Lời của bác sĩvào tai Trương Dong giống như đất bằng nổi sóng.
“Sao lại là như vậy? Nhất định là xét nghiệm sai rồi, không được, cô
kiểm tra lại một lần nữa cho tôi.” Bà nhảy ra quát trước tiên.
Vệ Đông Hoa cũng sắc mặt tái nhợt, vốn nghĩ rằng con gái mang thai, có
thể lần nữa trở lại làm con dâu Mã gia, vụ kiện kia cũng chỉ là một việc cỏn con, Mã gia khẳng định sẽ không truy cứu, phía Lâm Phong cho dù
muốn truy cứu, thế lực Mã gia lớn, có thể sợ sao.
Cho dù không phải Mã Liệt , là Tiểu Khai cũng tốt a, nhà Tiểu Khai sản
xuất pha lê, nghe nói chị cậu ta sinh một đứa con, ông cụ cao hứng cho
toàn bộ mấy ngàn công nhânnghỉ phép, mỗi người được phát sáu trăm sáu
mươi sáu đồng tiền lì xì, lần này không biếtbỏ ra bao nhiêu tiền a.
Cho nên đối với thái độ chân cao khí ngang mấy ngày nay của vợ, ông hết
lòng hết sức chiều theo, nhưng không nghĩ đến một người cũng không bắt
được, ông cảm thấy không thể tin nổi, nhưng xem như còn có lý trí không
đến quấy nhiễu bác sĩ.
Nữ bác sĩ xụ mặt, tốc độ rất nhanh giữ khoảng cách với Trương Dong, vô
cùng công thức hoá lên tiếng, “Xin lỗi, chúng tôi chỉ có thể kiểm tra ra kết quả như vậy, dù sao bệnh viện chúng tôi chỉ phụ trách kiểm tra, ba
của đứa nhỏ chúng tôi không thay đổi được, dì, nếu thật sự lo lắng, có
thể đem tất cả người đàn ông có quan hệ với con gái dì đến đây kiểm tra
một lần, đương nhiên một lần phải ít hơn sáu người, vượt qua sáu, chúng
tôi sẽ chia từng nhóm tiến hành kiểm tra, kết quả sẽ chậm một chút.”
Lời nói này khiến Tiểu Khai không nhịn được cười, bản thân vốn ở bên
ngoài chơi đùa, thật không ngờ đùa đến một người đã có chồng, nếu biết
Vệ Minh Châu đã kết hôn, anh tuyệt đối sẽ không dính líu tới, sẽ không
bị đánh lần đầu tiên trong đời.
Tiểu Khai cười nói, “Nếu không liên quan đến tôi, tôi đi trước.” Nhẹ
nhàng bước chân, đi theo nữ bác sĩ kia, mơ hồ truyền đến âm thanh rất êm tai của Tiểu Khai, “Bác sĩ, lòng tôi quặn đau, có cứu được hay không…”
Mắt thấy cơ hội làm mẹ vợ nhà giàu có cứ như vậy rời đi, Trương Dong
cũng đau lòng liền quay đầu lại nhìn con gái bảo bối, ngay cả cô mang
thai cũng quên mất, liều mạng lay động cơ thể cô, lập tức hoá thân thành ông nội của Mã Cảnh Đào, “Minh Châu, con nói đi, đứa nhỏ rốt cuộc là
của ai? Mẹ làm chủ cho con? Đem tên vương bát đản không biết xấu hổ kia
ra. Con nói a, đứa nhỏ rốt cuộc là của ai!”
Vệ Minh Châu sau khi biết kết quả thần sắc có chút không ổn, bởi vì cô
là đương sự, đương nhiên biết mình và Mã Liệt, Tiểu Khai là xảy ra
chuyện gì, cô thường xuyên giết thời gian vào hộp đêm, nơi xảy ra nhiều
đêm tình ái, bản thân sau khi kết hôn với Mã Liệt, thôi việc, liền cảm
thấy thật không có ý nghĩa, cuộc sống nhà giàu mà mình muốn hoàn toàn
không giống nhau, Mã Liệt là người không khéo léo trong chuyện tình cảm, lại bận bịu công tác, mẹ anh chỉ biết mỗi ngày ở quảng trường khiêu vũ, ba anh mỗi ngày chỉ biết tưới hoa, người trong nhà đều keo kiệt muốn
chết.
