Nhặt Được Một Cô Vợ Nhỏ

Chương 2: Chương 2




"Á,á…..!"

Đương Nông không giữ lễ kêu thảm một tiếng.

Sauk hi lọt vào vòng sáng tất cả cảnh vật xunh quanh đều tối đen, cộng thêm cảm giác hư vô làm nàng phải nhắm chặt đôi mắt không dám nhìn, cho đến khi có cảm giác đau do bị ngã, nàng mới chậm rãi mở hai mắt ra.

Trời ạ. . . . . . Là một toàn thành lớn!

Trong hoàng hôn, áng sáng mặt trời không rõ nét, một tòa thành đóng chặt cửa, và không có một ai trên đường.

Chuyện này. . . . . . chuyện này là sao?

Nàng chậm rãi đứng dậy, quan sát xung quanh mình lần nữa .

Những căn phòng trước mắt so với nhà cửa nơi nàng ở cũng tương tự. . . . . . Chắc nơi này cách Đại Lý cũng không xa? Chắc hẳn là nàng cũng không bị rơi vào võng xuyên của sư phụ Hồ, thật may là mạng nhỏ vẫn còn. Có lẽ, nàng chỉ cần tìm được một người nào đó, là nàng có thể về nhà.

Đương Nông tự an ủi mình như vậy, nhưng đến khi nàng cúi đầu xuống dưới chân thì lại làm viền mắt nàng đỏ hồng, mất một chiếc giày. Không có giày, đừng nói đi tìm người trong thành trấn, ngay cả đi qua thành này cũng không thể, còn chưa kể đến việc là nàng không phân biệt được các phía. . . . . Vào lúc nàng mờ mịt hết nhìn đông lại nhìn tây, khổ sở không nghĩ ra cách gì thì bên góc đường lớn lại xuất hiện một bóng người── một nam nhân mặc y phục rất quái dị!

Đường phố nơi này làm theo đường của thời xưa, Nghiêm Chí Hạo hiếm khi có thời gian rảnh dỗi. Mặc dù nơi này không quá cổ kính , nhưng không có một bóng người yên tĩnh thực sự khó có được.

Anh đến đây là để giám sát tiến độ.Đây là địa điểm chụp quảnh cáo cho sản phẩm mới của công ty, Tiểu Phong chỉ là một quản lý, lại có thể cưỡng ép anh đến đây giám sát, ai chẳng biết là cô nàng mượn cơ hội này để đi lêu lổng? Ép một tổng giám đôc thu xếp lại lịch họp để đến đây. Mặc dù chuyện này chẳng có thiên lý gì, nhưng ai bảo cô ấy là bạn tốt của anh , lại học cùng trường, lại là anh em tốt của anh đây.

Ánh mặt trời vàng óng chiếu vào ngã tư đường phố, làm cho người ta khó có thể phân biệt đâu là thực đâu là ảo giác. Hơn nữa một bóng hình xinh đẹp đứng dưới ánh nắng đó, càng làm cho người ta thật kinh diễm.(Kinh ngạc và thưởng thức)

Địa điểm được chụp trong quảnh cáo là trung tâm của thành phố văn hóa, hơn nữa, thời gian khai mạc cũng đã qua một nữa thời gian rồi, vì sao cô vẫn còn ở nơi này?

Nếu không phải đã biết hình quảng cáo lần này lấy phong cách cổ trang làm điểm nhấn, nếu không phải ánh mắt kia sáng lên tràn đầy linh khí, nếu không phải trên mặt cô ửng đỏ. . . . . . Anh thật sự sẽ cho rằng mình gặp được "Niếp Tiểu Thiến" rồi !

"Có cần giúp gì không?" Nhìn hốc mắt cô ửng hồng trào chực nước mắt, dáng vẻ bất lực này dù bất kì ai nhìn thấy cũng không đành lòng bỏ đi.

"Ta. . . . . . Không tìm được đường." Nam tử xa lạ đến gần làm cho ửng hồng trên mặt nàng chảy dài xuống cổ.

Đầu năm nay người có da mặt mỏng như cô hình như không nhiều lắm. Nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, khóe miệng anh không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên, cười rất thú vị.

"Đi theo tôi."

Khi anh quay lưng lại Đương Nông mới bước nhỏ theo sát, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Nàng không hề nói muốn đi nơi nào, công tử này làm sao có thể biết nàng định đi đâu? Nhưng từ dáng vẻ tự tin của hắn làm cho nàng không hề hoài nghi, thậm chí nàng còn cảm thấy gặp được cứu tinh của mình.

Trong lòng nàng suy nghĩ lung tung , dưới chân bước chân cũng khó nghe theo, chỉ chốc lát đã cách anh một khoảng khá xa.

"Sao thế?" Không nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh quay đầu lại nhìn. Nhìn cô đi thật chậm, bước chân cũng khó khắn mà bước, anh hỏi.

"Ách. . . . . . Ta làm rơi một chiếc giày, đi bộ chân đau. . . . . ." Lòng bàn chân đau nhói làm cho nàng muốn bật khóc.

"Để tôi xem một chút." Anh có chút không thể tin giương cao lông mày. Mới đi chưa tới 50 m, đừng nói chỉ là thiếu một chiếc giày, ngay cả hai chân trần cũng vẫn đi được chứ?

Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu để cho hắn nhìn thấy chân của nàng thì sau này làm sao nàng có thể lấy chồng? Nhưng . . . . . . Đương Nông lại có chút do dự, khẽ kéo nàn váy lên để lộ ra đôi chân nhỏ.

Vừa thấy, bàn chân nhỏ của cô ửng đỏ lên, còn có vài vết máu . . . . . làm cho anh không khỏi nhíu mày, hai cánh tay duỗi ra ôm cô lên.

Chẳng biết công ty quảng cáo tìm đâu ra người mẫu như vậy, trang phục tơ lụa, trang sức đầy đầu, rất có kinh nghiệm , nhưng cô mềm mại như vậy, lại có dáng vẻ quý phái. . . . . . Nhà cô chắc cũng không đến lỗi để cô tuổi nhỏ mà đã phải xuất đầu lộ diện kiếm tiền chứ?

Hai gò má của Đương Nông đỏ như bị nung, ngử thấy mùi thơm nhàn nhạt của hoa cỏ trên người anh, nhịp tim càng thêm cuồng loạn.

Từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, đừng nói là người ngoài, ngay cả phụ thân và các huynh cũng chưa từng ôm nàng như vậy . . . . . . Nàng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, cả khuôn mặt nho nhỏ gần như vùi cả vào trong khuỷu tay của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.