Sau khi tan cuộc, nhóm tốp năm tốp ba sinh viên tản đi, hoặc là ôm hoa, hoặc là lau nước mắt, hoặc là lưu luyến không rời nhìn lại mọi thứ, tóm lại, buổi lễ tốt nghiệp đã kết thúc.
Lương Sùng Nghị đi tới trước mặt Chung Vũ Thần, hai người cùng nhau nhìn đám đông dần dần cách xa, bên trong hội trường từ ầm ĩ biến thành yên tĩnh, nhân viên vệ sinh đã bắt đầu làm việc dọn dẹp, còn mấy chữ trên mành vải "Buổi lễ tốt nghiệp lần thứ ba mươi" cũng bị xé bỏ.
"Thật yên tĩnh!" Chung Vũ Thần nói.
Lương Sùng Nghị xoa xoa đầu cô, "Em có sao không?"
"Ừm! Chỉ là còn có chút khó tin, mọi thứ lại kết thúc như vậy."
"Chắc chắn trong cuộc sống sẽ có mấy lần như vậy." Trong giọng nói của anh không phải là không có cảm xúc.
Cô gật đầu một cái, "Đại ca, cám ơn hoa của anh, em rất thích."
"Em thích là được rồi, vừa nãy thiếu chút nữa là tới trễ, thật xin lỗi."
"Không sao, chẳng qua là buổi tối cũng đừng tới trễ đó!"
"Không đâu, em đi về nghỉ trước đi! Sáu giờ tối tôi ra đón em, "
Anh lại xoa xoa đầu cô.
"Em chờ anh." Chờ anh, chờ anh, vĩnh viễn chờ anh quay đầu lại nhìn em.
*****
Chung Vũ Thần ôm bó hoa Tulip màu tím, giống như ôm người tình của mình.
Từ trước đến nay cô không hề biết, một cô gái ôm hoa đi trên đường, sẽ là chuyện hạnh phúc như vậy, giống như toàn bộ thế giới xinh đẹp nhất, ngọt ngào nhất đều tập trung vào bó hoa này, chỉ cần ôm bó hoa này, là có thể ngăn cản tất cả mọi việc tàn khốc trong thế giới này.
Khi cô đang tỉ mỉ tận hưởng cảm xúc này, đi từng bước từng bước tới cửa nhà thì không ngờ phát hiện có ba vị khách không mời mà đến!
Thái Vi Huyên, Trương Văn Châu và Trang Nhã Phân đang lấy ánh mắt nghi ngờ mỉm cười về phía cô.
"Cậu. . . . . . Các cậu tới làm cái gì?" Chung Vũ Thần lui về sau một bước.
Thái Vi Huyên cố ý thở dài một cái, "Hết cách rồi, tối nay có một cô bé lọ lem ngốc nghếch muốn đi hẹn hò, đương nhiên là phải có bà tiên tới giúp cô mọi việc rồi!"
"Nhìn tóc cậu này, đây là bộ dạng ngu ngốc gì vậy? Mình mang cả đống đồ làm tóc tới này." Trang Nhã Phân mở ra cả hộp.
"Cậu" .
"Còn có hộp đồ nghề trang điểm!" Trương Văn Châu cười hì hì nói.
"Cậu. . . . . . Các cậu. . . . . . Mình không biết phải nói gì hơn. . . . . . Mình. . . . . . Cám ơn!" Chung Vũ Thần cảm động đến rơi nước mắt.
"Đứa ngốc, chúng ta là chị em mà? Mau mở cửa cho bọn mình đi, chờ cậu mệt chết đi được, còn không bưng đồ uống lạnh và bánh ngọt tới phục vụ?" Thái Vi Huyên nhẹ nhàng đánh cô một cái, trong giọng nói lại hàm chứa ý cười.
"Vâng! Đợi chút, Tiểu Thần tôi lập tức bắt đầu chiêu đãi chị gái và mẹ kế!"
Chung Vũ Thần mở cửa nhà ra, hoan nghênh khách quý.
"Cái gì? Chỉ mới nói cậu giống cô bé lọ lem một chút, lại có thể đem chúng mình làm chị gái ngu ngốc và mẹ kế?"
"Được rồi bà tiên khó ưa, còn không mau đi quét sân cho tôi? Nhanh chóng thu dọn lại chỗ này?"
"Oa, không nên đánh mình! Cứu mạng!"
Cả phòng cười đùa vui vẻ, cũng chính là tuổi trẻ thanh xuân.
*****
"Không nên chớp mắt nữa!"
