Chung Vũ Thần mơ một giấc mơ, trong mơ có một nàng tiên cá sống ở dưới đáy biển xanh, từng đàn cá nhỏ và rặng san hô vây quanh nàng, vậy mà nàng không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn về phía hoàng tử mà rơi nước mắt.
Khi cô mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt Lương Sùng Nghị, thì cảm thấy như một vùng nước sâu.
"Đại ca. . . . . ." Giọng nói của cô có chút khàn khàn, gần như muốn mất tiếng.
"Em cảm thấy như thế nào? Có khó chịu chỗ nào không?’" Anh lập tức tiến lên hỏi.
Cô lắc đầu một cái, khiến anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng tính khí của anh lại trở nên nóng nảy, liền mở miệng mắng: "Không phải em đã đồng ý với tôi là có thể tự chăm sóc mình sao? Tại sao không có ngoan ngoãn về nhà? Tại sao lại gặp mưa trên đường? Nếu như em xảy ra chuyện gì, thì tôi phải ăn nói với Giới Văn, Giới Vũ thế nào đây?"
"Em. . . . . ." Cô nhìn anh một lúc, định mở to miệng nói gì, nhưng rồi lại đóng miệng lại.
Anh nắm chặt nắm đấm, cho thấy nội tâm anh rất nóng nảy, "Rốt cuộc em đang nghĩ gì? Nhất định phải ngược đãi mình như vậy mới vui sao? Em có biết mình đã khiến bao nhiêu người lo lắng hay không? Em cũng đã tốt nghiệp, cho nên càng phải trưởng thành hơn mới đúng! Nếu như em gọi tôi một tiếng đại ca, thì cũng không nên để tôi lo lắng như vậy, mà phải cho tôi thấy dáng vẻ người lớn, có hiểu hay không?"
Chung Vũ Thần liền quay người đi, vùi mặt vào trong gối, cũng không thèm nhìn anh một cái, cả người run lên.
Nếu như anh chỉ muốn nói với cô những điều này, thì cô chẳng có gì để nói?.
Nhìn bộ dạng cô thế này, anh liền buông lỏng nắm đấm, vẻ mặt không biết làm sao, "Em gái. . . . . . Nói chuyện với anh đi. . . . . ."
Sau một hồi im lặng, cô mới nhỏ giọng nói ra: "Em sẽ không gây phiền toái cho anh. . . . . . Từ nay về sau, nhất định em sẽ chăm sóc cho mình. sẽ không làm anh phải khó sử nữa, anh có thể đi được rồi. . . . . . Coi như em có gặp vấn đề khó khăn, cũng sẽ không đi tìm anh nữa.
"Em biết tôi không có ý này mà. . ." Anh không tiếng động mắng mấy câu, nhưng mà lại nói với mình.
"Mau tránh ra, em không cần anh lo. . . Em chỉ cần có hai người anh Giới Văn, Giới Vũ. . . . . . Chứ không cần một người như anh. . . . . ."
"Nói cho tôi biết, đây không phải là lời thật lòng của em." Giọng nói của anh trầm xuống.
Cô cũng biết mình nói quá nặng lời, thế nhưng lúc này lại muốn dạy cô biết lỗi thế nào "Dù sao em cũng chưa trưởng thành. . . . . . Chỉ biết khiến anh lo lắng. . . . . . Nếu như vậy, anh cần gì phải tự tìm phiền phức. . . . . ."
"Đứa ngốc, không phải là tôi không muốn quan tâm em, tôi chỉ hi vọng em có thể quý trọng bản thân."
"Em không muốn nghe. . . Em không muốn. . . . . ." Nói đến đây, cô đã nghẹn ngào không nói nên lời.
"Em gái. . . . . ." Anh vươn tay sờ lên tóc cô.
Ở nơi này im lặng trong chốc lát, chỉ có tiếng cô khóc bức nở, chỉ có tiếng anh thở dài, hai người giống như một đôi tình nhân đang cãi vã, nhưng tại sao? Chung Vũ Thần mê muội mà nghĩ, tại sao đối với nhân vật tình nhân, bọn họ chỉ có thể diễn cảnh cãi vã, mà lại không thể diễn các tình tiết ngọt ngào.
Cuối cùng, anh xoay bả vai cứng nhắc của cô lại, cầm khăn giấy lên — thay cô lau khô nước mắt.
