Người ta vẫn thường nói, cô đơn không phải chỉ có một mình mà là khi ở nơi đông người vẫn thấy mình lạc lõng, đó mới là cô đơn thật sự. Cũng như tôi, một kẻ cô độc luôn lang thang khắp nơi vào ban đêm, bước đi như một hồn ma, lẩn qua những nơi đông người và lướt đi trên phố, lúc nào cũng thấy lòng não nề mặc dù lúc nào cũng tỏ ra không cần ai. Hiện tại tôi làm việc ở một quán ăn trên đường Hồ Thị Hương, lang thang mãi cũng chán nên tôi kiếm thêm việc làm để có thêm thu nhập thuận lợi cho việc ngao du đây đó, tôi sẽ không thể đi đâu nếu như trong túi trống rỗng. Được sự giới thiệu của thằng nhóc làm chung quán, tôi cũng quen được một cô gái. Người con gái này cũng là bạn thân của người yêu nó, cô gái này cũng vừa mới chia tay người yêu một thời gian nên cũng đang kiếm người yêu mới, thấy tôi vẫn còn FA nên nó làm mai cho tôi luôn. Ban đầu nhắn tin, cô ấy vẫn còn chút lạnh lùng xa lánh tôi, có lẽ người con gái nào cũng vậy khi có một đứa con trai làm quen. Làm quen được vài ngày, cô ấy muốn xuống quán ăn nơi tôi đang làm việc để xem mặt tôi, hôm đó cũng là ngày tôi vui nhất. Nghe tin cô ấy xuống tôi đã dành thời gian sửa soạn, mặc những bộ quần áo đẹp nhất, khi cô ấy tới nơi tôi, tôi vẫn còn chút e ngại nên không dám ra tiếp đón. Tôi vội vàng chuẩn bị chỗ ngồi, nước uống cho cô ấy. Cô ấy không nói gì, chỉ nhìn tôi rồi mỉm cười khiến tôi rất hạnh phúc, kể từ lúc đó mỗi khi nhắn tin cô ấy không còn lạnh lùng với tui nữa, chúng tôi trở nên thân thiết hơn. Sau vài ngày nhắn tin chúng tôi trở thành người yêu của nhau, tôi là người không giỏi ăn nói nên tôi thường thể hiện sự quan tâm của mình đối với cô ấy bằng hành động. Nhiều khi đang làm việc mà nghe nói cô ấy đói, mà nhà thì không có gì để ăn, ba mẹ của cô ấy thì đi làm hết. Tôi lập tức lấy xe đạp mua ngay cho cô ấy một hộp cơm, mặc dù lúc đó trong túi tôi chỉ còn lại hai chục nghìn để ăn trưa, nhưng tôi vẫn chấp nhận nhịn đói đi làm để cho cô ấy được ăn no. Thấy tôi đem thức ăn tới cô ấy vui lắm, nhìn thấy cô ấy vui, trong lòng tôi cũng rất hạnh phúc nhưng không nói ra, tôi chỉ lặng lẽ mỉm cười chào tạm biệt cô ấy và bước đi quay về với công việc của mình. Những buổi trưa nắng nóng tôi phải tạm dừng công việc của mình để đi mua nước về uống, tôi cũng thường mua cho cô ấy một ly trà sữa vì nghĩ rằng cô ấy cũng đang thấy khát như mình. Vì không biết cách thể hiện sự quan tâm của mình với cô ấy nên tôi chọn cách lặng lẽ quan tâm, tôi luôn ở sau lưng cô ấy. Nhiều lúc đi chơi với nhau, có bạn bè của cô ấy tôi cũng ngại nên ít khi mở miệng nói chuyện, lúc nào cũng ở sau lưng dõi theo cô ấy, chỉ cần được thấy cô ấy vui cười hạnh phúc là tôi đã mãn nguyện lắm rồi. Nhiều khi thấy cô ấy buồn thì tôi cũng chỉ biết an ủi cô ấy, trong lòng tôi đau xót lắm nhưng không nói ra. Nhưng do gia đình khó khăn quá nên tôi đi làm suốt ngày, thời gian rảnh rỗi cũng ít hơn nhưng tôi vẫn dành thời gian nhắn tin quan tâm cô ấy. Nhưng kể từ lúc đó cô ấy trở nên ít nói và lạnh nhạt với tôi hơn, tin nhắn tôi gửi rất