"Nhưng. . . . . . Thật là buồn!"
"Câu cứ như vậy thì mình vẽ mắt làm sao được? Nó đang cản trở đấy! Lại không thể vẽ quá nhỏ, lại không thể vẽ quá to, mà phải vẽ vừa phải!"
"Được rồi, được rồi, cậu nhanh một chút đi!"
Kim đồng hồ sắp chỉ tới sáu giờ, Chung Vũ Thần được bọn họ trang điểm tỉ mỉ, cuối cùng xuất hiện một với hỉnh ảnh người đẹp, cô nhìn lại mình trong gương, còn không nhận ra đó là ai.
"Ai da! Mình không thể không bội phục mình, có thể đem con vịt xấu xí biến thành thiên nga xinh đẹp như vậy."
"Cái đó gọi là biến mục nát thành gỗ lành, đại khái là như vậy đó! Xem ra chúng ta thật sự có phép thuật của bà tiên!"
"Cám ơn các cậu, mình. . . . . . Giống như đang nằm mơ. . . . . ." Chung Vũ Thần hoàn toàn ngây dại.
Lúc này, chuông cửa vang lên, cả người Chung Vũ Thần gần như muốn nhảy dựng lên.
"Mau đi đi! Hoàng tử của cậu tới rồi. Đừng nghĩ rằng mình là cô bé lọ lem, tối nay cậu chính là công chúa đó!"
"Cố gắng lên, không tới mười hai giờ không cho phép quay về."
Chung Vũ Thần hít một hơi thật sâu, cầm ba lô mau trắng lên rồi đi tới cửa, "Ừm. . . . . . Mình đi"
Mở ra cánh cửa này, chính là người mà cô thích nhất, và đây là buổi tối hẹn hò đầu tiên, đối với một cô gái mười chín tuổi thì đó là việc mong đợi khẩn trương chút nào.
"Cạch!" Cánh cửa được mở ra.
Chung Vũ Thần đi ra cửa nhà, một người đàn ông mặc quần áo màu đen đang đứng ở ngoài sân, đưa lưng về phía cô, nhìn về nơi xa.
Sau đó anh quay người lại, giống như đông tác quay chậm trong phim điện ảnh, từng chút một làm rung động tiếng lòng cô, khe khẽ khắc sâu trong lòng cô.
"Em gái?" Lương Sùng Nghị vẫn đeo kính đen, lấy giọng điệu hoài nghi gọi.
"Đại ca." Cô hiện ra nụ cười xấu hổ.
Mà ba "Bà tiên" trong nhà, tranh nhau núp ở bên cửa sổ nhìn lén một màn này, đã sớm bị nét mặt của Lương Sùng Nghị mà cười té xuống đất!
Cuối cùng một buổi chiều cực khổ của họ cũng đáng giá.
Anh nhìn cô một lúc lâu mới phản ừng lại, "Em. . . . . . , hình như với bình thường. . . . . . Không giống chút nào. . ."
"Hôm nay em tốt nghiệp, dĩ nhiên cũng phải thay đổi một chút!"
Khóe miệng anh hiện lên ý cười tán thành, "Nói cũng phải, em đã trưởng thành."
Sau khi nói như vậy, anh định vươn tay xoa xoa đầu cô như thường ngày, nhưng lại hạ xuống, "À! Có thể xoa hỏng tóc của em mất?"
"Không sao, anh có làm hỏng cũng không sao!" Cô cúi đầu chờ anh xoa lại.
Anh do dự hai giây, vẫn sờ lên tóc cô, nhưng lại dịu dàng hơn bình thường.
"Nếu vậy, cô gái xinh đẹp của tôi, em muốn đi chỗ nào?" Anh hỏi.
"Chỉ cần anh mang em theo, thì ở đâu em cũng theo anh." Cô vừa nói giỡn với anh cũng vừa nói ra lời thật lòng.
"Đứa ngốc."
Anh vươn tay ra, để cho cô nắm lấy, chiều cao của hai người cũng cân đối như thế, động tác của hai người cũng phối hợp như vậy, vào giờ khắc này, nhìn bóng lưng của bọn họ giống như một đôi tình nhân, mà không phải là đại ca và em gái
******
Trên xe, trên radio đang phát bài hát "Đàn ông không nên khiến phụ nữ rơi nước mắt" của Tô Vĩnh Khang, Chung Vũ Thần len lén nhìn Lương Sùng Nghị bên cạnh, không khỏi yên lặng nghĩ xem anh có thể để cô phải khóc không?