Giết thời gian ở hộp đêm lâu dài, đương nhiên còn có đối tượng ái mộ,
bằng không có ai cho rằng mỗi ngày ăn mặc xinh đẹp như vậy, lộ chân, lộ
thắt lưng, lộ ngực là vì sao, Tiểu Khai chẳng qua là bởi vì biết gia
cảnh nhà anh không tồi, tình một đêm diễn ra nhiều lần, mà sau mỗi đêm
thì ngay cả tên người ta cũng không biết.
“Mẹ, con không biết, thật sự không biết, xin mẹ, đừng ép con.” Vệ Minh
Châu giờ phút này thật sự rất đau đầu, cô phát hiện cô hoàn toàn không
nghĩ ra được việc này rốt cuộc là với ai, cho dù nghĩ được thì tìm ra
người cũng khó.
Vệ Đông Hoa thấy vợ gây sức ép cho con gái liền lập tức phát hoả, trong
khoảng thời gian này vợ ông cảm xúc kích động, những điều đó ông nhịn,
nhưng sao có thể đối với con gái như vậy, không khỏi tiến lên đẩy Trương Dong, cả giận nói, “Bà buông tay đi, bà không thấy Vệ Minh Châu đang
khóc sao? Bà làm mẹ mà sao lúc nào cũng chỉ nghĩ đến lợi ích riêng, bà
rốt cuộc có quan tâm con gái bà không.”
Mã Liệt ở một bên xem đã nhức đầu, cảm thấy mình ly hôn là chuyện hạnh
phúc nhất trong đời, Vệ Đông Hoa đẩy Trương Dong ra lại là vì Vệ Minh
Châu khóc… Đây là tư duy lôgic kiểu gì đây, con gái các người mang thai
a, lay động như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ? Trọng điểm tranh
luận là đâu? Quên đi, việc này không liên quan tới anh, anh phải sớm một chút rời khỏi chỗ này.
Mã Liệt đứng lên nói, “Nếu đứa con không phải của tôi, đương nhiên cũng
không có quan hệ gì với tôi, tôi và cô đã ly hôn, hy vọng các người đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”
Nói xong liền chuẩn bị rời đi, lại bị Trương Dong bắt lấy cánh tay.
Trong mắt Trương Dong, Mã Liệt chính là tên ngốc tiền nhiều a, bây giờ
thấy tình trạng của con gái, đang hồ đồ bản thân cũng không biết ai là
ba của đứa nhỏ a, vậy phải bắt được một người phụ trách mới được.
Bà tóm lấy cánh tay Mã Liệt, nước mắt ào ào rơi, “Tiểu Mã, con đừng đi,
con và Vệ Minh Châu từng là vợ chồng, con giúp nó đi, có bây giờ cũng
chỉ có con, nó là phụ nữ mang thai, lại không có việc làm, con bảo nó
làm sao bây giờ?”
Vệ Đông Hoa bên này trấn an con gái đang khóc, còn chưa dỗ xong, liền
nhìn thấy vợ mình khóc, vừa khóc ông liền mềm lòng, bước lại cùng nhau
khuyên nhủ, “Tiểu Mã, chú biết con là người tốt, trước kia là Vệ Minh
Châu không quý trọng, bây giờ nó đã biết sai rồi, con tha thứ cho nó
đi.”
Vệ Minh Châu còn đang khóc, nước mắt yên lặng rơi, trên mặt dùng chính
là phấn Dior không thấm nước, có khóc thì lớp trang điểm cũng không lem, vẫn rất xinh đẹp, chỉ nghẹn ngào một chút lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Mã
Liệt.
Mã Liệt nhìn thấy cảnh như vậy, thật sự không biết dùng ngôn ngữ gì để
hình dung, phất tay đẩy Trương Dong ra, lạnh lùng nói, “Đủ rồi.”
Vệ Đông Hoa cảm thấy Mã Liệt rất lãnh khốc, vợ như vậy khép nép cầu xin
cậu ta, lại bày ra thái độ như vậy, vừa định mở miệng chen vào, Mã Liệt
đã lên tiếng trước, “Vợ chồng một thời gian, tôi giúp cô một chuyện cuối cùng, cô không biết ba của đứa nhỏ là ai, tôi có tư liệu này, có lẽ cho cô đầu mối. Còn về sau đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi, nếu không
tôi không ngại làm cho Đông Phong biến mất.”
Mã Liệt đưa ra một đống ảnh chụp, bên trong đều là ảnh thân mật của Vệ
Minh Châu và đàn ông, có ít nhất mười người, trong đó có một người là
Triệu Hoa.
