Thẩm Thường Hi cầm va li đứng trước cửa ngôi nhà vốn dĩ vô cùng quen thuộc, chỉ một vài phút trước, nó còn thuộc về cô và anh. Nhưng bây giờ tất cả đều trở thành xa lạ.
Đúng vậy, cô vừa nói lời chia tay với anh. Dứt khoát và nhẹ nhàng. Hai người chia tay yên bình, giống như chưa từng thuộc về nhau.
Chuyện này phải kể đến ba tiếng trước khi cô nhìn thấy anh và người con gái anh từng thích bước ra từ ngôi nhà đã từng là kỉ niệm của hai người trong suốt hơn hai năm trời.
Cô mặc dù rất tin tưởng ở anh, nhưng sự thật đã bày ra trước mặt. Anh bảo cô phải tin tưởng anh như thế nào.
Bà Thẩm nói, những gì mặt thấy chưa chắc đã là sự thật, nhưng không nói tới, nếu như cả lcus giác đều cảm nhận được đau đớn, vậy thì phải làm thế nào?
Từ xa, Lê Cảnh Nghi thâm trầm đứng nhìn cô đang dần dần biến mất khỏi cuộc đời mình, bàn tay nắm chặt vô lăng. Trong lòng không cách nào làm cho bản thân bình tĩnh được.
Nhắm mắt để nỗi cô độc mất mát gặm nhấm linh hồn, phải qua một lúc anh mới cầm điện thoại lên gọi cho ai đó.
“Sao hôm nay có nhã hứng gọi điện cho tôi vậy?” Bên kia vang lên mấy tiếng châm chọc ngả ngớn.
“Đến quan bar Nhiệt Thành đi, tôi đợi cậu.” Giọng anh trầm thấp.
Mấy giờ sau tại một quán bar xa xỉ bậc nhất Giang Thành, Hàng Vũ Thủy vừa đến đã thấy Lê Cảnh Nghi một mình ngồi uống rượu ở đó. Quả không hổ là Lê Cảnh Nghi, đến bóng một con muỗi cũng không có để mà vo ve bên cạnh, trên người khí tức đen bủa vây. Hàng Vũ Thuỷ đoán chừng chắc đã có chuyện gì xảy ra.
“Trước giờ cậu không đến quán bar mà, hôm nay lại ở đây?” Hàng Vũ Thủy gọi một chai rượu vang đỏ độ không quá nặng. Anh ta sợ lát nữa về sẽ bị cái liếc xéo cháy mặt của người nào đó.
“Hôm nay tâm trạng không được tốt.” Lê Cảnh Nghi đáp lại.
Mấy lời tâm trạng không được tốt, hoàn toàn không diễn đạt nổi tâm tình của anh lúc này. Anh đau lòng, khó chịu, rượu cũng không làm cho anh bớt đi cảm giác đau đớn.
Quán bar trước giờ đối với anh luôn là một loại lãng phí, nhưng hôm nay anh thật muốn bản thân có thể tùy tiện một lần. Người con gái mà anh yêu thương cũng không thể giữ nổi vậy thì anh còn có thể làm gì.
Hàng Vũ Thủy nhìn mấy chai rượu không độ trên bàn, đối với người không biết uống rượu như Lê Cảnh Nghi đã là một kỳ tích. ngôn tình sủng
Một lát sau phục vụ cũng mang rượu lên. Anh rót ra hai ly, đưa cho Lê Cảnh Nghi một cốc.
Lê Cảnh Nghi nhìn anh kỳ lạ.
“Đau lòng thì phải uống rượu có độ.”
Lê Cảnh Nghi cầm ly rượu vang trên tay. Trong mắt bị nhuộm thành một màu đỏ thuần khiết.
“Chúng tôi chia tay rồi.” Anh nói xong, ngửa cổ làm một hơi.
Trong mắt Hàng Vũ Thủy ẩn hiện vài tia kinh ngạc vì anh ta biết được tình cảm của Lê Cảnh Nghi đối với người kia chắc chắn không nhỏ. Hai người còn đang rục rịch chuẩn bị hôn lễ nữa.
“Cậu không biết níu kéo à?” Hàng Vũ Thủy có chút sốt sắng.
