Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 159: Chương 159: Đời này có ngươi




Chiến dịch này, quân đội Đại Lương thương vong không đáng kể, mất mát không lớn nhưng lại tóm được cả thủ lĩnh bộ tộc Dã Mã và bắt giết vô số phản quân, có thể nói là chiến thắng hoàn mĩ. Thế nhưng dù thắng lợi, bầu không khí trong thành Ngọc Lệ vẫn ngột ngạt như cũ, tất cả binh sĩ khi đi qua nhà trọ đều tận lực hạ giọng bước nhanh qua. Lời đồn liên quan đến Tam thiếu Giang gia vẫn tràn lan khắp nơi, có người nói hắn là phản tặc, cũng có người nói hắn là nhãn tuyến của Vương gia, chưa gì được kết luận, nhưng tất cả đều rõ một điều, đó là cái chết của Giang Lăng Phi giống như một khoảng mây đen dày đặc bao chặt lấy Quý Yến Nhiên, cho nên nếu không có việc quan trọng, tránh được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.

Ngoài thành Ngọc Lệ có một con sông, ngày hè chảy xiết, nhưng thu đông lại rất thanh tịnh yên ả. Giang Lăng Phi lặng im nằm trên một tấm bè trúc, đã đổi sang bộ y phục xanh da trời thanh thoát khoan khoái, do chính tay lão Thái phi tẩn mẩn thêu dệt khi còn ở Vương thành, tinh tế đến từng vân mây chim bay, lại khoáng đạt như trời cao bể rộng.

Khuôn mặt hắn bình thản, như chỉ đang thiếp đi. Túi thơm bên hông có chứa mai Yến Vân, hay còn gọi là hoa trường sinh. Vân Ỷ Phong cũng không chắc biểu tượng cát tường như ý này có thể đảm bảo cho hắn một kiếp sau bình an vô ưu hay không, nhưng vẫn cố chấp nhét cho hắn đầy một túi gấm, cánh hoa sau khi phơi khô toả hương khí mát lạnh, tựa như gió đêm thổi qua cỏ cây sao trời nơi trường thiên Tây Bắc.

Lý Quân nâng niu Quỷ Thủ kiếm, vừa định thả lên bè trúc, thì bị Quý Yến Nhiên ngăn cản: "Ngươi giữ lại đi."

Hắn giật mình nói: "Ta, ta giữ lại?"

"Lăng Phi vốn không thích giết chóc, sau này cũng không cần đến thanh kiếm này." Âm giọng Quý Yến Nhiên khàn khàn, "Lúc trước, hắn đã từng đáp ứng dẫn ngươi đi ngao du giang hồ, hiện tại... thanh kiếm này, cũng coi như một phần của giang hồ."

Lý Quân nhẹ đáp lại một tiếng, siết chặt hơn Quỷ Thủ kiếm trong tay.

Dòng nước đưa bè trúc ung dung đi xa dần.

Phong cảnh Tây Nam, thực sự rất đẹp, hai bên bờ cây xanh rậm rạp, những đoá hoa không tên kiều diễm nở rộ, vẽ nên cả một mảng muôn hồng nghìn tía. Hàng trăm cánh bướm trắng thoăn thoắt bay lượn giữa rừng, sau đó như ngửi được hương khí của hoa trường sinh, nhao nhao đáp xuống bè trúc, đậu lên giữa hai hàng lông mày của Giang Lăng Phi, rung rinh nhè nhẹ.

Cuối dòng sông là một hẻm núi tĩnh mịch, xanh um tươi tốt sương trắng lập lờ, tựa như tiên sơn thế ngoại của các ẩn sĩ trong những câu chuyện kể.

Bè trúc phiêu lãng trượt vào khúc nước ẩn dưới tầng tầng cây cối, rồi cuối cùng biến mất trong ánh tà dương.

Mà bầy bướm lại giống như nhìn thấy gì đó, đột nhiên chấn kinh, bay đi tứ phía.