Nhìn thấy một đống ảnh chụp, Trương Dong đã há mồm nói không nên lời,
đồng thời trong lòng cũng có chút chán nản, bởi vì bà biết con gái đã đi qua một hai lần, tự nhiên… Cái này nhìn vào mắt Mã Liệt có chút loé
lên, thấy chồng mình vẫn là vẻ mặt khiếp sợ không chú ý, bà cũng ngoan
ngoãn tiếp nhận đống ảnh chụp yên lặng không hề hé răng.
Mà Vệ Minh Châu thì mặt như tờ giấy màu, quá mức choáng váng.
Giữa một chồng ảnh, gương mặt Triệu Hoa ở trên cùng, Vệ Đông Hoa nhìn
thấy, rất đẹp trai, mặc tây trang, có vẻ là một nhân tài, đợi Mã Liệt đi rồi, Vệ Đông Hoa chỉ vào tấm ảnh lộ ra hỏi con gái, có phải người này
không?
…
Trong cửa hàng, Hoàng Tiểu Phỉ đang thử nhẫn, cô gương mặt xinh đẹp,
nhưng tay không mảnh mai như các cô gái khác, khớp tay hơi to, đeo nhẫn
cũng không thấy đẹp, thử vài cái vẫn chưa vừa lòng.
Nhưng người bán hàng vẫn rất kiên nhẫn, dù sao một đôi nam nữ đến đây như vậy, xác suất có thể mua là cao nhất, nên nhịn!
Mà Triệu Hoa có chút không yên lòng, ngay cả khi nghe được Hoàng Tiểu Phỉ nói Cố Xán Xán từ chức, anh cũng không quá để tâm.
“Cái này trông được không?” Hoàng Tiểu Phỉ giơ tay, ở trước mắt Triệu Hoa, trên tay cô đeo một cái nhẫn kim cương bằng bạch kim.
Triệu Hoa gật gật đầu, “Không tồi, em thích thì mua.”
Trong lòng lại bay đến chỗ khác, cô gái kia không chỉ xinh đẹp, tinh tế
hơn, điều kiện gia đình tốt, cá nhân lại có tài, mấy điều này đều là thứ yếu, chính yếu làm cho Triệu Hoa nhớ thương là hình xăm trên ngực kia,
cũng đeo nhẫn, trên tay Hoàng Tiểu Phỉ, Triệu Hoa chỉ cảm thấy thô tục
hết mức, nhưng cô gái kia, ngón trỏ, ngón út và áp út, ba ngón tay đều
đeo nhẫn lại thập phần đẹp đến kì lạ, vô cùng tinh xảo, có thể là cho
trước mắt người ta sáng người, thưởng thức tốt hết sức, trước kia cảm
thấy Hoàng Tiểu Phỉ cũng xinh đẹp khiêu gợi, nhưng so với cô ấy lại cảm
thấy thiếu điểm gì đó, nghĩ đến mẹ anh thường xuyên khinh bỉ nói cha mẹ
Hoàng Tiểu Phỉ khó coi, Triệu Hoa cũng thấy có lý, có thể là nguyên nhân gia giáo.
Hoàng Tiểu Phỉ đối với tấm gương trên quầy đang nghiêm túc ngắm nghía
nhẫn, lại nhìn thấy bên trong gương Triệu Hoa kia tinh thần có vẻ không ở đây, nụ cười trên mặt anh cũng dần đọng lại… Một tấm gương xuất hiện
hai người có tâm tư khác nhau, mà bọn họ sắp phải kết hôn.
…
Lâm Viện ở bệnh viện mạc danh kì diệu bị thay đổi phòng bệnh, con bị
chuyên gia, viện trưởng linh tinh gì đó tự tay chăm sóc, trong lòng bất
an không thôi, đã muốn xuất viện sớm một chút, giờ phút này mới biết
được thì ra là Lưu Tử Quân giở trò quỷ.
Bởi vì trước mặt có một bác mập mạp xuất hiện, phía sau còn có một đám
bác sĩ đi theo, vừa nhìn thấy liền biết là nhân viên chính phủ.
Bác mập mạp phất tay bảo mọi người rút lui.
Bất quá thư kí của ông còn đi theo, ân cần đưa cho ông một ly cà phê vô
cùng tinh xảo, ông an vị trước mặt cô, cẩn thận từng ly từng tí cầm cái
ly kia, nhẹ nhàng uống một ngụm, một bộ dáng rất tức giận.
