Nhật Kí Kẻ Cô Độc

Chương 1: Chương 1: Nỗi Đau




Tình yêu là gì mà con người ta lại say mê như vậy, nó khiến người ta phải đau khổ, thay đổi cả bản thân lẫn con người, nhưng người ta vẫn cứ lao vào, đôi khi tôi vẫn thắc mắc. Tình yêu mang nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau . Đôi lúc buồn đau , đợi chờ để rồi mới hạnh phúc . Nó mang những vị riêng biệt, vị mặn đắng của những giọt nước mắt và ngọt ngào của đôi môi. Nhưng tôi tự hỏi, rốt cuộc người ta yêu nhau để làm gì ? Ngày qua ngày, tình yêu hiện hữu trên khắp thế gian, từng phút từng giờ, từng hơi thở từng nhịp đập, từng ánh nhìn từng cái nắm tay. Người ta vui sướng, người ta đam mê, người ta mơ mộng. Những câu chuyện tình rực rỡ, có khi sáng và trong như những tia nắng mới, có khi giản dị, có khi trầm buồn và thầm lặng. Chiều muộn, tôi thích ngồi vắt vẻo trên vỉa hè một mình, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi làm mái tóc đung đưa theo gió, cảm giác thanh thản lại ùa về như muốn buông xuôi mọi thứ. Đôi tay chậm rãi đưa lên cản gió lại, gió bên ngoài vẫn không ngừng thổi. Mắt tôi lơ đãng ngắm nhìn ánh đèn vàng bảng lảng và những đôi bạn trẻ, tay trong tay, ngọt ngào và giản dị. Tôi nghĩ, “Người ta yêu nhau”. Đối với kẻ luôn luôn đi một mình như tôi, cô đơn chẳng là gì đáng sợ và muộn phiền cho lắm. Tôi bắt đầu đi lang thang trên phố, những hàng cây thẳng tắp xanh um, mời gọi bước chân thong dong khẽ khàng. Những vỉa hè cafe thơm lựng, mùi cafe phát ra tỏa hương thơm lừng bay trong gió. Người ta nói cô đơn không phải là khi ở một mình mà là khi ở giữa đám đông vẫn thấy mình lạc lõng, cũng chẳng phải tôi cố tình cô lập mình mà là vì khoảng trống trong tim quá lớn, chẳng một ai có thể lấp đầy được cả, bước lang thang qua nơi từng hẹn ước trước kia, mới thấy khoảng thời gian qua, bản thân đã mạnh mẽ đến nhường nào. Nơi tôi sống ở khu ngoại ô nằm ngoài rìa sát bên thị xã Long Khánh, mỗi khi phố lên đèn, từng con đường trở nên rực rỡ, khung cảnh ấy khiến con người ta thèm khát có người cùng nhau nắm tay bước trên con phố trong những đêm trời đầy gió, để bản thân cảm nhận được ấm áp mà bao người đang tận hưởng. Với tôi, mọi thứ quá xa vời, chẳng thể với tới. Bước lang thang trên từng góc phố, nhìn dòng xe xuôi ngược, những đôi tình nhân tay trong tay cùng nụ cười hạnh phúc, nhìn lại mình lạc lõng, chơi vơi chẳng biết tựa vào nơi đâu. Mưa rơi nặng hạt, gió càng thêm lạnh, giọt nước mắt lăn dài chỉ duy nhất bản thân mình biết. Phải chăng tôi đã bận tâm quá nhiều thứ, nên chẳng còn cảm nhận được bất kỳ điều gì, nhìn trông theo mọi thứ xa xôi, tôi thừa sức hiểu lòng còn vương vấn. Có những ngày, tôi ngồi một mình suy ngẫm rằng:" Cô đơn quá đủ rồi đừng làm tôi đau thêm được không ?", bên ngoài trời cũng đang mưa rất lớn, hạt mưa rơi ngoài hiên càng làm tôi xót xa hơn, con phố rộng lớn này tôi chỉ có thể giấu mình lặng lẽ bước đi như một người vô hình. 4 năm trước... tôi gặp em trong một lần thăm nhà người quen, lần đầu gặp nhau tình cảm của hai đứa đã chớm nở. Em thì ở Long Hải còn tôi thì ở Long Khánh, lúc về hai đứa còn trao