Nhật Kí Cưa Đổ Sếp Tổng

Chương 107: Chương 107: Người có tình ắt sẽ có duyên




Thẩm Thường Hi không đếm nổi đã bao nhiêu lần xổ đồ trong va li ra, rồi lại gấp vào.

Lần thứ tư, sau khi tất cả quần áo đồng loạt chảy ra ngoài, Tô Mộng Nhiên mang theo sự kinh ngạc hớt ha hớt hải, mở cửa đi vào. Chiếc cửa nhờ có quán tính, bị Tô Mộng Nhiên đóng mạnh một cái suýt chút nữa long ốc. Thẩm Thường Hi không để ý đến tiếng động kia, tiếp tục công việc của mình.

Ba tiếng đã trôi qua….

Trong căn nhà trống trải, một người phụ nữ, bên cạnh nửa chai rượu, dáng vẻ tiều tụy, trên mặt đều là nước mắt.

“Nghe lão Hàng nói, cậu với Lê Cảnh Nghi chia tay rồi?” Tô Mộng Nhiên bó gối ngồi bên cạnh cô. Chiếc sô pha ở sau lưng trống trơn, âm thầm thở dài mấy tiếng, mặt đất lại có thể thu hút người khác hơn nó.

Thẩm Thường Hi buồn bã trong lòng, gật đầu mà không nói.

Phải rồi, chuyện là chồng của Tô Mộng Nhiên hiện tại lại là bạn của Lê Cảnh Nghi, cô hoàn toàn không thể ngờ tới.

Chớp mắt cái đã qua hai năm, Tô Mộng Nhiên cũng đã kết hôn được hai năm.

Ngày tiễn Tô Mộng Nhiên ra sân bay, Tô Mộng Nhiên có nói với cô mấy điều đại loại giống như dặn cô sau này nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải giữ chặt Lê Cảnh Nghi.

Thẩm Thường Hi hóa ra không biết, Tô Mộng Nhiên sớm đã ra một quyết định mà mãi cho đến nhiều năm sau này ngẫm lại, chính bản thân cô cũng không thể ngờ được.

Thời gian sau khi thất tình Tô Mộng Nhiên về nhà, dù bề ngoài vẫn rất bình thường. Ban ngày giúp ông Tô quản lý chi nhánh, tối về đắm chìm trong nghệ thuật của riêng mình, nhưng chỉ có trong lòng cô biết được cô đã đau đớn như thế nào.

Cô không xem tin tức, cũng không đọc báo, cô không muốn vì một giây nhìn thấy hình ảnh của Từ Kính Hải trong đó, trái tim sẽ bị rạch thêm vài nhát nữa. Cô cứ vật vờ sông như vậy mãi cho đến khi Từ Kính Hải đến tìm cô, nói rõ mọi chuyện, còn cầu xin cô tha thứ cô mới biết, sự nghiệp của hắn đang trên bờ vực phá sản nhờ có chị em tốt của mình.

Hắn cầu xin tha thứ, còn nói là nếu như cô đồng ý quay lại, hắn sẽ chấm dứt hoàn toàn với người phụ nữ kia.

Tô Mộng Nhiên từ khi sinh ra cho tới giờ chưa bao giờ cảm thấy trong người lửa giận sục sôi như vậy, ngay cả khi có nhìn thấy người phụ nữ đó ở trong nhà của Từ Kính Hải, chỉ cảm thấy thất vọng cũng có chút day dứt vậy mà bây giờ cô hận không thể xông lên đánh cho hắn ta không còn một manh giáp.

Cô đau lòng một phần thì thất vọng lại là mười phần, sao cô có thể yêu loại người như hắn ta, còn yêu đến mức chết đi sống lại những mười năm?

Tô Mộng Nhiên quá mức chua chát. Ngay trong lúc tức giận đánh mất lý trí. Cô thông báo mình sẽ kết hôn. Đây là mối hôn sự mà ba mẹ cô đã sắp xếp từ lâu chẳng qua là bởi vì cô u mê Từ Kính Hải không lỗi thoát, đòi sống chết với hắn mà ba mẹ cô đành bất lực chịu cô.

“Cái gì? Tô Mộng Nhiên sắp kết hôn?” Hai tháng sau, Thẩm Thường Hi từ chỗ bà Thẩm nhận được tin sốc còn hơn cả chuyện Tô Mộng Nhiên từ bỏ Từ Kính Hải.

Cô không thể ngờ được, Tô Mộng Nhiên lại có thể chỉ vì một phút bộp chộp nóng nảy khi Từ Kính Hải đến tìm gặp cô, mà đồng ý một hôn sự sắp đặt như vậy. Còn là loại hôn sự…

Rất nhanh sau đó cô kể cho Lê Cảnh Nghi nghe, nhờ anh nghĩ cách giúp mình. Lúc đó anh không chỉ nói cô không nên chuyện gì cũng quản, Tô Mộng Nhiên là một người trưởng thành, chuyện mà cô đã quyết, chắc chắn đã nghĩ tới hậu quả, huống hồ gì…. Cũng chưa chắc người kia đã xấu.