“Chiếc xe suýt gây tai nạn hôm trước… đã xác định là có người cố ý làm rồi.” Đương nhiên anh rất muốn níu kéo, nhưng chắc chắn không phải bây giờ, khi nguy cơ tứ phía, hiểm nguy rình rập không chỉ Việt Trí mà bây giờ còn kéo theo cả Thẩm Thường Hi. Anh không chắc đối phương muốn làm gì, vậy nên để cô ở lại bên cạnh anh bây giờ vô cùng nguy hiểm.
“Cậu nghi ngờ ai?” Hàng Vũ Hủy nheo mắt.
“Chưa có bằng chứng, tôi sẽ tìm ra nhanh thôi.” Lê Cảnh Nghi ánh mắt rơi vào nơi xa, ẩn hiện đôi nét mịt mờ cô độc.
Hàng Vũ Thủy khoanh tay trước ngực, nhàn nhã dựa lưng vào ghế da.
“Có cần tôi điều động thêm người cho cậu không?”
“Nếu được.” Lê Cảnh Nghi bây giờ chỉ mong muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này cho thật êm đẹp: “Cậu giúp tôi trông chừng cô ấy.”
“Tôi?” Hàng Vũ Thủy hết sức kinh ngạc chỉ tay vào mình.
“Vợ cậu.” Lê Cảnh Nghi thản nhiên.
Hàng Vũ Thủy thở hắt ra.
“Làm sao mà hai người chia tay vậy? Cô ấy đề nghị? Hay là cậu?” Hàng Vũ Thủy tiếp tục.
Nghe tới đây, khóe môi Lê Cảnh Nghi khẽ giật.
Cho dù anh có muốn bảo vệ cô như thế nào, cũng không thể mở miệng nói trước.
Việc Thẩm Thường Hi đột nhiên xuất hiện ở đây, khiến cho anh trở tay không kịp, cô rõ ràng nói với anh sẽ về Nhất Thành trong khoảng nửa tháng nên anh không phải mất công bảo vệ cô.
Hôm nay, trước khi xuất phát đến buổi đấu giá Big Step, Tần Minh Nguyệt vô tình hay cố ý làm đổ cốc sinh tố dâu mà cô ta dày công chuẩn bị từ trước vào áo vest của anh.
Cô ta vốn dĩ thừa biết, trong mắt anh không chưa nổi một hạt bụi. Huống chi một vết bẩn lớn như vậy, bảo anh làm sao đi tiếp được.
Nắm chắc cơ hội, cô ta đề nghị anh quay về thay ra một bộ khác, còn cô ta sẽ đợi anh ở bên ngoài.
Lê Cảnh Nghi không cần nghĩ, chút trò mèo này của cô ta, anh sao có thể không biết. Tuy nhiên trong nhà ngoài sân, khắp nơi đều có đặt camera, anh đang định thuận theo cô ta, sau đó giả vờ như không biết xem xem cô ta rốt cuộc muốn giở trò gì trong nhà của anh, nhưng chính anh cũng không ngờ được Thẩm Thường Hi lại đúng lúc trở về nhà.
Còn vô tình chứng kiến cảnh tượng cô ta kiễng chân giúp anh thắt cà vạt.
Chỉ cần nghĩ tới bàn tay của cô ta chạm vào mỗi tấc da trên người anh, khắp người đều ngứa ngáy khó chịu như có hàng ngàn con kiến đang bò trên người anh.
Anh không nhớ nổi đã một thời mình lại cùng một người, cùng một gương mặt cảm thấy thoải mái khi ở cạnh, sau bao nhiêu năm, đến cả cơ thể của anh cũng triệt để bài xích.
Lê Cảnh Nghi nhấp một ngụm rượu nữa, trong miệng mắt mũi, cả cổ họng đều cay xè.
Cho dù khó chịu thế nào, cũng không khiến cho vị rượu trở nên nhạt nhòa.
Thẩm Thường Hi vừa nhìn thấy cảnh tượng anh cùng người phụ nữ anh thích bước ra trong một căn nhà, hai người hành động thân mật không khác gì một cặp vợ chồng mới cưới cũng là lúc trái tim cô hoàn toàn rơi xuống vực thẳm.
Niềm tin đã mất, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể tự lừa dối chính mình được nữa. Sau phút giây sững sờ, cô chạy ra khỏi nơi đó.