Giờ phút này, chỉ ngồi bên cạnh anh, cùng anh ngồi trong một chiếc xe mà thôi, thì cô đã cảm thấy hạnh phúc đến phát khóc.
Lương Sùng Nghị chuyên tâm lái xe, hoàn toàn không biết người bên cạnh đang nghĩ gì.
Trong quán đồ ăn Nhật —— đây chính là nơi họ sẽ đến.
Bà chủ mặc ki-mô-nô thân thiết chào mừng bọn họ, đi qua một đoạn hành lang, bà mở cửa một căn phòng nói, "Đây chính là phòng tình nhân tốt nhất ở đây, là phòng riêng, đối mặt với vườn hoa, là nơi riêng tư, cảnh trí lại rất tốt."
"Như vậy thì làm phiền bà." Lương Sùng Nghị nhắn gọn nói.
"Mời hai người tham khảo thực đơn, từ từ chọn món, tôi sẽ cho người đến ghi thực đơn cho hai người." Sau khi bà chủ rót hai ly trà nóng, mới lễ độ rời khỏi phòng.
Chung Vũ Thần trợn to hai mắt nhìn bốn phía, bình phong cao cấp, lịch sự tao nhã, đồ ăn tin xảo, xem ra tất cả đều vô cùng tốt, giống như là thế giới cổ xưa ưu nhã.
"Muốn ăn chút gì không?" Lương Sùng Nghị cầm thực đơn hỏi cô.
"À? Em không biết!" Cô sững sờ nhìn thực đơn, đây là lần đầu tiên cô tới nơi xinh đẹp như vậy, ngay cả thực đơn cũng giống như tác phẩm nghệ thuật.
"Vậy, tôi giới thiệu giúp em." Anh ngồi gần bên cạnh cô, vừa nói vừa giải thích.
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi ở đây, có lẽ khoảng cách của bọn họ chỉ còn 5 cm! Đầu óc Chung Vũ Thần choáng váng suy đoán, tối nay cô có xịt nước hoa mùi Hoa Lan, không biết anh đã ngửi thấy chưa? Anh có thích không? Anh sẽ nghĩ như thế nào?
"Thế nào rồi? Quyết định chưa?"
"Em. . . . . . Em cái gì cũng được, nhưng em không dám ăn cá sống."
"Tôi cũng vậy, vậy chúng ta liền gọi phần khác!"
"Vâng. . . Được ạ!" Trên người anh không có mùi nước hoa, nhưng hơi thở đàn ông của anh khiến cho cô say đắm.
Bà chủ lại gõ cửa đi vào, Lương Sùng Nghị lấy giọng điệu trầm ổn gọi bảy tám món ăn, bà chủ liền ghi lại, rồi lại hỏi: "Có muốn uống chút rượu hay không?"
"Không cần." Anh hướng về phía Chung Vũ Thần nói: "Chờ em sinh nhật hai mươi tuổi, tôi sẽ dẫn em tới uống rượu."
"Ừm! Một lời đã định." Chung Vũ Thần mừng rỡ gật đầu, thật tốt quá, ít nhất cô sẽ có lần hẹn hò thứ hai.
Lúc này, điện thoại Lương Sùng Nghị vang lên, "Xin lỗi, tôi tiếp điện thoại một lát." Anh cầm máy lên nói: "Ừm! Đúng là tôi, đã tìm được chưa? Tình huống như thế nào?"
Nhìn gương mặt anh chuyên tâm nói điện thoại, Chung Vũ Thần cảm thấy lời nói bị cắt ngang, giống như một giấc mộng còn chưa có mơ xong đã tỉnh lại, cô chỉ có thể quay đầu nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ. Không bao lâu, phục vụ đã bắt đầu mang thức ăn lên, quả nhiên đâu bếp quán này đều là người nhanh nhẹn, có thể làm ra đồ ăn tươi ngon khiến người ta để ý.
Cuối cùng Lương Sùng Nghị thu hồi điện thoại, hướng về phía Chung Vũ Thần nói: "Nhân lúc còn nóng mau ăn đi!"
Hai người bắt đầu nếm thử món ngon, mỗi một món ăn đều giống như một tác phẩm nghệ thuật, đồ ăn lại còn có nhiều thứ đáng ngạc nhiên hơn.
"Đại ca, ăn tôm đi, em bóc cho anh. "
"Ngoan như vậy." Anh mỉm cười, bên trong có chút vui mừng.
