Nhật Kí Kẻ Cô Độc

Chương 2: Chương 2: Quá Khứ




Tình yêu, đối với tôi nó chỉ đẹp là khi đang ở trong mơ mà thôi, bởi vì tôi luôn luôn là kẻ đến sau người khác và cũng là người phải cất bước ra đi khỏi nơi mà tôi không thuộc về. Sau cuộc tình thoáng qua vừa rồi, tôi trở thành một kẻ thất bại. Chiều tối, tôi một mình ngồi trên nóc nhà, cho đến lúc mặt trời lặn, thấp thoáng trôi qua, trời đã tối lúc nào không hay. Lát sau, bóng tối từ từ nhường chỗ cho ánh sáng huyền dịu của vầng trăng. Bầu trời trong và xanh thăm thẳm, thỉnh thoảng có một vài đám mây trắng bay qua tạo cho bầu trời một không gian huyền ảo. Những ngôi sao thường ngày yểu điệu lấp lánh khoe sắc là vậy, thế mà giờ đây phải khép mình trước ánh sáng rực rỡ của mặt trăng. Càng tuyệt dịu hơn, gió hiu hiu thổi, những bông hoa khe khẽ lắc lư theo gió, sáng đẹp vô cùng. Trăng lên quá ngọn tre, màu vàng tươi pha sắc trắng bàng bạc, ánh trăng trải dài trên mặt đất. Mỗi khi dính vào tình yêu, tôi như một thằng ngốc cứ suốt ngày ngồi mơ mộng, hai ngày nay tôi cứ mơ thấy em. Tôi mơ thấy mình cùng em đi dạo khắp nơi trên phố, được ngắm thành phố khi lên đèn thật là thú vị. phố chuẩn bị bước vào đêm cũng ồn ào sôi động không kém ban ngày, không khí mát mẻ, dòng người từ trong các khu phố đổ ra đường mỗi lúc một đông. Khác với buổi sáng đi làm, bây giờ họ ăn mặc thật đẹp, quần áo đủ màu sắc, đủ kiểu dáng làm cho đường phố thêm rực rỡ. Các ngôi nhà cao tầng trang trí đầy hoa và đèn, nổi bật trên nền trời đen thẫm, nhấp nhánh như sao sa. Trên hè phố, những cô bé, cậu bé tung tăng nắm tay bố mẹ. Thỉnh thoảng các cậu bé dừng lại níu tay bố mẹ đòi mua một món đồ ồ các quầy hàng. Dọc đường, một vài chú bán bong bóng đang chào mời khách. Những chiếc bong bóng to đủ màu, đủ hình các con thú… lắc lư phía sau xe đạp trông thật buồn cười. Tôi cùng em đi ra phía ra bờ sông, khác với không khí ồn ào, náo nhiệt ở thành phố, bến sông có vẻ lặng lẽ, êm đềm. Dọc bờ sông là những hàng quán cà phê, đèn màu nhấp nháy, gió sông thổi lên lồng lộng, mát rượi. Nhưng chợt giật mình, quay trở về hiện tại tôi mới biết những gì vừa rồi mà tôi thấy chỉ là do mình tưởng tượng ra mà thôi, tôi thở dài thất vọng. Nhìn lại đồng hồ cũng đã 9 giờ tối, tôi ngồi suy nghĩ tưởng tượng cũng hơn ba tiếng đồng hồ, hàng cây hai bên đường rì rào trong gió, thỉnh thoảng một vài chiếc lá vàng rơi, lượn lờ chao đảo rồi buông mình xuống đất. Trong không khí mát mẻ của ban đêm, tôi ngửi thấy mùi hoa thơm thoang thoảng báo hiệu mùa xuân sắp về thành phố. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ ngủ sớm được nữa đâu, vì đêm đến vẫn như thế, lật lại cảm xúc dù tôi biết có nhớ nhiều thêm thì cũng vậy thôi. Nỗi buồn đó vẫn lắng lại nơi đây cứ như chưa bao giờ thay đổi, sự hụt hẫng tiếp tục bao trùm cả không gian. Rối lắm gần nhưng quá xa, có lẽ mọi thứ đã được sắp đặt. Yêu thương là gì tại sao mọi người đều có còn tôi thì không, tất cả như một ngọn gió còn tôi thì chỉ biết chờ mong cho nó đừng bay quá xa theo làn mây dễ tan ngoài kia. Hạnh phúc cũng mong manh như những giọt sương rơi ngoài rìa, những niềm mơ ước tất cả chỉ là ước mơ. Chấp nhận thực tế có được tình yêu cho ta là chưa bao giờ, lời nói vẫn chỉ là lời nói thôi và những câu hứa cứ đọng thành, lời nói rồi vỡ tan thôi. Tôi rất muốn đi khắp nơi để tìm em, nhưng biển người mênh mông tôi biết đi đâu để tìm em chứ. Tâm hồn tôi giờ cô đơn, lại bắt đầu lặng im suy tư, đôi khi cảm giác lạnh nhạt đó chỉ mong đừng là gió qua. Có trách là trách cái đầu ngớ ngẩn của tôi cứ nghĩ lung tung. Biết là biết cuộc sống dính vào tình yêu cứ như hình dung ảo, tình cảm là thứ yếu nhưng lại chiếm phần lớn cảm xúc tôi. Mặc kệ, buồn cứ thế rồi cũng như cơn mưa rào đến lúc tạnh lúc cô quạnh lúc ấm áp. Đến chính tôi cũng không hiểu cảm giác mà mình có chỉ là thích hay là một lúc yêu. Có lẽ thời gian sẽ trả lời tất cả dù rằng tôi biết ngày đó còn rất xa. Cố gắng xóa đi ngày xưa êm đềm bao kỷ niệm chỉ là cơn mưa qua vút xa, có những phút yếu đuối thân xác kia hằn lên bao nhiêu nỗi đau để về đêm bơ vơ. Nhìn lại bao yêu thương nhưng không thể cứ buông xuôi ngoảnh mặt với cơn đau. Nghĩ suy đi tìm con đường hạnh phúc hai luồng suy nghĩ cũng chỉ có thế, hiện tại vẫn tiếp diễn thì quá khứ ngày xưa rất khó về. Nghĩ về ai đây khi mọi thứ vẫn như vậy, vẫn xa vời như bức tranh tự vẽ và tôi vẫn là tôi. Một thằng tự kỷ vẫn như vậy cố gắng nắm giữ một điều gì đó mà bản thân tôi không hề hay. Tôi bắt đầu xuống khỏi nóc nhà và đi dạo trên phố, buổi tối lang thang ngoài phố cô đơn, tôi lặng lẽ bước đi qua những con đường khi xưa tôi vẫn thường đi. Trong lòng bỗng thấy lạc lõng, từng đôi tình nhân nắm tay hẹn hò nhau trên đường, nhìn họ mỉm cười hạnh phúc bên nhau tôi cũng vui thầm, ngày xưa tôi cũng từng được như vậy, những buổi đầu quen nhau, ngại ngùng cái nắm tay đầu tiên. Nhưng giờ đôi tay đó có còn nữa đâu, đổi lại là sự lạnh lẽo cô đơn một mình trên đường về, tôi buồn bã chỉ biết thở dài rồi cất bước đi.... Còn tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.