Tần Minh Nguyệt thấy Thẩm Thường Hi hiểu nhầm bọn họ, ra vẻ lo lắng nói với Lê Cảnh Nghi: “Cảnh Nghi làm sao bây giờ, có phải có phải vợ sắp cưới của cậu hiểu lầm hai chúng ta rồi không?”
Cô ta đánh vào trán mình một cái, giả vờ tự trách: “Tớ cảm thấy bản thân lại làm sai rồi.”
Ngay giữa cơn giận dữ đang bùng phát, Lê Cảnh Nghi gạt tay cô ta ra khỏi tay mình, cố gắng kiềm chế nhất có thể: “Có lẽ buổi đấu thầu kia, cô phải tự đi một mình rồi.”
Sau đó, anh lái xe đi theo cô, nhưng không xuống xe mà chỉ lẳng lặng quan sát cô một bên. Nhìn thấy cô khóc bên vệ đường, lòng anh cũng đau đớn theo.
Thẩm Thường Hi khóc một lúc, thấy cô đứng dậy, gạt nước mắt, hết sức ngửa mặt lên trời không cho nước mắt rơi tiếp. Lại lấy điện thoại bấm bấm gọi cho ai đó.
Sau đó màn hình điện thoại anh cũng sáng lên. Nhìn thấy tên người gọi, anh lờ mờ đoán ra được điều gì, trong lòng đau đớn, cổ họng nghẹn lại. Anh không muốn nhấc máy nhưng không thể không nhấc máy.
“Cảnh Nghi…” Giọng của cô đã kìm nén lại nhưng vẫn nghe ra được sự thất vọng tràn trề, sau mấy giây lấy tiếp dúng khí, trong máy vang lên những âm thanh trầm thấp đau đớn: “Chúng ta chia tay đi.”
“…”
“Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Vâng.”
Bên kia im lặng không nói chuyện, vậy cũng có nghĩa là anh đã hoàn toàn từ bỏ việc giải thích vô nghĩa. Cũng không có nửa ý giả vờ níu kéo, thật đúng với tác phong của anh.
Thẩm Thường Hi hoàn toàn không còn một tia hy vọng nào nữa. Sau hai phút trầm mặc lẫn nhau, cuối cùng điện thoại cũng đã tắt hẳn.
Chương 107: Người có tình sẽ có duyên
Thẩm Thường Hi không đếm nổi đã bao nhiêu lần xổ đồ trong va li ra, rồi lại gấp vào.
Lần thứ tư, sau khi tất cả quần áo đồng loạt chảy ra ngoài, Tô Mộng Nhiên mang theo sự kinh ngạc hớt ha hớt hải, mở cửa đi vào. Chiếc cửa nhờ có quán tính, bị Tô Mộng Nhiên đóng mạnh một cái suýt chút nữa long ốc. Thẩm Thường Hi không để ý đến tiếng động kia, tiếp tục công việc của mình.
Ba tiếng đã trôi qua….
Trong căn nhà trống trải, một người phụ nữ, bên cạnh nửa chai rượu, dáng vẻ tiều tụy, trên mặt đều là nước mắt.
“Nghe lão Hàng nói, cậu với Lê Cảnh Nghi chia tay rồi?” Tô Mộng Nhiên bó gối ngồi bên cạnh cô. Chiếc sô pha ở sau lưng trống trơn, âm thầm thở dài mấy tiếng, mặt đất lại có thể thu hút người khác hơn nó.
Thẩm Thường Hi buồn bã trong lòng, gật đầu mà không nói.
Phải rồi, chuyện là chồng của Tô Mộng Nhiên hiện tại lại là bạn của Lê Cảnh Nghi, cô hoàn toàn không thể ngờ tới.
Chớp mắt cái đã qua hai năm, Tô Mộng Nhiên cũng đã kết hôn được hai năm.
Ngày tiễn Tô Mộng Nhiên ra sân bay, Tô Mộng Nhiên có nói với cô mấy điều đại loại giống như dặn cô sau này nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải giữ chặt Lê Cảnh Nghi.
Thẩm Thường Hi hóa ra không biết, Tô Mộng Nhiên sớm đã ra một quyết định mà mãi cho đến nhiều năm sau này ngẫm lại, chính bản thân cô cũng không thể ngờ được.