"Em vốn rất biết điều mà! Đại ca, hôm nay anh rất bận sao?" Sau khi Chung Vũ Thần cẩn thận bóc hết mấy con tôm, không nhịn được hỏi như thế.
"Có vụ án sắp kết thúc rồi, Dũng Tử và A Lượng đang điều tra, nên bất cứ lúc nào cũng phải liên lạc. Không cần gấp gáp, từ từ ăn đi!"
"Ừm!"
Vừa mới dứt lời, tiếng chuông điện thoại của Lương Sùng Nghị lại vang lên, trên mặt anh hơi áy náy, nhưng vẫn nhận trả lời, "Việc gấp sao? Được, tôi hiểu."
Ước chừng nói ba phút sau, Lương Sùng Nghị mới tắt máy, Chung Vũ Thần nghe thấy hình như có chuyện khẩn cấp! "Sao vậy? Có phải rất quan trọng hay không?"
"Là Thượng Duy gọi tới, cậu ta và thằng nhóc kia đang làm một vụ án khác." Anh giải thích.
Chung Vũ Thần uống một hớp trà nóng, có chút không biết làm sao.
Anh thấy thế liền an ủi cô nói: "Em đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay là ngày em tốt nghiệp, mà còn được thị trưởng khen thưởng, nên nhất định chúng ta phải ăn mừng."
"Cám ơn đại ca, em lấy trà thay rượu kính anh một ly." Chung Vũ Thần nâng ly trà lên nói.
"Đại ca chúc em hạnh phúc." Anh giơ lên nói như vậy.
"Hạnh phúc? Thật giống như em phải kết hôn vậy." Cô không nhịn được cười nói.
"Đại ca hi vọng em tìm được một người thương yêu em, cùng em hạnh phúc lâu dài."
Anh nói rất chân thành.
Đột nhiên Chung Vũ Thần cảm thấy hốc mắt ê ẩm, đối với lời chúc phúc của mình thì cô nên nói gì đây? Hạnh phúc của cô là muốn được ở bên anh mà thôi!
"Cám ơn đại ca." Cô đưa chén để sát vào chén anh, hai người khẽ chạm một cái.
Sau khi nâng chén chúc mừng, bọn họ lại tiếp tục dùng cơm, nói đến những chuyện thú vị ở thám tử tư, nhất là Dũng Tử và A Lượng, nói đến những chuyện cũ ngốc nghếch của họ, đều khiến Chung Vũ Thần cười đến nỗi không dừng lại nổi.
Khi món tráng miệng cuối cùng được mang lên, thì điện thoại Lương Sùng Nghị lại vang lên, anh vừa cầm lên nhìn, chân mày lập tức nhíu lại .
"Có chuyện gì sao?" Chung Vũ Thần có dự cảm xấu.
"Hình như A Lượng và Dũng Tử có phiền toái."
"Có cần tới xem một chút hay không? Em thấy. . . . . . Tự em về nhà được rồi." Cô cảm thấy có chút buồn lòng, ăn bữa cơm này cũng không phải không vui vẻ, nhưng mà, cảm thấy đại ca cũng không phải ăn với một mình cô, mà với tất cả những người khác.
"Nói gì ngốc vậy? Đương nhiên tôi phải có trách nhiệm đưa em về nhà, nếu không Giới Văn, Giới Vũ sẽ không bỏ qua cho tôi?" Anh cố ý lấy giọng điệu thoải mái nói.
Đối với anh mà nói, chỉ vì có trách nhiệm với cô thôi sao? Chung Vũ Thần chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười.
"Thật ra thì cũng không có việc gì, dù sao chúng ta cũng được ăn cơm với nhau, nơi này lại cách Tây Môn rất gần, em chỉ ngồi một chuyến xe buýt là có thể về đến, vậy nên em có thể tự về nhà, còn có thể thuận tiện đi dạo phố một chút!
Đại ca lại còn là người bận rộn như vậy, có thể dành chút thời gian đi ăn mừng tốt nghiệp với em, thì em đã rất cảm động rồi."
Cô. . . . . . Cô đang nói cái gì vậy? Cô căn bản không có ý này , nhưng miệng và tâm trí lại không giống nhau, không có biện pháp ngăn cản sự khó chịu của bản thân. Ôi! Tại sao lại như vậy? Cô thật ghét bản thân mình.
Chỉ là. . . . . . Nhìn dáng vẻ anh bận rộn nhiều việc, nghe tiếng anh và người khác nói chuyện, cô cũng cảm giác được hình như anh bị phân tâm, không phải hoàn toàn, hoàn toàn ở cùng một chỗ với cô, nếu mà như vậy, cô chẳng khác nào đang cô đơn một mình.