Bàn tay thật dịu dàng, cô lại càng muốn khóc hơn, tối hôm qua cô muốn nắm đôi tay này biết bao nhiêu, tại sao lại không thể có được?
"Chúng ta không cần cãi vã được không?" Giọng điệu của anh giống như an ủi người yêu của mình.
Ánh mắt của cô hồng hồng, nhìn anh một cái, lại muốn làm khó anh hơn, "Vậy. . . . . .
Anh nói lý do đi. . ."
Ôi! Đây thật sự là lời kịch cãi vã của một đôi tình nhân! Lương Sùng Nghị cũng á khẩu không trả lời được
"Bởi vì em phải điều dưỡng tốt thân thể, tôi mới có thể yên tâm, vì tôi không muốn mình phải áy náy?"
"Vì sao?" Cô lại hỏi.
Anh hít sâu một hơi, "Em đang ép tôi đấy? Nếu như em thật sự muốn như vậy, tôi cũng vậy không còn cách nào."
"Nói như anh thật giảo hoạt, " Cô cắn cắn môi dưới, mới miễn cưỡng nói: "Được rồi!"
Cuối cùng tảng đá trên vai cũng rơi xuống, anh khẽ mỉm cười, "Lúc này mới ngoan, chờ sau khi em tốt lên, đại ca sẽ mua bộ đồ mới cho em, em muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, tất cả cứ quẹt thẻ của tôi là được. Đại ca cũng sẽ mang con chó nhỏ của em đi gặp bác sỹ thú y, mua thức ăn động vật, mua xích chó cho nó, sau đó mang nó đến chơi với em, như vậy em sẽ thấy vui vẻ một chút?"
"Vâng. . . . . ." Bởi vì bị dụ dỗ như vậy, mà cô liền không tự chủ gật đầu một cái.
"Vậy cũng đừng khóc nữa, cười một cái, gọi tôi một tiếng đại ca đi."
"Đại ca. . . . . ." Cô mềm mại kêu lên, chưa bao giờ dùng giọng nói làm nũng như vậy.
Anh lại lại xoa xoa đầu cô, "Đây mới là em gái đáng yêu của tôi."
Giờ phút này, quan hệ của bọn họ lại trở về đại ca và em gái, Ôi! Trò chơi vừa mới tiến triển được một bước, thì lại quay về điểm xuất phát rồi.
*****
Ngày mười bảy tháng sáu, mưa đã tạnh.
Tôi ở trong bệnh viện rất yên ổn, nghĩ tới mọi việc cũng sâu sắc hơn.
Yêu thương làm cho người ta trở nên tham lam, càng muốn có được nhiều hơn. Cũng làm cho người ta trở nên hào phóng, muốn được cho đi nhiều hơn. Khi muốn nhận đối phương sẽ cho sao? Khi muốn cho đối phương sẽ nhận sao?
Em đối với anh có phải là vừa có lòng tham không đáy, vừa rất hào phóng không. Muốn cho quá nhiều cũng muốn nhận lại quá nhiều?
Vấn đề là đại ca cho rồi có thể tốt hơn sao?
Ôi! Ban đêm trong bệnh viện không nên an tĩnh như vậy, vì vậy tôi không muốn nghĩ quá sâu nữa. . . . . .
*****
Nằm trong bệnh viện khoảng một tuần, có thể coi là thời gian Chung Vũ Thần vui sướng nhất, cũng không biết phải làm sao nhất.
Lương Sùng Nghị đối với cô cực tốt, vô cùng thương yêu, giống như là muốn cưng chiều cô lên trời vậy, mỗi lần đều mang đến một đống quà tặng kinh ngạc, gần như nhét đầy cả phòng bệnh, hơn nữa ngày ngày đều tặng một bó to hoa tươi, khiến Chung Vũ Thần cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Con chó nhỏ cũng đã được tắm rửa sạch sẽ, bị nhốt trong lồng mang đến cho Chung Vũ Thần chơi đùa.
"Thật đáng yêu!" Chung Vũ Thần không nghĩ rằng con chó nhỏ này xinh đẹp như vậy, chẳng qua người khác không nhìn ra mà vứt bỏ nó.
"Em muốn đặt tên gì cho nó?" Lương Sùng Nghị hỏi.
"Ừ. . . . . . Liền kêu nó là đại ca đi." Chung Vũ Thần cố ý nói như vậy.