nhau ních yahoo cho nhau. Lúc đó tôi chỉ là một đứa nhóc còn vô tư trẻ con nên điện thoại cũng chẳng xài tới bao giờ, với lại lúc đó facebook hay zalo đã ra đời đâu. Phải đến hai năm sau mới có facebook, rồi thêm một năm nữa lúc đó thì zalo mới được ra đời. Nhưng đợi đến lúc có hai thứ này thì tôi đã lạc mất em từ lâu rồi còn đâu. Hôm đó vô tình em bị mất ních yahoo, khi đó tôi và em còn đang giận nhau vì một chuyện cỏn con, lúc đó tôi còn vô tư trẻ con nên không để ý đến cảm giác của em, tôi đã làm em buồn. Nhưng chưa kịp nói lời xin lỗi thì máy tính của em bị sự cố và ních yahoo của em không đăng nhập được nữa kể từ đó. Sau chuyện này khiến tôi rất hối hận và tự dằn vặt bản thân mình quá ngu ngốc, kể từ đó cái tính trẻ con của tôi không còn nữa, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười trở nên buồn hơn, tôi rất ít khi cười và bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn. Nhìn bề ngoài tôi chỉ là một đứa trẻ khờ khạo nhưng có ai biết được tôi đang đau khổ biết chừng nào. Con người tôi dần biết suy nghĩ hơn thời gian trôi qua tôi cũng đã lớn lên rất nhiều, suy nghĩ đôi khi cũng chín chắn ra vẻ người lớn hơn. Nhưng điều khiến tôi ân hận nhất chính là chuyện tôi làm tổn thương em. Tôi đã không có cơ hội xin lỗi em, tôi chợt nhớ lại lời hứa khi trước hai đứa lúc chia tay ra về. Em nói rằng dù mình có lạc mất nhau nhưng ngày 26-3 âm lịch mỗi năm và cũng chính là ngày hôm nay mình đã gặp nhau sẽ là ngày gặp lại của hai đứa. Một tia hi vọng bừng sáng trong tôi, tôi tiếp tục chờ đợi đến ngày đó, nhưng thời gian trôi qua quá lâu đối với tôi, cuối cùng thì cái ngày hẹn ước đã tới. Đêm trước đó tôi đã thao thức cả đêm không ngủ được, tôi muốn nói lời xin lỗi ngày trước đã không kịp nói với em, tôi muốn nói cho em biết thời gian qua tôi đã chờ đợi em mòn mỏi đến chừng nào. Nhưng phải cố gắng nhắm mắt đi ngủ chỉ hy vọng ngày mai mình đừng thức dậy trễ. Tôi thức dậy lúc 5 giờ sáng đứng chờ em ở chỗ hẹn ước khi xưa, từng cơn gió lạnh thổi qua khiến tôi rùng mình vì lạnh. Nhưng cuối cùng, kết quả không như tôi mong đợi, em đã không về. Tôi đã rơi nước mắt, một cảm giác thất vọng, đau đớn không thể nào tả nỗi. Tôi đứng chờ hết một ngày, không ăn uống gì cả, có lẽ tất cả chỉ là vô vọng, trời tối nhìn lại đồng hồ đã 11 giờ đêm, tôi trở về trong sự đau buồn. Ngày nào tôi cũng mở yahoo và nhắn tin cho em chỉ hi vọng yahoo của em phát sáng và em trả lời tin nhắn của tôi, nhưng tôi thực sự chờ đợi trong vô vọng rồi. Năm nào vào ngày này tôi cũng đứng chờ em ở nơi hẹn ước khi xưa nhưng em không về. Nhớp nhoáng mà đã 4 năm trôi qua, không biết giờ này em ra sao, có lẽ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, có lẽ em cũng đã có người yêu khác rồi, chắc không còn nhớ anh là ai đâu. Tình yêu của hai đứa có lẽ sẽ kết thúc từ đây rồi, quay về với hiện tại nhớ lại những kí ức xưa lòng tôi chợt bồi hồi, đau nhói. Hai hàng mi rưng rưng nước mắt nhưng không để ai thấy, tôi lặng lẽ bước đi, lẫn vào đám đông người và hình bóng dần dần biến mất... Còn tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.