“Em xem đây là cái gì hả?”
Giáo viên phụ trách đập mạnh tay xuống bàn vang lên một tiếng vang dội.
Điều khiến cô giáo tức giận như vậy chính là đoạn video cô giáo vừa cho Ly Thụy xem, trong đó là cảnh cô đang ở trong phòng tối dùng đủ mọi cực hình tra tấn dì Trương. Đoạn video quay rõ ràng đến nỗi Ly thụy còn tưởng mình đang coi phim điện ảnh, màu sắc, góc quay, biểu cảm, lời nói vô cùng perfect.
Ly Thụy nhìn quanh căn phòng một lượt thấy không chỉ có nữ chính mà còn có nhân vật bị tra tấn trong đoạn video kia, dì Trương. Nếu không nhờ có vết sẹo dài trên mặt do lần bà ta bị cô đả thương ở bệnh viện kia thì cô cũng khó mà nhận ra bà ta. Cơ thể bà ta có nhiều vết bầm tím, gương mặt sưng phù, biến dạng, quả đúng là kết quả do bị người tra tấn mà ra, còn là bị ai tra tấn...
Cô nheo mắt lại liếc qua dì Trương, ánh mắt cô dừng trên người nữ chính. Linh Lung bị cô nhìn như vậy nhất thời không được tự nhiên, cô ta hơi chột dạ liền hốt hoảng nói.
“Doãn Mạt, tôi không ngờ cậu là người như vậy. Dì Trương lớn tuổi như vậy rồi mà cậu lại nhẫn tâm tra tấn dì ấy, nếu không phải dì ấy trốn thoát khỏi Doãn gia, bị tôi nhìn thấy thì không biết dì ấy sẽ ra sao.”
“Cậu chỉ là tình cờ thấy bà ta? Thế tại sao cậu lại có được đoạn video tôi tra tấn bà ta, không lẽ bà ta trong lúc trốn khỏi Doãn gia cũng không quên tìm bằng chứng buộc tội tôi?”
“Đúng đó.”
“A? Cậu đừng nói chuyện buồn cười thế chứ. Tôi hỏi cậu, giả sử cậu bị bắt cóc, nếu có cơ hội chạy thoát cậu sẽ chọn nhanh chân chạy trốn hay còn nán lại tìm bằng chứng để tố cáo bọn bắt cóc?”
Linh Lung nghe cô hỏi liền đờ người, không biết nói gì.
“Cậu không trả lời được vậy để tôi trả lời giúp cậu. Khỏi nói cũng biết logic thông thường chính là chọn nhanh chân chạy trước, phương án tìm bằng chứng trước rồi mới chạy chính là một phương án ngu ngốc. Bởi vì khả năng cao là cậu sẽ bị chúng bắt lại rồi bị tra tấn dã man hơn và chúng cũng sẽ cảnh giác hơn, lần tới có lẽ cậu sẽ không có cơ hội thứ hai để mà chạy nữa. Cơ mà nếu cậu thừa nhận cậu thuộc loại ngu ngốc như thế thì tôi cũng không có ý kiến bởi vì nếu là tôi có cơ hội tôi sẽ chạy trước.”
Linh Lung nghe cô nói thế vô cùng tức giận bị người khác công khai mắng mình ngu ngốc nhưng cô ta lại không thể phản bác được lời nào. Cô ta thầm liếc qua dì Trương. Nhận được cái liếc mắt đó, dì Trương liền run rẩy co rúm lại. Bà ta ngước mặt lên nhìn Ly Thụy cố gắng nói.
“Cô... cô chủ. Tôi không biết tôi đã làm gì sai khiến cô tức giận, giam tôi vào phòng tối. Tôi đã bán mạng cho cô, cũng không muốn phản bội cô nhưng tôi thật sự không chiu nổi huhu...”
Bà ta giống như phát điên, nói năng lung tung nhưng lời nào cũng là khẳng định cô tra tấn bà ta, còn không ngừng nói bà ta đau đớn ra sao mỗi lần bị cô đánh. Cái này người ta gọi là bị người ta nói cho cứng mồm, không thể phản bác liền giả điên cho qua chuyện.
Ly Thụy chả thèm tranh luận với người điên làm gì liền nói với cô giáo:
“Cô giáo à, cô cũng thấy chuyện này có điểm vô lí. Em mong cô hãy tra xét cho rõ ràng ạ.”
Linh Lung mặc dù có chút quyền lực nhưng không phải ai cô ta cũng mua chuộc được, điển hình là cán bộ trường đại học A, bọn họ là người chính trực do lúc trước mới nhìn thấy dì Trương, còn có đoạn video kia nên mới bị làm cho mờ mắt. Bây giờ được vài câu của Ly Thụy làm sáng tỏ, giáo viên phụ trách không ngốc, cô ta đã nhìn ra có vấn đề nên nét mặt nhìn Ly Thụy hòa hoãn hẳn.
“Em nói đúng, quả thật trong chuyện này có chỗ kì lạ. Tôi sẽ báo lại cho cảnh sát để họ điều tra, bây giờ hai em có thể về được rồi. Còn dì này, dì có thể cùng tôi đến sở cảnh sát lấy lời khai được không?”
“Vậy em chào cô, em xin phép.”
Ly Thụy nói xong liền đi, lúc đi còn để lại cho nữ chính một nụ cười nguy hiểm.
'Nữ chính a, cô trúng thưởng rồi.'
Linh Lung nhìn bóng dáng cô rời đi, tức giận đến nghiến răng, cô ta siết chặt tay, ánh mắt tràn đầy lửa giận liếc qua dì Trương. Kế hoạch của cô ta hoàn hảo thế mà chỉ cần mấy câu của Doãn Mạt đã giải quyết xong, không phải nói bà già này lúc trước ở nhà họ Doãn ghê gớm lắm sao vậy mà có chút chuyện cũng làm không xong, thật là vô dụng. Cứ tưởng kế hoach này thành công sẽ làm cho Doãn Mạt trở thành kẻ suy đồi đạo đức, sẽ bị đuổi ra khỏi đội nghiên cứu, thậm chí bị đuổi khỏi trường và còn hơn thế nữa. Bây giờ hỏng hết rồi thì không cần giữ lại bà già này nữa.
...
Tối hôm đó, tại biệt thự Lung gia.
Linh Lung trong lòng khó chịu, không ngủ được nên muốn ra ngoài hóng gió một chút. Đột nhiên cô ta bị chụp thuốc mê và bị một nhóm người bịt mặt bắt đi. Thủ pháp của bọn họ nhanh nhẹn, dứt khoát, đến rồi đi như một làn khói. Linh Lung bị bắt cóc ngay tại chính nhà mình mà không ai hay biết.