"Được đó! Cái tên này rất oai phong! Vậy chúng ta có thể xoa xoa đại ca, mắng mỏ đại ca, đá đá đại ca." Dũng Tử lập tức giơ hai tay tán thành.
A Lượng cũng cho là đúng, "Hơn nữa nếu không ăn hết đồ ăn có thể ném cho đại ca ăn, còn có thể gọi đại ca đi nhặt xương, ha ha ha! Nghĩ đến thôi cũng rất khoái trá."
"Hai người các cậu đến bệnh viện mà chỉ biết ăn, tôi có thể tha thứ cho các cậu, thế nhưng, nói lời không nên nói thì không thể tha thứ." Lương Sùng Nghị lạnh lùng lườm bọn họ một cái, Dũng Tử và A Lượng vội vàng cúi đầu ăn Hamburg.
"Em gái, đổi lại tên đi!" Lương Sùng Nghị cúi đầu khuyên cô.
"Mặc kệ! Em nhất định phải gọi nó là đại ca." Chung Vũ Thần kiên trì nói, cô giống như một đưa bé bị làm hư, bởi vì đại ca hại cô thành như vậy.
"Tại sao?" Anh thật sự không hiểu nổi lòng của phụ nữ.
"Bởi vì em muốn đại ca ở cùng với em mỗi ngày, chỉ có như vậy!" Cô nói xong đúng tình hợp lý.
Lương Sùng Nghị đành cười lắc đầu, "Thật hết cách với em, hiện tại em là bệnh nhân, em là lớn nhất, tất cả đều nghe theo em."
"Cám ơn đại ca!" Chung Vũ Thần nở một nụ cười thiên sứ.
"Ngoan." Anh xoa xoa tóc cô.
"Từ khi tôi biết đại ca tới nay, hình như rất ít khi thấy đại ca để mặc người ta quyết định như vậy!" Đột nhiên Hậu Thượng Duy đứng xem một bên nói như vậy.
Lương Sùng Nghị hình như bị người ta nhìn thấu, thân thể cứng đờ, thu tay lại, giải thích nói: "Có quan hệ gì sao? Chỉ vì tôi có mỗi một cô em gái!"
Lại nữa, Chung Vũ Thần im lặng than thở trong lòng, chỉ cần mỗi lần anh đối tốt với cô, thì sẽ đặc biệt thanh minh, nói đây là quan hệ giữa anh trai và em gái, khiến cho cô vừa vui vẻ vừa không biết làm sao.
"Thật sao? Thật là hiếm thấy!" Hiển nhiên Hậu Thượng Duy cũng không chấp nhận.
"Đúng rồi, tôi còn có việc muốn thương lượng với cậu, chúng ta ra ngoài đi." Lương Sùng Nghị đứng lên, sắc mặt không vui vẻ lắm.
Hậu Thượng Duy không thèm để ý, vẫn huýt sáo, đi theo anh ra ngoài.
Dũng Tử cắn hết cái Hamburg, xoa xoa bụng mình rồi nói với A Lượng: "Tôi vẫn còn đói!"
"Quả nhiên là anh em tốt của tôi, tôi cũng đang muốn nói câu này! Đi, chúng ta lại đi mua." A Lượng vỗ vỗ bả vai Dũng Tử, cũng đi theo ra ngoài.
Thoáng chốc, trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại có Chung Vũ Thần và Trịnh Lập Minh.
"Tiểu Thần, có phải đêm hôm đó cô và đại ca bị quấy rầy khi ăn cơm hả?" Cuối cung Trịnh Lập Minh cũng có cơ hội hỏi.
"Ừm!" Chung Vũ Thần nhớ tới vẫn còn có chút đau lòng, than thở nói: "Sau khi đại ca đi, tôi đi bộ một mình thì gặp mưa, nên biến thành như bây giờ."
"Thật là đáng tiếc, cô đã mong đợi lâu như vậy! Đêm đó tôi và Duy ca cũng làm nhiệm vụ, cho nên cũng gọi mấy cuộc điện thoại cho đại ca, cộng thêm tình trạng của Dũng Tử và A Lượng, đại ca không thể không đi giải quyết, cô cũng không cần quá để ý."
"Ừm! Đó cũng là chuyện không thể làm khác!" Cô chỉ là một cô em gái, nên phải làm thế nào đây đây?
"Thế nhưng, có lẽ cô có thể hóa nguy thành tốt, hình như đại ca còn tốt hơn đối với cô trước kia!"