Cuối cùng, cho đến ngày Tô Mộng Nhiên kết hôn, Thẩm Thường Hi vẫn không thể thay đổi được quyết định của cô.

Tô Mộng Nhiên nói, cô chưa từng hối hận khi lấy Hàng Vũ Thủy, thậm chí còn cảm thấy bản thân may mắn. Bỏ đi một cây củi khô lại có được cả khu rừng, còn cái lời đồn vô căn cứ kia, vẫn là không nên tin tưởng.

Bây giờ nghĩ lại, hóa ra Lê Cảnh Nghi sớm đã biết thân phận của Hàng Vũ Thủy, anh ta còn là bạn thân của anh. Vậy nên mới nói cô không cần phải lo lắng.

Anh cái gì cũng không nói, khiến cho cô cảm thấy bản thân trong lòng anh không có chút trọng lượng.

Mà thôi, bây giờ nói những chuyện này cũng chẳng có ích lợi gì nữa. Bọn họ đã không còn quan hệ gì nữa. Thời gian hai năm, yêu anh cũng đủ nhiều, tổn thương cũng đủ nhiều. Ra đi không tiếc nuối…

Thẩm Thường Hi cười chua xót trong lòng, ‘tiếc nuối’, hai từ này xuất hiện, khiến cho cô đột nhiên không cầm được nước mắt. Nước mắt từng hạt lớn bé thi nhau rơi xuống sàn.

“Chị em tốt, cậu thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao? Thật sự không hối hận sao? Hai người cũng sắp kết hôn rồi, đột nhiên vì một kẻ không biết từ đâu chui ra mà lại làm tới mức này…” Tô Mộng Nhiên ngồi lại gần chỗ cô hơn.

Thẩm Thường Hi không muốn nhắc tới Lê Cảnh Nghi nữa, cô bây giờ chỉ muốn bình lặng mà quên anh.

Cô nghĩ rồi, Tô Mộng Nhiên nếu đã có thể quên đi Từ Kính Hải yêu tận mười năm, tại sao cô lại không thể từ bỏ một Lê Cảnh Nghi hai năm.

Hai năm…

“Từ giờ cậu đừng nhắc tới người đó trước mặt tớ nữa, nếu như cậu muốn tớ sống yên ổn.” Thẩm Thường Hi ra quyết định.

Tô Mộng Nhiên nhìn thấy nỗi đau xót trong mắt Thẩm Thường Hi, nhưng lại chẳng dám khuyên can nữa. Bọn họ vừa mới chia tay không lâu, nếu cứ tiếp tục xen vào e cũng sẽ làm hỏng chuyện, chi bằng cứ tạm thời để như vậy rồi nghĩ cách sau, Dù sao người có tình rồi sẽ thành duyên.

Cuối cùng Tô Mộng Nhiên yên lặng cho Thẩm Thường Hi mượn bờ vai suốt một buổi tối.

***

Cứ tưởng chỉ cần chia tay là chấm hết, Thẩm Thường Hi cũng không nghĩ tới chuyện anh và cô đang ở trong cùng một thành phố, mà Giang Thành rộng lớn xa hoa này lại không ngoài mấy chỗ quen thuộc.

Vùng vẫy không được bao lâu, Thẩm Thường Hi lại gặp Lê Cảnh Nghi một lần nữa. Nhưng lần này vẫn là… chẳng có gì xảy ra.

Cơ Hàng đồng ý điều kiện của Lăng Thị. Hôm đó cô hẹn Lăng Phong đi ký hợp đồng.

Thẩm Thường Hi dậy muộn, vội vã thế nào lại quên mất hôm nay phải đi ra ngoài nên đã không để ý mà chọn phải một đôi cao gót đế nhọn.

Không ngờ chỉ vì một chút đãng trí, ngay lúc sau đã phải trả giá, Thẩm Thường Hi vừa đi qua cửa kính thiết kế thanh trượt của quán, đế giày đã ngay lập tức bị kẹt vào khe cửa làm cho Thẩm Thường Hi bị hụt chân cũng may Lăng Phong vừa hay ở bên cạnh đỡ cô, cô mới thoát được một kiếp quê độ vồ ếch ngay giữa lối đi của quán cà phê sang chảnh nứt tiếng.

Cô nói tiếng cảm ơn với anh ta sau đó anh ta cúi xuống giúp cô gỡ đế giày ra khỏi cửa từ.

Nghĩ tới việc một mình xoay sở giữa chốn đông người, cô cũng đành không tự giác để anh ta giúp đỡ.

Vào ngay lúc cô xấu hổ nhất, anh lại xuất hiện ngay trước mặt cô, đi ra từ quán cà phê kia. Ánh mắt anh hững hờ, vẻ mặt anh lạnh nhạt, còn lòng cô chao đảo.

Lúc nhìn thấy cô, khuôn mặt anh lộ đối nét kinh ngạc, có thể nói là thất thần, sau giây phút lướt qua nhìn nhau không quá năm giây, không đợi cô né tránh ánh mắt kia nóng rực kia, anh đã vội vã lên chiếc xe taxi gần đó rồi đi thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.