Lâm Viện từ gương mặt ông có thể nhìn thấy vài chỗ giống Lưu Tử Quân,
quả thực chính là Lưu Tử Quân khi siêu cấp mập mạp, hơn nữa hiện tại xem khuôn mặt này còn có chút quen thuộc, tuyệt đối không phải bởi vì Lưu
Tử Quân, chỉ là không biết tại sao.
Đợi đến khi bác mập mạp này mở miệng nói, “Xin chào, Lâm tiểu thư, tôi là Lưu Quý.”
Lâm Viện mới nhớ được người này là ai, trên tin tức Uyển Bình thường
xuyên thấy một người lãnh đạo mập mạp, bộ dáng cười rộ lên vô cùng hiền
lành.
“Bác tuổi trẻ phạm sai lầm, mẹ của nó không tha thứ cho bác, Tử Quân một ngày bỗng nhiên chạy đến nói với bác nó chuẩn bị kết hôn, làm cho bác
bị doạ nhảy dựng, kỳ thực bác đến không có ý gì khác, chỉ muốn thăm con, thằng con muốn kết hôn, bác rất vui mừng, nó một năm nói không hơn một
câu, gần đây nói chuyện một lần, là bởi vì nó nói nó muốn kết hôn. Cho
nên bác chỉ tự mình làm chủ, khi nó không có ở đây liền đến thăm con.”
Thời điểm ông bác mập mạp nói chuyện vẻ mặt rất trang nghiêm, rất có
tính mê hoặc, hơn nữa động tác cả ông có chút khôi hài, lớn như vậy còn
lấy cái ly nhỏ như thế, rất dịu dàng.
“Bác hiểu lầm rồi, con không có ý nghĩ kết hôn với con trai bác.” Nhìn
thấy bác mập mạp nghiêm trang tôn quý này, Lâm Viện muốn lên tiếng lạnh
lùng cũng cảm thấy rất khó.
“Con bác không tốt sao?” Lưu Quý trên mặt còn lộ vẻ tươi cười bình
thường, lên tiếng hỏi… Thật ra không phải tươi cười, chỉ là quá béo, khi nói chuyện trên mặt vừa động, cảm giác như đang cười, người như vậy ở
chốn quan trường quả thực rất tốt, chỉ cần không tham gia lễ tang của
lãnh đạo là được.
“Không phải vấn đề con bác có tốt không, bác nếu đã thăm con ở bệnh
viện, khẳng định đã biết hoàn cảnh gia đình con, con không thích đàn ông đa tình, thà tình nguyện độc thân cũng sẽ không gả cho người như vậy.”
Lời này nói đúng lý hợp tình, nhưng trong lòng cũng có chút dao động,
người đàn ông nấu cháo, mang cháo cho mình, bộ dáng tươi cười của anh ta nhìn cũng rất được.
“Không cho mình một cơ hội sao biết được không, có đôi khi nhìn qua đa
tình, thật ra lại không đa tình, mà người nhìn qua thành thật ngược lại
lại không thành thật.” Lưu Quý không nhiều lời, kiên nhẫn uống cà phê,
vẻ mặt tươi cười rời khỏi.
Lâm Viện không biết vì sao, chờ bác mập mạp rời đi, trái lại nằm không
được, trong bệnh viện vẫn rất khó chịu, cho dù điều kiện tốt, nhưng dù
sao cũng là bệnh viện, xung quanh đều là mùi thuốc sát trùng.
Bác mập mạp Lưu Quý nếu gióng trống khua chiêng đến bệnh viện khẳng định là muốn tìm cách giúp con trai Lưu Tử Quân, Lưu Tử Quân thích xe, mở
một cửa hàng ôtô, bình thường rất ít quản lý, trong cửa hàng có việc thì mới có mặt.
Dù sao Lưu Quý và con trai Lưu Tử Quân quan hệ rất kỳ quái, Lưu Tử Quân
không gọi ông là ba, cứ gọi lão Lưu, bình thường cơ bản không nói câu
nào, quan hệ rất không tự nhiên, đến thăm vợ còn sợ con trai hiểu lầm,
đều phải đến lén lút.
Lâm Viện phẫu thuật rất tốt, bác sĩ lại chăm sóc, kỳ thực đã sắp khoẻ
hẳn, nhưng còn cần tĩnh dưỡng, không được kích động, không được làm việc nặng, tĩnh dưỡng nửa năm thì ổn.