"Em đừng nói như vậy." Đây mắt anh trầm lặng nhìn điện thoại.
"Thôi, em cũng không biết được mình đang nói gì. . . . . ." Cô cúi đầu xuống.
Hết lần này tới lần khác tiếng điện thoại đáng ghét lại vang lên, Lương Sùng Nghị mắng một câu mới nhận máy, "Lại có chuyện gì?"
Anh nghe đối phương nói xong, sắc mặt càng ngày càng khó coi, Chung Vũ Thần không cần đoán cũng biết mọi chuyện sẽ hỏng bét.
Quả nhiên, nghe xong điện thoại, anh lập tức đứng lên nói: "A Lượng và Dũng Tử gặp phải phiền toái lớn, thật sự xin lỗi, tôi nhất định phải đi rồi, tôi sẽ gọi taxi cho em."
"Không cần! Đại ca, anh nhanh đi giải quyết phiền toái đi! Em ngồi tắc xi còn nguy hiểm hơn, hiện tại thời gian vẫn còn sớm, em tự mình ngồi xe buýt là được rồi, đại ca, anh mau đi đi, đừng chậm trễ thời gian."
"Em. . . . . ." Trong mắt anh cảm thấy có gì đó không thể nói rõ.
"Em thật sự không có chuyện gì, anh phải tin em chứ! Em đã lớn như vậy, chẳng lẽ còn không về nhà được sao?"
Cô cố gắng để mình kiên cường nói, cô biết rõ lúc này mình nên tỏ ra hiểu chuyện, đại ca lại rất thích những đứa trẻ hiểu chuyện, cô sẽ cố gắng làm được.
"Được rồi! Lần này thật sự bởi vì tình huống khẩn cấp, lần sau tôi sẽ bồi thường cho em." Anh cầm hóa đơn lên đi ra ngoài.
"Đại ca, hẹn gặp lại. . ."
Anh quay đầu lại nhìn cô một cái, "Nhất định sẽ có lần sau, tôi bảo đảm."
Sau một loạt tiếng bước chân vội vàng, cuối cùng bóng lưng của anh cũng biến mất sau hành lang, mà nước mắt của cô cũng không tiếng động rơi xuống.
Con tôm đã bóc vỏ trên bàn vẫn còn nằm yên, không biết tại sao ăn vào không có mùi vị, nhưng mà có thêm nước mắt, thì lại quá mặn.
******
Đi ra khỏi tiệm ăn, Chung Vũ Thần ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, giống như toàn bộ mây đen đều tụ tập tới đây, chỉ lát nữa sẽ có một cơn mưa rơi xuống.
Quả nhiên, đi về phía trước bảy bước, thì cơn mưa rơi xuống
Trong ba lô của cô có một cái ô, cô chậm rãi lấy ra, nhưng không muốn che ô, vì vậy, cô đưa cái ô cho một cụ già ven đường, vì cụ già đó sẽ cần nó hơn.
Tây Môn ban đêm, vẫn là đường phố quen thuộc, nhìn quán Nghê Hồng bị một tầng mưa bụi rơi xuống, lại làm cho cô có một cảm giác tha hương, đúng vậy, cô đang đi lang thang.
Dường như cô không ý thức mà vẫn đi về phía trước, cũng không quan tâm mình đang đi đâu, bởi vì, cô không có một phương hướng xác định.
Tại sao người đi trên đường đều phải trốn dưới mái hiên? Thật ra thì nước mưa rất lạnh, cũng rất thoải mái, nhất là nước mắt có thể từ ý rơi, mà lại có thể gột rửa đáy lòng nóng như sắt bỏng.
Cái gọi là yêu này, giống như khiến người ta vui sướng gấp trăm lần, lại khiến khổ sở gấp 1000 lần.
Cô cười ngây ngô với mình, cũng biết mình bị bệnh điên từ ba tháng trước, kể từ khi cô gọi một tiếng "Đại ca", nên vẫn không bao giờ tốt hơn.
Nước mưa an ủi cô, như muốn rửa sạch trí nhớ đáng ghét, lưu lại một chút đơn thuần nhất.
Cô đi về phía trước, bước vào một con hẻm nhỏ, không cẩn thận ngã xuống, cả người ngồi dưới đất, nước bùn bắn tung tóe toàn thân.
"Ha ha. . . . . . Lần này thật sự biến thành cô bé lọ lem rồi. . ." Cô che mặt lại, vừa khóc vừa cười.