Vân Ỷ Phong dìu lão Thái phi, cùng đoàn người chậm rãi quay lại thành Ngọc Lệ. Mộ Thành Tuyết ôm kiếm tựa trên cây, cũng đưa mắt nhìn theo dòng chảy về phương xa. Cùng là người giang hồ, trong lòng hắn dĩ nhiên cũng sinh ra vài phần thương xót, chỉ vỗ vỗ chồn béo trong ngực, cảm thán một câu: "Vẫn là ngươi sướng nhất."

Chồn sương tiếp tục nằm ngáy o o, không quản bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Quả nhiên là, tiêu dao tự tại.

...

Chá Cô, Ngọc Anh, Trường Hữu và Quỷ Thứ đều bị bắt về Vương thành, Phù Nhi cũng không ngoại lệ. Ngày đó đại chiến, nàng ở lại thành để tuỳ ý hành động, rốt cục bị Linh Tinh Nhi và Thanh Nguyệt bắt được, căm giận nói: "Thì ra các ngươi đã sớm hoài nghi ta."

"Cũng không hẳn là hoài nghi, có điều nghe Mai tiền bối nói đầu óc ngươi không hề bị ảnh hưởng, vậy mà trị mãi vẫn không hết, cho nên mới thử nghiệm một chút." Vân Ỷ Phong nói, "Diễn xuất mẫu tử tình thâm không tệ, luôn miệng nói nhớ con, nhưng lại chẳng nhận ra đứa nhỏ ta mang về là một bé gái nhỏ gầy hơn "con" ngươi rất nhiều."

Lúc điên điên khùng khùng không phát hiện ra còn có thể hiểu, đằng này tỉnh táo đến mức chỉ được ra Mai Trúc Tùng là đồng mưu phản đảng, mà vẫn ôm bé gái nhà khác vừa hôn vừa khóc, đúng là lố bịch. Hơn nữa nghĩ lại, ngày đó nàng liều mạng giãy dụa dưới sườn núi, có khi là cố tình khiến Hoàng Khánh rớt núi, để mình còn túm lấy dây leo chạy trốn, nhưng đâu ai ngờ, Tiểu Hoàng dũng mãnh đa mưu, không nói hai lời đã đụng cho nàng ngất xỉu.

Hoàng Khánh cẩn trọng hỏi: "Vương gia không sao chứ?"

"Không sao đâu." Vân Ỷ Phong vỗ vỗ vai hắn, phân phó, "Ba ngày nữa, khải hoàn hồi triều!"

...

Vương thành, nửa tháng sau.

Hoa xuân nở khắp phố lớn ngõ nhỏ, đâu đâu cũng là sức sống dào dạt.

Thiên tử mở gia yến trong cung, trên nền nhạc náo nhiệt, tay áo như nước chảy của các vũ cơ phiêu phiêu tung bay, mĩ vị đầy bàn mĩ cảnh ngập mắt, ăn uống linh đình một hồi, có vài người uống đến say mèm, gục thẳng lên bàn trà hồng mộc, xô đổ cả cốc chén, Lý Cảnh cũng không trách tội, chỉ cười rồi phân phó cũng nhân đỡ bọn hắn về chăm sóc.

Tan tiệc, đã gần đến nửa đêm.

Lão Thái phi trong bữa có uống hai chén rượu nếp, được Vân Ỷ Phong dẫn về điện Cam Võ nghỉ ngơi. Lý Cảnh cho tất cả cung nhân lui đi, chậm rãi tản bộ trong ngự hoa viên với Quý Yến Nhiên, gió nhẹ phe phẩy thổi qua hàng đèn lồng màu cam trên hành lang, ánh sáng nhàn nhạt đung đưa đung đưa.

"Khi còn sống, trong một lần say rượu, phụ hoàng đã từng day dứt nói, hắn hối hận năm xưa vì đề phòng Tạ gia mà nhất quyết không chấp thuận hôn sự của Lư tướng quân và Tạ Hàm Yên." Lý Cảnh đứng bên hồ, nhìn sóng nhỏ lăn tăn đằng xa, ngữ điệu mang vài phần cảm thán, "Lúc ấy trẫm không rõ, không rõ vì sao việc cỏn con này lại khiến phụ hoàng cứ canh cánh trong lòng mãi. Nhưng giờ nghĩ mới thấy, có vẻ sau thất bại của Huyền Dực quân ở cổ trấn Râm Bụt, phụ hoàng đã đoán ra lí do vì sao Lư tướng quân khăng khăng muốn chiến, cho nên mới ân hận như vậy."

