bị vướng vào vạt áo, cả người ngã vào vòng sáng ***