"Chỉ là đền bù mà thôi? Bởi vì tôi ầm ĩ một trận với anh ấy, cho nên hiện tại anh ấy cũng rất quan tâm tới tôi! Đúng rồi, gần đây cậu và Duy ca thế nào rồi? Hai người sống chung lâu ngày như vậy, chắc chắn sẽ có một chút tiến triển chứ?"
Nói đến đây, trên khuôn mặt đẹp đẽ của Trịnh Lập Minh nổi lên đỏ ửng, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp, "Ngày hôm qua khi chúng tôi kết thúc việc theo dõi, muốn chia nhau về nhà.
Hậu, Duy ca. . . Duy ca đột nhiên trừng mắt nhìn tôi một cái, tôi đang muốn hỏi anh ấy thế nào. . . . . .
Anh ấy liền nói ra một câu không hiểu được . . . . . ."
"Anh ấy nói gì?" Chung Vũ Thần tò mò vô cùng.
"Anh ấy nói. . . Nếu như cậu là con gái thì tốt. . . . . . . . .
"Oa!" Chung Vũ Thần không nhịn được hét lên, "Ý này không phải là. . . Không phải là nói anh ấy có cảm giác với cậu rồi chứ? Vì vậy anh ấy vô cùng phiền não, cho nên hi vọng cậu là con gái, thế thì mọi thứ đang tốt rồi."
Trịnh Lập Minh xấu hổ ho khan mấy tiếng, "Thật ra thì. . . . . . Tôi cũng không dám khẳng định nguyên nhân cuối cùng là gì, sau đó lại hỏi anh ấy có ý gì? Thế nhưng anh ấy lại không chịu trả lời, lập tức lái xe rời đi. Nhưng mà . . . . . Nhưng mà hình như hôm nay anh ấy không có bình tĩnh như bình thường. . . . . . Có chút nôn nóng, tôi nghĩ có lẽ anh ấy đã bắt đầu dao động!"
"Tiểu Minh, chúc mừng cậu, cuối cùng đã bước vào giai đoạn thứ nhất." Chung Vũ Thần cũng vô cung vui mừng thay cậu.
"Con đường tương lai còn xa rất! Hội đồng minh thầm mến chúng ta phải tốt hơn."
Hai người nói xong vui mừng phấn khởi, cánh cửa đột nhiên được mở ra, thì ra là Lương Sùng Nghị và Hậu Thương Duy, xem ra sắc mặt hai người bọn họ cũng không khá thoải mái.
"Này! Nhóc con, đi thôi." Giọng nói Hậu Thượng Duy vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng trong mắt lại có một chút cảm xúc không nói ra lời.
"Vâng, Duy ca." Trịnh Lập Minh vội vàng chạy đến bên cạnh Hậu Thượng Duy, nhìn giống như một người hầu nhỏ bé.
"Em gái, mau sớm trở lại công ty, tôi rất nhớ cà phê của em." Hậu Thượng Duy lên tiếng.
"Tiểu Thần, cố gắng lên đó!" Trịnh Lập Minh nói xong chỉ có hai người nghe hiểu.
"Chung Vũ Thần gật đầu một cái, "Cám ơn mọi người đến thăm em, hẹn gặp lại."
Chờ hai người bọn họ một trước một sau rời đi, Lương Sùng Nghị ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, dùng giọng điệu không quá để ý hỏi: "Em vừa rồi. . . Cùng cậu ta nói những gì vậy?"
"Tiểu Minh?" Chung Vũ Thần nghiêng đầu nói, "Không có gì, chỉ trò chuyện mà thôi!" Cô làm sao có thể nói ra bí mật của Tiểu Minh chứ? Đây chính là chuyện quan trọng!
"Thật sao?" Lương Sùng Nghị không nói gì nữa.
Có lẽ là cảm giác của Chung Vũ Thần, hình như ánh mắt đại ca có chút ảm đạm!
*****
Hai mươi ba tháng sáu, trời vô cùng nóng nực.
Tôi đã xuất viện, trở đến nhà, một mớ hỗn độn, hai anh trai của tôi và con chó nhỏ sống rất bề bộn. Nhưng họ rất yêu thích con chó "Đại ca", thật sự làm cho người ta bái phục.