Chiếc váy màu trắng dính phải nước bùn lấm bẩn, giống như một màu sắc bụi đời.
Sau đó, cô ngẩng mặt lên, mặc cho nước mưa rơi xuống, cảm giác nước mắt nóng bỏng từ từ biến thành lạnh lẽo, nhiệt độ trái tim cũng hạ xuống không độ.
Ven đường có một con chó nhỏ kêu rú, hình như không tìm được đường về nhà, bộ lông màu trắng của nó trong mưa cũng biến thành màu nâu.
"Ngoan. . . Chó con tới đây. . . . . ." Chung Vũ Thần gọi nó lại.
Con chó nhỏ giống như tìm được đồng bạn, cái chân nho nhỏ bước tới trước mặt cô, kêu ư ử tìm kiếm sự ấm áp.
Chung Vũ Thần ôm lấy nó, nhẹ nhàng an ủi, "Chúng ta đều giống nhau, đều không có ai cần. . . . . . Nhưng không sao. . . . . . Tao có thể cho mày sự ấm áp. . . . . . Nếu như mày chịu nghe tao nói . . . . . . Như vậy tao sẽ rất vui mừng. . . . . . Bởi vì ít nhất tao còn có thể sưởi ấm cho mày. . . . . ."
Ở nơi này ban đêm, nước mưa rơi tí tách, trong hẻm nhỏ yên tĩnh, sẽ không có ai phát hiện có một cô gái ôm một con chó nhỏ, cùng nhau sưởi ấm, cùng nhau nói chuyện.
******
Ngày mười sáu tháng sáu, thời tiết đang trong xanh bỗng nhiên mưa to.
Tôi gần như sắp trở thành một cô công chúa, thế nhưng lại không phải nữa.
Tôi hi vọng toàn bộ tín hiệu trên thế giới này đều bị cắt đứt, tất cả điện thoại, máy vi tính, TV, radio, ra đa, vệ tinh đều bị nổ tung, sau đó, tôi có thể ăn một bữa cơm yên ổn với đại ca.
Nhưng mà không thể nào, cho nên giấc mộng làm cô bé lọ lem của tôi đã kết thúc.
******
Hôm sau, có lẽ ông trời thích trêu đùa, tóm lại là một ngày tươi đẹp.
"Tiểu Thần, đồng hồ báo thức của em vang lên đã lâu rồi, xin em tắt nó đi được không?"
Mới sáng ra, Chung Giới Vũ liền bị tiếng chuông sát vách đánh thức, tâm tình quả thực không tốt chút nào.
Nhưng trong phòng của Chung Vũ Thần lại không có bất kỳ tiếng động nào.
"Tiểu Thần, em ngủ như chết à? Đồng hồ báo thức mà còn kêu nữa thì anh sẽ điên mất." Chung Giới Vũ thực sự không còn kiên nhẫn.
Chung Giới Văn ngáp dài đi ra khỏi phòng, "Rốt cuộc thì con bé xảy ra chuyện gì vậy? Nó luôn luôn dậy sớm đi làm mà."
"Em cũng không biết! Thật là không hiểu được."
Chung Giới Văn dùng sức gõ vài cái lên cánh cửa, rồi nói vào trong, "Tiểu Thần, bọn anh muốn đi vào, có cái gì khó coi thì mau che lại nhanh lên, đừng có mà dọa người!"
Sau khi cảnh cáo như vậy, Chung Giới Văn liền mở cánh cửa ra, vừa nhìn vào, hai anh em bọn họ đều ngây ngẩn cả người!
Trên mặt đất có ném một cái váy bị nhuộm thành màu nâu, một con chó không biết là màu gì đang ngủ ở mép giường, chung quanh đều là nước đọng, ướt hết cả thảm lông.
Mà người mặc đồ ngu nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy chính là em gái của họ!
"Tiểu Thần, em làm sao vậy?" Chung Giới Văn tiến lên phía trước, vừa sờ lên làn da Chung Vũ Thần, liền cảm thấy cực kỳ nóng bỏng.
"Đại ca, xem ra con bé không thoải mái thì phải!" Chung Giới Vũ cũng luống cuống.
"Nó sốt rồi, nhanh đi lấy xe, chúng ta phải đưa nó đi bệnh viện ngay!"
"Vâng? Em đi ngay." Chung Giới Vũ chạy như bay ra ngoài.