Lâm Phong gần đây được Lưu Húc theo đuổi điên cuồng, ngoài miệng không
đáp ứng, nhưng Lâm Viện thấy trên mặt mẹ càng ngày càng tươi cười hơn,
liền biết chuyện tình này tám phần tốt.
Lưu Húc thật sự hạ thủ mạnh tay, lúc Lâm Viện còn ở bệnh viện, Lưu Húc
đã đem danh nghĩa bất động sản nhà mình sang tên cho Lâm Viện, bây giờ
Lâm Viện cơ bản đã là phú bà trẻ.
Thật ra cô đã có thể xuất viện tĩnh dưỡng, bất quá bệnh viện vì bác mập
mạp kia, hận không thể để Lâm Viện nằm viện một năm rưỡi nữa.
Đợi cho bác mập mạp rời đi, Lâm Viện không hiểu sao rất cáu kỉnh, mỗi khi như vậy cô muốn tìm đến Xán Xán.
Cô thuộc dạng người nóng vội, muốn gì liền làm, hấp tấp.
Để lại cho mẹ mình một tờ giấy, phô trương bao một chiếc taxi, thong thả tới quê của Cố Xán Xán, thôn Nguyệt Dương.
Nghe nói nơi này từng là một mảnh đại dương mênh mông, bây giờ bị san
bằng thàng vùng núi, được thôn dân thôn Nguyệt Dương cư trú.
Lâm Viện tới nhà Cố Xán Xán, đường đi so với trước đây tốt hơn nhiều,
trước kia là đường đất, bây giờ là đường xi măng rộng lớn, một đường
bằng phẳng, chạy rất nhanh.
Tới thôn rồi, Lâm Viện xuống xe, liền nhìn thấy Cố Hữu Tài.
Cố Hữu Tài thấy Lâm Viện, vội vàng đón cô vào trong, để cô ngồi trên ghế.
“Nha đầu tới đúng lúc, ngày mai ông ngoại Xán Xán đến đây, để cho ông ấy khám cho cháu.”
“Đã quấy rầy chú dì, nơi này thật sự rất đẹp. Cháu đã chuẩn bị đến nhà mọi người sẽ không đi.” Lâm Viện vẻ mặt thích ý.
Cố Xán Xán thấy Lâm Viện đến đây cũng rất vui, để cô ấy tự ngắm cảnh, cô hơi bận bịu, ngoài ao cá vườn trái cây, còn phải chuẩn bị nuôi mấy con
bò sữa, như vậy còn có thể uống sữa tươi, bây giờ trong thành phố cái gì cũng đều có chất hoá học, đến lúc đó để bọn họ đến vỗ béo bằng thức ăn
thiên nhiên, cá nhà mình nuôi, sữa do bò nhà mình sản xuất, ngẫm lại
cũng rất tốt.
Lâm Viện nằm bên hồ nước, vừa nghỉ ngơi vừa câu cá, vô cùng thoải mái.
Bên kia hồ nước, Cố Xán Xán đang được vài ba con bò sữa nhỏ vây quanh,
cho bọn chúng rơm ra, để chúng ngủ thoải mái, bất quá mấy con bò sữa rất sung sướng cậy mạnh, không chịu hợp tác, Cố Xán Xán không khỏi dùng sức mạnh di chuyển chúng.
Lúc này đứa nhỏ trong thôn đột nhiên kêu lên, “Có rất nhiều ôtô đến đây a, đều giống nhau như đúc.”
Xe này chạy đến nhà Cố Xán Xán, vị trí nhà Cố Xán Xán rất tốt, là căn
nhà đầu tiên từ cửa thôn tiến vào, làm nông trang cũng có vị trí ưu thế, Cố Xán Xán không biết ai đến, bất quá đầu năm nay, đón dâu đều lái xe
thành hàng, mọi người cũng không ngạc nhiên, nhưng hôm nay không có nghe tiếng pháo vân vân, cũng không biết là ai muốn bày trận lớn như vậy,
thuần một sắc BMW, rất đẹp, rất hào nhoáng a.
Đợi đến khi Cố Xán Xán nhìn người bước từ chiếc BMW đầu tiên xuống, cô
ngây ngẩn cả người, trong tay còn ôm đầu một con bò sữa đen trắng giao
nhau, trên đầu dính vài cọng rơm…
Mã Liệt: Trên trán có vài vạch đen… Trong tay vợ anh là bò sao? Là bò sao? Vợ anh sẽ không là Ngưu Ma Vương chứ! (┬_┬)|||