Mở quạt máy lên, mùa hè đã tới, tôi mặc quần short và áo cộc tay, con chó nhỏ thì ngủ cạnh chân tôi. Ngày mai tôi lại muốn bắt đầu đi làm, cho dù trong lòng có chút không yên, phức tạp hơn, tôi còn phải pha cà phê cho mọi người uống... một Bình lạnh, một bình nóng.
Hơn nữa, tôi rất nhớ thời gian mỗi sáng cùng uống cà phê với đại ca, cho nên, tôi phải chăm chỉ đi làm.
*******
Thứ hai, từ bảy rưỡi, Chung Vũ Thần đã đến thám tử Long Bàn, đến tám giờ, Lương Sùng Nghị mới bước vào cửa, Chung Vũ Thần liền bưng cà phê ra, vẻ mặt tươi cười nói với anh: "Chào đại ca, mời dùng cà phê."
Lương Sùng Nghị sững sờ ở cửa, nhất thời không biết nói gì cho phải.
"Làm sao vậy?" Chung Vũ Thần mở tròn hai mắt hỏi.
"Không có. . . Không có gì, chỉ là. . . . . . Thật vui mừng khi em trở lại." Anh nhẹ nhàng cười, đáy mắt thân thiết.
"Đương nhiên em phải trở về, chỉ có em mới có thể pha cà phê ngon như vậy, có phải hay không?"
"Đúng vậy." Anh đi tới bàn làm việc, lấy tài liệu ra xem qua.
Giống như sự yên tĩnh của buổi sáng thường ngày, cô ngồi ở bên cạnh đại ca, vừa lén lút nhìn anh, vừa giúp anh làm việc, như vậy rất hạnh phúc, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ trân trọng.
Đúng vậy, dường như mọi thứ đều không có thay đổi, bọn họ cũng giống như anh trai và em gái mấy tuần trước kia, thế nhưng, ở trong lòng Chung Vũ Thần, càng yêu anh sâu hơn một chút.
Chín giờ, những người khác cũng lần lượt tới thám tử Long Bàn, cũng bê cốc cà phê quý báu lên, năm lần bảy lượt than thở được uống cà phê ngon là quý báu cỡ nào.
Cứ như vậy, Chung Vũ Thần lại trở về hàng ngũ đó, hoà hợp với mọi người của đại gia đình.
Yên ổn qua hai ngày, trong thám tử tư đột nhiên rất bận rộn, tài liệu do Dũng Tử và A Lượng đưa tới, hơn nữa vẻ mặt tương đối nặng nề, giống như đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Chung Vũ Thần tìm một cơ hội, lén hỏi Trịnh Lập Minh, nhưng Trịnh Lập Minh cũng không biết được, chỉ biết hình như có liên quan tới đại ca.
Đến lúc tan việc, Lương Sùng Nghị đi ra từ khỏi phòng làm việc, mang trên mặt nụ cười giả vờ nhẹ nhõm, "Hôm nay tôi mời khách, mọi người đi uống thỏa thích đi!"
Trịnh Lập Minh nghe xong mở to hai mắt, "Có thật không?"
"Ồ! Tất cả mọi người cùng đi sao?" Chung Vũ Thần cũng lần đầu thấy đại ca như vậy!
Cả gian phòng làm việc, chỉ có Trịnh Lập Minh và Chung Vũ Thần cảm thấy vui mừng, sắc mặt Hậu Thượng Duy, Dũng Tử và A Lượng là lạ.
"Dĩ nhiên! Mục tiêu chính là quán rượu Indian, hành động nhanh một chút." Lương Sùng Nghị cầm áo khoác lên rồi đi ra cửa.
"Đại ca, chờ chúng em một chút!" Trịnh Lập Minh và Chung Vũ Thần vội vàng cầm túi sách lên, chạy theo phía sau.
A Lượng thở dài, "Hết cách rồi, liều mình bồi quân tử thôi."
Dũng Tử nhún vai nói: "Nếu đại ca muốn uống say, dĩ nhiên chúng ta phải theo bồi."
"Không sai, phải đi uống không say không về!" Hậu Thượng Duy cũng cười khổ gật đầu.
*****
Trong quán rượu Indian, âm nhạc ầm ĩ, tiếng người ồn ào, giống như tất cả yên tĩnh ban ngày đều được thư giãn tại đây, mỗi người cũng thỏa thích trút hết phiền muội và vui vẻ.