Thời gian sau khi thất tình Tô Mộng Nhiên về nhà, dù bề ngoài vẫn rất bình thường. Ban ngày giúp ông Tô quản lý chi nhánh, tối về đắm chìm trong nghệ thuật của riêng mình, nhưng chỉ có trong lòng cô biết được cô đã đau đớn như thế nào.
Cô không xem tin tức, cũng không đọc báo, cô không muốn vì một giây nhìn thấy hình ảnh của Từ Kính Hải trong đó, trái tim sẽ bị rạch thêm vài nhát nữa. Cô cứ vật vờ sông như vậy mãi cho đến khi Từ Kính Hải đến tìm cô, nói rõ mọi chuyện, còn cầu xin cô tha thứ cô mới biết, sự nghiệp của hắn đang trên bờ vực phá sản nhờ có chị em tốt của mình.
Hắn cầu xin tha thứ, còn nói là nếu như cô đồng ý quay lại, hắn sẽ chấm dứt hoàn toàn với người phụ nữ kia.
Tô Mộng Nhiên từ khi sinh ra cho tới giờ chưa bao giờ cảm thấy trong người lửa giận sục sôi như vậy, ngay cả khi có nhìn thấy người phụ nữ đó ở trong nhà của Từ Kính Hải, chỉ cảm thấy thất vọng cũng có chút day dứt vậy mà bây giờ cô hận không thể xông lên đánh cho hắn ta không còn một manh giáp.
Cô đau lòng một phần thì thất vọng lại là mười phần, sao cô có thể yêu loại người như hắn ta, còn yêu đến mức chết đi sống lại những mười năm?
Tô Mộng Nhiên quá mức chua chát. Ngay trong lúc tức giận đánh mất lý trí. Cô thông báo mình sẽ kết hôn. Đây là mối hôn sự mà ba mẹ cô đã sắp xếp từ lâu chẳng qua là bởi vì cô u mê Từ Kính Hải không lỗi thoát, đòi sống chết với hắn mà ba mẹ cô đành bất lực chịu cô.
“Cái gì? Tô Mộng Nhiên sắp kết hôn?” Hai tháng sau, Thẩm Thường Hi từ chỗ bà Thẩm nhận được tin sốc còn hơn cả chuyện Tô Mộng Nhiên từ bỏ Từ Kính Hải.
Cô không thể ngờ được, Tô Mộng Nhiên lại có thể chỉ vì một phút bộp chộp nóng nảy khi Từ Kính Hải đến tìm gặp cô, mà đồng ý một hôn sự sắp đặt như vậy. Còn là loại hôn sự…
Rất nhanh sau đó cô kể cho Lê Cảnh Nghi nghe, nhờ anh nghĩ cách giúp mình. Lúc đó anh không chỉ nói cô không nên chuyện gì cũng quản, Tô Mộng Nhiên là một người trưởng thành, chuyện mà cô đã quyết, chắc chắn đã nghĩ tới hậu quả, huống hồ gì…. Cũng chưa chắc người kia đã xấu.
Thẩm Thường Hi đã cùng anh cãi nhau một trận.
Tô Mộng Nhiên đồng ý kết hôn cùng đứa con trai thứ hai nhà họ Hàng, tin đồn nói anh ta không chỉ xấu xí mà còn đi lại không tiện nếu không muốn nói là bị què. Nghe như vậy, Thẩm Thường Hi sao có thể không phản đối, gọi điện cho cô nàng mấy lần nhưng lần nào cũng chỉ là ậm ờ cho qua chuyện.
Cuối cùng, cho đến ngày Tô Mộng Nhiên kết hôn, Thẩm Thường Hi vẫn không thể thay đổi được quyết định của cô.
Tô Mộng Nhiên nói, cô chưa từng hối hận khi lấy Hàng Vũ Thủy, thậm chí còn cảm thấy bản thân may mắn. Bỏ đi một cây củi khô lại có được cả khu rừng, còn cái lời đồn vô căn cứ kia, vẫn là không nên tin tưởng.
Bây giờ nghĩ lại, hóa ra Lê Cảnh Nghi sớm đã biết thân phận của Hàng Vũ Thủy, anh ta còn là bạn thân của anh. Vậy nên mới nói cô không cần phải lo lắng.
Anh cái gì cũng không nói, khiến cho cô cảm thấy bản thân trong lòng anh không có chút trọng lượng.
