Kể từ cái hôm lạ lùng đó, mọi người liền thấy Doãn Mạt như thay đổi thành một người khác. Luôn đi học đúng giờ, không cúp tiết, mọi người còn thường xuyên thấy cô chạy qua lại trong trường hỏi bài giáo viên. Số lần cô lên thư viện tự học như cả một năm trước cộng lại nhân thêm 10, à không 100 lần nữa.
Các luận văn cô làm đều rất xuất sắc, điểm số của các môn học gần như dẫn đầu, lại còn bộc lộ tài năng vẽ tranh trước nay chưa từng thấy. Vị nữ thần Linh Lung xinh đẹp, giỏi giang ngày nào được mọi người tán thưởng nay đã dần lu mờ trong tâm trí mọi người. Chủ đề được bàn tán gần đây trên diễn đàn trường là Doãn Mạt sẽ thi được mấy điểm, luận văn sắp tới của cô sẽ nói về chủ đề gì, Doãn Mạt đột nhiên thay đổi là do đâu,...
Trong khi mọi người đang bàn tán về cô thì Ly Thụy, người được mọi người chú ý tới lại chẳng biết chút gì. Đơn giản bởi vì cô mỗi ngày chỉ lo học, thời gian rảnh chỉ dành xem Doraemon, trừ khi cái diễn đàn đó dính tới công việc của cô, cô bắt buộc phải tìm thông tin từ đó còn không cô chẳng thèm quan tâm.
Gần đây sắp diễn ra cuộc tuyển chọn nghiên cứu sinh cho nên Ly Thụy càng bận hơn, thật sự chẳng có hứng thú quan tâm những người kia nói gì về cô. Mà kể từ khi cô lột xác thì càng ít gặp nữ chính. Không biết cô ta làm gì mà giống như bốc hơi khỏi cuộc đời cô vậy. Một dạo Ly Thụy còn nghĩ cô ta chuyển trường rồi, nhờ kết quả cuối kì thấy bảng điểm của cô ta Ly Thụy mới biết cô ta còn tồn tại.
'Chắc là tới kì thi tuyển nghiên cứu sinh sẽ gặp nữ chính nhỉ?'
“Tôi nói này, cô có thể đi nhìn xem nữ chính một chút.”
“Tại sao?”
“Cô còn hỏi tại sao, thì cô đang lấn át hào quang của nữ chính còn gì. Có khi giờ này nữ chính đang tự ti vì không bằng cô, cô của hiện tại đang lấn át nữ chính. Nếu nữ chính vì cô mà bị giáng xuống làm nữ thứ thì ai mở đường cho chúng ta tới vùng đất của các vị thần đây?”
Ly Thụy không cho là đúng nói
“Ta chẳng có gì phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời của cô ta cả. Ta cướp hào quang của cô ta lúc nào? Tranh đua với cô ta sao? Không có nha, rõ ràng ta chỉ làm những gì mình cần làm bằng hết khả năng của mình. Những thành quả mà ta đạt được đều do ta nỗ lực mà có, ta có cướp của cô ta sao? Nếu cô ta tự ti vì không bằng ta mà tự làm thụt lùi bản thân là do cô ta kém cỏi mà thôi.”
Xuân Chi thật sự không biết nói gì, cô nói chuyện có lí như vậy bảo nó phải cãi làm sao đây. Không lẽ nói vì cô tài giỏi quá nên đừng tài giỏi nữa sao, nếu nó mà nói ra lời này nó cũng sẽ tự mắng mình là đồ mất não.
Cuối cùng thì kì thi tuyển nghiên cứu sinh cũng đến, Ly Thụy cuối cùng cũng thấy được Linh Lung trong kì thi. Nếu cô ta còn không xuất hiện cô sẽ chẳng nhớ nổi cô ta tròn méo thế nào đâu. Cơ mà có một điều kì lạ, cô cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn cô đã khác hẳn lúc trước, tăm tối và còn... nhuốm màu ghen ghét.
“Xuân Chi ta cảm thấy...”
“Không phải cô cảm thấy, MÀ LÀ NỮ CHỦ ĐÃ BIẾN ĐEN RỒI!!!”
Chuyện này quả thật quá đáng sợ, trong mấy năm hành nghề của nó, nó chưa từng thấy nữ chủ biến đen bao giờ. Nữ chủ trước mắt này thật đáng sợ, năng lượng u tối tỏa ra làm người ta chán ghét.
“Xong rồi, xong rồi. Kí chủ à cô gây ra tai họa rồi huhu.”
“Ò.”
“Cô còn ò cho được hả, nữ chủ biến đen rồi, Nhất định là do cô, có thể nữ chủ sẽ đối đầu với cô, nghĩ cách loại bỏ cô để đoạt lại hào quang của mình đó.”
“Ngươi yên tâm, cô ta sẽ thua. Đối với loại người lòng đầy ghen tị, tâm địa đen tối, xấu xa dù có làm gì cũng sẽ không có kết quả tốt.”
“Ý cô là?”
“Ta mặt kệ cô ta, binh tới tướng đỡ. Sợ gì.”
Nó bó tay thật rồi, nói kiểu nào Ly Thụy cũng chẳng lọt lỗ tai, nó chán chẳng buồn nói nữa. Cùng lắm thì nó sẽ cố hết sức bảo mệnh cho cô tới khi hoàn thành hết nhiệm vụ. Cầu cho mọi chuyện sẽ không quá tệ haizzz.
Sau kì thi tuyển nghiên cứu sinh năm ngày thì hôm nay là ngày công bố điểm, mấy ngày qua Ly Thụy cũng chẳng thấy nữ chính có động tĩnh gì. Không biết là đang âm mưu chơi một trận lớn hay vẫn chưa bắt đầu. Mà cô cũng chẳng quan tâm.
Kết quả vừa ra, Ly Thụy thấy cái tên đứng đầu bảng điểm là nữ chính, cô xếp thứ ba nhưng như vậy cũng đủ tư cách được tuyển vào đội nghiên cứu. Nếu không có gì bất trắc xảy ra thì cô sẽ ở chung đội với nữ chính.
Và câu chuyện nào cũng vậy, gặp từ “nếu không có” chuyện gì thì chuyện đó sẽ xảy ra.
Điểm số vừa công bố chưa được bao lâu thì đã có dramma ập tới, giáo viên phụ trách kì thi tuyển đến lớp bảo cô vào văn phòng của cô ấy với vẻ mặt khó chịu, không mấy vui vẻ.