Lương Sùng Nghị ngồi xuống liền gọi ba thùng rượu, còn Dũng Tử và A Lượng thì được giao việc gọi đồ ăn.
"Ba thùng?" Chung Vũ Thần còn tưởng rằng mình nghe lầm, "Uống được hết sao?'’
"Em gái, hôm nay đại ca chuẩn bị phải uống say, nhưng mà em cũng không thể uống trộm đó! Phải đợi chăm sóc đại ca mới được." Lương Sùng Nghị xoa lên tóc cô, không bao lâu đã uống xong ly thứ nhất.
"Đại ca, anh thấy vui là được!" Chung Vũ Thần kinh ngạc nhìn anh.
"Tới, giúp đại ca rót một ly."
"Dạ, mời đại ca." Cô ngoan ngoãn rót rượu cho anh.
"Này! Mấy người các cậu sững sờ ở đây làm cái gì? Uống rượu nhanh lên!" Lương Sùng Nghị quay về phía những người khác nói.
Dũng Tử và A Lượng thấy tình huống này đành phải nói: "Đại ca muốn chúng ta uống..., thì chúng ta không thể kháng lệnh, có phải hay không?"
"Không sai, cạn ly!" Hậu Thượng Duy dẫn đầu nâng ly.
Thế giới ban đêm, phút chốc cụng ly, mỗi người đều coi rượu như nước, mời rượu lẫn nhau, cùng nhau uống rượu, hình như cố ý muốn cho mình say.
"Tiểu Minh, rốt cuộc đại ca làm sao vậy? Mãi sau Chung Vũ Thần mới kiếm được thời cơ đứng ngoài cầu thang hỏi Trịnh Lập Minh.
Trịnh Lập Minh lộ vẻ lúng túng, nhỏ giọng nói: "Duy ca mới vừa nói cho tôi biết, hôm nay Dũng Tử và A Lượng giúp đại ca tra một ít chuyện."
"Chuyện gì? Sao lại khiến đại ca phải uống say?" Chung Vũ Thần nhíu mày.
"Cô cũng biết, trước kia đại ca có một người vợ, nhưng mà đã bỏ chạy hai năm trước.
Hôm nay người chị dâu kia tái hôn, đối tượng lại là cảnh sát trước kia có quan hệ tốt với đại ca, nên tâm tình đại ca cực kỳ nặng nề, mới có thể mượn rượu giải sầu."
Đầu Chung Vũ Thần trống rỗng ba giây, "Thì ra . . . là như vậy! Đại ca. . . . . . nhất định anh ấy. . . . . . Rất khó chịu?"
"Mỗi người đều phải có quá khứ, Tiểu Thần, cô nói mình thích đại ca, nên cũng phải tiếp nhận quá khứ của anh ấy."
"Ừ, tôi biết rồi, tôi chỉ là . . Có một chút bị đả kích, hơn nữa quan trọng nhất là, tôi không biết phải làm thế nào. . . . . . Mới có thể khiến cho tâm tình đại ca tốt hơn?"
"Hãy vào giúp anh ấy đi! Hiện tại anh ấy cần cô làm bạn."
"Tôi biết rồi, cám ơn cậu."
Chung Vũ Thần trở lại chỗ ngồi, nhìn thấy đại ca đã ngà ngà say, "Đại ca, anh ổn chứ?"
"Tôi không sao!" Anh cười say xỉn như vậy, tóc trên trán rũ xuống, có vẻ tương đối trẻ hơn, cũng tương đối ngây thơ, "Em mới vừa đi đâu vậy?"
"Em đi rửa tay mà thôi!" Cô bình thản đáp.
"Không thể chạy mất nhé! Hôm nay nhất định đại ca phải uống rượu say, nên em phải chăm sóc đại ca thật tốt."
"Em biết rồi mà! Đại ca không tin em sao?"
"Ha ha. . . . . ." Anh sảng khoái cười to, lại xoa xoa đầu cô, "Tôi không có uổng phí thương yêu cô em gái này, Được! Dựa vào điểm này, cho tôi thêm một ly."
"Đại ca, anh uống rất nhiều rồi!" Cô thật sự không muốn thay anh rót rượu nữa.
"Không cần gấp gáp, đại ca còn chưa có say!" Anh tự hào nói.
Chung Vũ Thần lặng lẽ thở dài một hơi, nếu như vậy mới có thể khiến đại ca quên đi buồn phiền, thì cô cũng chỉ có thể để cho anh uống thỏa thích.