"Tiểu Thần, em làm sao lại biến mình thành ra như vậy? Ôi trời ơi!!!" Chung Giới Văn dùng ga trải giường quấn lấy người Chung Vũ Thần, nhanh chóng ôm cô lên, vội vàng chạy ra cửa.
Mà Chung Vũ Thần cũng không có trả lời vấn đề của anh.
******
Tám giờ ba mươi phút, Chung Vũ Thần vẫn chưa xuất hiện ở thám tử Long Bàn.
Đây là chuyện trước nay chưa từng có, từ khi cô nhận việc tới nay, luôn luôn chăm chỉ, càng không có chuyện đi trễ.
Ngón tay Lương Sùng Nghị không ngừng gõ lên mặt bàn, cho thấy sự thiếu kiên nhẫn và sự lo lắng của mình.
Thiếu kiên nhẫn chính là anh không có cà phê uống, sự lo lắng chính là người pha cà phê đã làm sao?
Lần lo lắng trước đó là lúc nào? Anh gần như không nhớ được, dù sao, bây giờ anh lại cực kỳ lo lắng!
"Reng reng!" Tiếng chuông điện thoại trên bàn đột ngột kêu lên.
Lương Sùng Nghị nhanh chóng bắt máy, nhận ra giọng nói của đối phương, "Này! Giới Văn? Tiểu Thần sao vậy? . . .
Tin tức truyền đến từ đầu điện bên kia khiến cho anh tạm ngừng hô hấp, "Tôi. . . Tôi lập tức tới ngay."
Thậm chí quên cả cúp điện thoại, anh liền nắm lấy áo khoác, rồi chạy ra ngoài, ngay cả cửa thám tử tư cũng không đóng lại, cứ chạy thẳng ra xe như vậy, lái về phía bệnh viện bằng tốc độ nhanh, so với lần tra án còn liều mạng hơn.
Về phần nguyên nhân, trước mắt. . . . . . Anh không muốn nghiên cứu.
Tám giờ năm mươi phút, trên người Dũng Tử và A Lượng đều là vết thương, mệt mỏi kiệt sức, buồn bã than thở đi vào công ty.
"Quái lạ, tại sao không có cà phê để uống?" Mí mắt Dũng Tử cũng không mở ra được mà nói.
Lúc này Trịnh Lập Minh cũng đi vào cửa, kinh ngạc hỏi: "Dũng ca, Lượng ca, các anh đã xảy ra chuyện gì vậy?"
A Lượng đau lưng ngồi vật ra ghế sa lon, giải thích nói: "Tối hôm qua đi theo dõi, đối tượng mà người phụ nữ kia ngoại tình là xã hội đen, sau đó hai chúng tôi bị phát hiện, xém chút nữa là bị ném xuống sông Hoàng Hà, cũng may đại ca chạy tới giải vây giúp chúng tôi, nếu không hôm nay cậu đã không thể nhìn thấy chúng tôi rồi."
"Tối hôm qua? Chuyện sảy ra lúc nào?" Trịnh Lập Minh nhớ tới hôm qua Chung Vũ Thần có hẹn với đại ca!
"Đại khái 7, 8 giờ gì đó! Làm sao vậy?" A Lượng hỏi.
"Hả. . . . . . Không có gì, khi đó em ở đây tra vụ án khác cùng Duy ca!" Trịnh Lập Minh nhớ lại, Duy ca còn gọi mấy cuộc điện thoại cho đại ca, nhất định cuộc hẹn của Chung Vũ Thần đã bị quấy rầy rồi.
Trải qua làm việc cả đêm, trái lại, Hậu Thượng Duy vẫn phóng khoáng như thường ngày, toàn thân mặc tây trang màu xám, đi vào phòng làm việc hỏi: "Ồ! Hương vị cà phê nghênh đón thường ngày đâu rồi?"
"Không biết, hình như con bé nghỉ việc?" Dũng Tử xua tay nói.
"Điện thoại trong phòng làm việc đại ca cũng không cúp máy." A Lượng tinh mắt phát hiện.
"Thiệt là, đại ca cùng em gái đều không thấy đâu, chắc chắn không phải chuyện tốt?" Hậu Thượng Duy cười khổ.
Mọi người nghị luận ầm ĩ, chỉ có Trịnh Lập Minh có vẻ trầm mặc, bởi vì, cậu mơ hồ có thể đoán ra chuyên gì sảy ra tối qua, hơn nữa, nhất định lúc này đại ca đang ở cùng với cô ấy.
******
"Két!" Tiếng phanh xe choi tai vang lên, Lương Sùng Nghị vừa xuống xe liền vọt vào bệnh viện, gặp ngay hai anh em Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ ở hành lang.