nhiều nhưng đáp lại chỉ là một từ ờ, tôi biết là cô ấy đã chán tôi rồi. Tin nhắn cũng ngày một ít hơn, rồi một ngày cô ấy nói lời chia tay, tôi cũng đã không níu kéo mặc dù trong lòng đau lắm nhưng vẫn gắng gượng không rơi nước mắt nhìn cô ấy ra đi. Đêm hôm ấy tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi hối hận vì mình đã không níu kéo cô ấy lại. Tôi nhắn tin cho cô ấy rất nhiều nhưng không thấy cô ấy trả lời, những cuộc gọi của tôi cô ấy đều không bắt máy, qua ngày hôm sau tôi bắt đầu tìm hiểu thì mới biết là cô ấy đang quen với một người khác. Cô ấy nói là tôi lúc nào cũng lạnh lùng không quan tâm cô ấy, không dắt cô ấy đi chơi thường xuyên nên cô ấy rất chán, có lẽ là cô ấy đã không hiểu được tình cảm và sự quan tâm tôi dành cho cô ấy như thế nào. Trước khi quen nhau tôi đã nói thẳng là mình rất nghèo và cũng không có thời gian dắt cô ấy đi chơi thường xuyên như những người cô ấy quen trước đây được. Cô ấy nói là mình không cần gì cả, chỉ cần có tôi là đủ rồi, nghe những lời đó khiến tôi rất cảm động. Tôi cứ tưởng rằng mình đã kiếm được một người thật lòng yêu mình, nhưng không ngờ bây giờ cô ấy lại đổi thay như vậy. Tôi buồn bã ngồi nhớ lại những kỉ niệm trước đây, bất chợt lòng đau nhói. Tôi còn nhớ là ngày hôm qua người đã hứa yêu mình tôi suốt đời. Dường như tôi đã có giấc mơ, một hạnh phúc bên cạnh cô ấy, chúng mình đã hẹn ước với nhau vậy mà sao giờ em bước đi chẳng quay về để lời hứa chợt như mưa vỡ òa. Người yêu tôi bằng con tim, bằng tình yêu mỏng manh, tôi tự hỏi là cần bao lâu tôi có thể quên một tình yêu như ngày xưa. Người quên tôi tựa như mây, tựa như gió quên hết lối về, còn riêng tôi sẽ cố gắng quên em một lời hứa, người đã hứa suốt kiếp gần tôi mà. Tại sao giờ lại để tôi một mình, sao giờ lại để tôi vô vọng chứ. Nhưng vì tình tôi đối với em là bất tận nên tôi bằng lòng xót xa riêng mình và sẽ nhường lối em êm đềm, chấp nhận lặng lẽ đứng nhìn em hạnh phúc. Còn riêng tôi với nỗi đau ngậm ngùi. Thật ra tôi cũng đâu có muốn chia tay như vậy, người yêu em hỡi anh nhớ em lắm em đang ở đâu, bàn tay nhỏ bé đó, khuôn mặt ấy sao lại đổi thay để anh nơi này. Ngoài trời gió lạnh tràn về nhưng không còn hơi ấm của em nữa, chỉ còn lại riêng anh, nhiều khi muốn nhắn tin cho em lắm nhưng lại sợ người ấy đang hạnh phúc vui bên một ai nên lại thôi. Tình yêu có lẽ đã chết, chúng mình giờ đây như hai người dưng, chẳng là gì của nhau. Người dưng chỉ lặng nhìn phía xa cũng không được đau khi em hạnh phúc, vui buồn trong thoáng giây, trôi nhẹ như áng mây. Lời kết thúc đã khiến chúng ta như hai người quen xa lạ, ngày đó phải chi đừng gặp, đừng cho nhau biết bao buồn vui và cũng đừng hẹn thề chắc nay không ai phải đau. Rồi câu chia tay đến mau, cướp mất đi tình yêu, nước mắt sẽ không rơi cả khi anh cười. Anh còn một giấc mơ chưa trọn vẹn ý thơ, nhưng đành chôn dấu vào sâu đáy tim bởi đâu còn chi mà mong hay nhớ. Hai người dưng thoáng qua, đã từng rất thiết tha, người dưng chúc người kia sẽ luôn yên vui và quên nơi này….. Còn tiếp