Không biết đã qua bao lâu, Chung Vũ Thần giơ tay lên nhìn đồng hồ, thế nhưng đã hơn mười một giờ, Dũng Tử và A Lượng cũng đã say khướt một bên, thậm chí bắt đầu ngáy ngủ, mà trong bữa tiệc cũng chỉ còn có Trịnh Lập Minh là tỉnh táo.
Hậu Thượng Duy cũng ngà ngà say, đang cầm một ly rượu, không nói câu nào, cứ nhìn chằm chằm vào Trịnh Lập Minh.
"Tiểu Minh, làm sao bây giờ? Mọi người nên về nhà thôi?" Chung Vũ Thần hỏi.
Trịnh Lập Minh nhìn tình huống này, chuyển sang Hậu Thượng Duy nói: "Duy ca, không phải nhà anh ở ngay gần đây sao? Em nhớ chỉ cần đi bộ khoảng năm phút mà thôi. Không bằng anh mang Dũng ca và Lượng ca về nhà, sáng sớm ngày mai cùng tới công ty đi làm, anh thấy như thế nào?"
Hậu Thượng Duy mở cặp mắt mơ hồ ra, hừ một tiếng, "Lúc nào thì đến phiên cậu ra lệnh cho tôi rồi hả?"
"Duy ca, em không phải ra lệnh cho anh, em chỉ đề nghị vậy thôi...anh có chịu không vậy? Lúc này Trịnh Lập Minh giống như đang khuyên đứa trẻ cố tình gây sự vậy.
Hậu Thượng Duy không tỏ ý kiến, chỉ hỏi: "Còn đại ca?"
"Em không uống rượu, em có thể lấy xe đại ca đưa anh ấy về, cũng thuận tiện đưa Tiểu Thần trở về."
"Không được! Đại ca uống say, cậu ta cần phải có người chăm sóc." Hậu Thượng Duy cố ý ngăn cản Trịnh lập Minh.
"Vậy thì không sao, em và Tiểu Thần có thể chăm sóc cho đại ca, anh xem! Anh và Dũng ca, Lượng ca đều uống say, vẫn nên nghe lời của em nhan chóng về nhà đi!"
"Ít lời thôi!" Hậu Thượng Duy đột nhiên đứng lên, thân hình hơi nghiêng ngả, Trịnh Lập Minh vội vàng đỡ lấy.
Trong lúc hai người gần nhau như thế, giống như sinh ra một dòng điện, khiến cả người Hậu Thượng Duy tránh xa, hầu kết chuyển động, lại không thốt nên lời.
"Duy ca, mau trở về đi! Đừng làm em lo lắng." Ánh mắt của Trịnh Lập Minh trở nên phát sánh, bởi vì cậu cảm thấy có vật gì đó, hơn nữa, tuyệt đối không chỉ có một mình cậu cảm thấy mà thôi.
Hậu Thượng Duy lại hừ một tiếng, làm bộ như đang lơ đễnh, dùng chân đá Dũng Tử và A Lượng cho tỉnh, "Mau dậy đi, muốn ngủ thì tới nhà tôi ngủ, đừng ở chỗ này như con chó con."
Dũng Tử và A Lượng vừa bị đánh thức, vừa đi theo Hậu Thượng Duy rời đi, tóm lại là có nơi để ngủ là tốt rồi.
"Duy ca, phải cẩn thận đó! Hẹn gặp lại." Trịnh Lập Minh không quên vẫy tay với bạn họ.
"Được rồi, giúp tôi chăm sóc đại ca cho tốt đi?" Hậu Thượng Duy mắng mấy câu, cuối cùng rời khỏi hiện trường.
Trịnh Lập Minh mỉm cười, xoay người lại nhìn, Lương Sùng Nghị đã sớm say đến thần chí không rõ, cả người ngã ở nằm trên vai Chung Vũ Thần, còn không biết đang nói lẩm bẩm cái gì?
"Tiểu Minh, đại ca cũng uống say. . ." Chung Vũ Thần đã cố hết sức chống đỡ thân thể Lương Sùng Nghị.
Trịnh Lập Minh cũng rất hài lòng gật đầu một cái, "Như vậy cũng tốt!"
"Hả? Cũng tốt?" Chung Vũ Thần không hiểu.
Chỉ là, không bao lâu sau, cô liền hiểu.