"Giới Văn, Giới Vũ, Tiểu Thần không có sao chứ?" Lương Sùng Nghị dùng sức nắm lấy tay bọn họ.
"Đại ca?" Lần đầu tiên Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ nhìn thấy đại ca hoảng hốt như vậy, khiến hai người bọn họ sửng sốt một chút.
"Rốt cuộc làm sao vậy? Mau nói cho tôi biết?" Lương Sùng Nghị vội vã hỏi.
Chung Giới Văn vội vàng nói: "Bác sĩ nói con bé bị sốt nặng, khí quản có hiện tượng sưng lên, có khả năng sẽ chuyển thành viêm phổi nhẹ, cho nên phải nằm viện quan sát, điều dưỡng mấy ngày."
"Rốt cuộc. . . . . . Tại sao lại có thể như vậy?" Lương Sùng nghị lắc đầu một cái, cự tuyệt sự thật này.
Chung Giới Vũ giải thích: "Sáng hôm nay khi chúng tôi phát hiện con bé, nó đang nằm run rẩy trên giường, sắc mặt tái nhợt như ma vậy, bên cạnh thì ném một cái váy đã biến thành màu bùn rồi, nó còn lượm về một một con chó nhỏ, chúng tôi cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì?"
Chung Giới Văn cũng nói: "Mới vừa rồi nó đã tỉnh lại một lát, chúng tôi có hỏi nó làm sao? Thì nó cũng không chịu nói gì, mà bình thường nó rất nghe lời đại ca, có lẽ đại ca có thể đi nói chuyện với nó, bảo nó đừng ngu ngốc dầm mưa như vậy nữa."
Lương Sùng Nghị thả lỏng nắm đấm, buông ra lại nắm chặt, "Đây là lỗi của tôi, tối hôm qua tôi đi ăn mừng tốt nghiệp với con bé, mời nó đi ăn cơm, kết quả Dũng Tử và A Lượng gặp chuyện không may, tôi không thể làm gì khác hơn là chạy tới giải quyết, vì vậy không có đưa con bé về nhà. Nhất định trên đường về nhà đã bị mắc mưa, hôm nay mới phát sốt thành như vậy."
Chung Giới Văn nhíu mày, "Không thể nào! Lúc nào con bé cũng mang theo ô."
Chung Giới Vũ cũng cảm thấy không thể hiểu nổi, "Hơn nữa nó có thể tránh mưa mà! Hoặc là tới cửa hàng tiện lợi mua một cái ô là được, tôi thấy nhất định trong lòng nó có chuyện gì đó!
Những đứa bé này, chúng ta thật sự không hiểu nổi."
"Không cần nói nữa, tóm lại tôi sẽ chăm sóc con bé, " Lương Sùng Nghị đưa ra ý định nói.
Chung Giới Vũ thở dài, "Không thể làm gì khác là làm phiền đại ca rồi, hiện tại tôi phải trở về chăm sóc con chó nhỏ kia, không biết nó làm loạn căn nhà ra sao nữa, không ngờ được một ngày nghỉ lại thành như vậy!"
Chung Giới Văn tấm tắc nói: "Đại ca, thật xin lỗi, hôm nay tôi có một công trình nhất định phải đi giám sát, cho nên đành phải nhờ anh rồi, tôi sẽ tới muốn một chút."
"Các cậu đi làm việc đi! Cứ giao con bé cho tôi." Nói đến đây, trong mắt Lương Sùng Nghị trầm ổn hơn.
Sau khi nói lời tạm biệt, Lương Sùng Nghị vẫy tay với bọn họ, liền đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
Trên giường bệnh, Chung Vũ Thần còn đang nhắm mắt ngủ mê, cổ tay cô còn đang chuyền nước, sắc mặt tái nhợt, mất đi tinh thần hăng hái, trên má còn có thêm vệt nước mắt.
Anh ngồi xuống bên giường, đưa tay xoa lên tóc cô, giống như muốn khẳng định cô còn sống, ngón tay sờ lên mặt cô, từ từ cảm nhận nhiệt độ da thịt cô, cuối cùng mới nhẹ nhàng xoa đi vệt nước mắt kia.
"Tiểu Thần. . . Tiểu Thần. . . . . ." Mỗi một tiếng anh gọi lên như là tiếng thở dài, một tiếng thở dài đau lòng và bất lực, vừa sâu vừa nặng như vậy, cuối cùng từ từ bao quanh Chung Vũ Thần.