Mà thôi, bây giờ nói những chuyện này cũng chẳng có ích lợi gì nữa. Bọn họ đã không còn quan hệ gì nữa. Thời gian hai năm, yêu anh cũng đủ nhiều, tổn thương cũng đủ nhiều. Ra đi không tiếc nuối…
Thẩm Thường Hi cười chua xót trong lòng, ‘tiếc nuối’, hai từ này xuất hiện, khiến cho cô đột nhiên không cầm được nước mắt. Nước mắt từng hạt lớn bé thi nhau rơi xuống sàn.
“Chị em tốt, cậu thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao? Thật sự không hối hận sao? Hai người cũng sắp kết hôn rồi, đột nhiên vì một kẻ không biết từ đâu chui ra mà lại làm tới mức này…” Tô Mộng Nhiên ngồi lại gần chỗ cô hơn.
Thẩm Thường Hi không muốn nhắc tới Lê Cảnh Nghi nữa, cô bây giờ chỉ muốn bình lặng mà quên anh.
Cô nghĩ rồi, Tô Mộng Nhiên nếu đã có thể quên đi Từ Kính Hải yêu tận mười năm, tại sao cô lại không thể từ bỏ một Lê Cảnh Nghi hai năm.
Hai năm…
“Từ giờ cậu đừng nhắc tới người đó trước mặt tớ nữa, nếu như cậu muốn tớ sống yên ổn.” Thẩm Thường Hi ra quyết định.
Tô Mộng Nhiên nhìn thấy nỗi đau xót trong mắt Thẩm Thường Hi, nhưng lại chẳng dám khuyên can nữa. Bọn họ vừa mới chia tay không lâu, nếu cứ tiếp tục xen vào e cũng sẽ làm hỏng chuyện, chi bằng cứ tạm thời để như vậy rồi nghĩ cách sau, Dù sao người có tình rồi sẽ thành duyên.
Cuối cùng Tô Mộng Nhiên yên lặng cho Thẩm Thường Hi mượn bờ vai suốt một buổi tối.
***
Cứ tưởng chỉ cần chia tay là chấm hết, Thẩm Thường Hi cũng không nghĩ tới chuyện anh và cô đang ở trong cùng một thành phố, mà Giang Thành rộng lớn xa hoa này lại không ngoài mấy chỗ quen thuộc.
Vùng vẫy không được bao lâu, Thẩm Thường Hi lại gặp Lê Cảnh Nghi một lần nữa. Nhưng lần này vẫn là… chẳng có gì xảy ra.
Cơ Hàng đồng ý điều kiện của Lăng Thị. Hôm đó cô hẹn Lăng Phong đi ký hợp đồng.
Thẩm Thường Hi dậy muộn, vội vã thế nào lại quên mất hôm nay phải đi ra ngoài nên đã không để ý mà chọn phải một đôi cao gót đế nhọn.
Không ngờ chỉ vì một chút đãng trí, ngay lúc sau đã phải trả giá, Thẩm Thường Hi vừa đi qua cửa kính thiết kế thanh trượt của quán, đế giày đã ngay lập tức bị kẹt vào khe cửa làm cho Thẩm Thường Hi bị hụt chân cũng may Lăng Phong vừa hay ở bên cạnh đỡ cô, cô mới thoát được một kiếp quê độ vồ ếch ngay giữa lối đi của quán cà phê sang chảnh nứt tiếng.
Cô nói tiếng cảm ơn với anh ta sau đó anh ta cúi xuống giúp cô gỡ đế giày ra khỏi cửa từ.
Nghĩ tới việc một mình xoay sở giữa chốn đông người, cô cũng đành không tự giác để anh ta giúp đỡ.
Vào ngay lúc cô xấu hổ nhất, anh lại xuất hiện ngay trước mặt cô, đi ra từ quán cà phê kia. Ánh mắt anh hững hờ, vẻ mặt anh lạnh nhạt, còn lòng cô chao đảo.
Lúc nhìn thấy cô, khuôn mặt anh lộ đối nét kinh ngạc, có thể nói là thất thần, sau giây phút lướt qua nhìn nhau không quá năm giây, không đợi cô né tránh ánh mắt kia nóng rực kia, anh đã vội vã lên chiếc xe taxi gần đó rồi đi thẳng.