Quý Yến Nhiên nói: "Việc triệt để xoá đi cổ trấn Râm Bụt, hẳn cũng là xuất phát từ lòng muốn bù đắp của phụ hoàng." Để từ đó, trong mắt thế nhân, Lư tướng quân vẫn là đại tướng quân anh minh thần võ, chưa hề liều lĩnh sửa lại tuyến đường hành quân, mà Huyền Dực quân thất bại, căn bản là vì thua thiệt về quân số so với lượng phản tặc quá mức khổng lồ, không còn lí do nào khác.

"Tất cả những chuyện phát sinh khi ấy, hiện tại, coi như đều đã bị lật lại rồi." Lý Cảnh đối mặt với hắn, lại nói, "Bao nhiêu năm nay, may mà có ngươi canh giữ Đại Lương, đa tạ."

"Hoàng huynh quá lời rồi." Quý Yến Nhiên cúi đầu, "Mới mười tuổi ta đã rời cung, quen thói lỗ mãng ở đại mạc Tây Bắc, lại chẳng biết bao nhiêu quy củ, cũng có chỉ có hoàng huynh bao dung, mới chịu được cả thân tật xấu này của ta thôi."

Lý Cảnh bật cười, đi tiếp với hắn về phía trước, kể về một vài chuyện phiếm linh tinh.

Đức Thịnh công công ôm hai tấm áo choàng, theo sau hai huynh đệ, cũng cảm thấy vườn hoa ngày xuân thật diễm lệ, trên có bầu trời đầy sao, dưới có phồn hoa cẩm tú, không khí cũng như thấm ngọt, thật khiến con người khoan khoái làm sao.

Ánh trăng rót xuống sông Bạch Ngọc, chiếu cả toà hoàng cung trở nên lung linh mờ ảo.

Sáng hôm sau, Quý Yến Nhiên và Vân Ỷ Phong xuất cung từ sớm, nói muốn đến con hẻm nào đó ăn bánh rán tẩm đường. Lão Thái phi vui vẻ dặn hai người ăn sớm về sớm, xong cũng để hạ nhân hầu hạ rời giường tắm rửa, nhưng không về Tiêu vương phủ luôn, mà trực tiếp đến Ngự thư phòng, Lý Cảnh vừa hạ buổi triều sớm, đang trả lời tấu báo ở đó.

Đức Thịnh công công đỡ nàng ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Minh Thái phi, kì thực thứ ngày đó Hoàng thượng ban cho người không phải thuốc độc, mà là thuốc bổ sâm nhung."

Lão Thái phi có chút kinh ngạc: "Thuốc bổ?"

Khi đó Tây Nam nhiễu loạn, Quý Yến Nhiên ở ngàn dặm xa xôi tuỳ tiện điều binh khiển tướng, gom toàn bộ trú quân Tây Nam về tay không nói, đã vậy còn điều đi phân nửa binh mã ở Trung Nguyên, như thể đang chuẩn bị quấy lên một trận mưa máu gió tanh. Triều thần tranh luận ầm ĩ, gửi thượng tấu muốn kín cả Ngự thư phòng, cái nói Tiêu vương điện hạ lòng lang dạ thú, cái lôi cả chuyện của Giang Lăng Phi vào, cái còn thẳng thắn xin đến Tây Nam bắt Quý Yến Nhiên về, tóm lại là nhao nhao như sấm sét mưa rào, trút xuống khiến Lý Cảnh bực bội đến cực điểm, đen mặt suốt mấy ngày thượng triều. Rốt cục có người nhanh trí, nói Tiêu vương điện hạ xưa nay một lòng trung quân, lão Thái phi lại còn ở Vương thành, dám chắc sẽ không có việc gì đáng lo.

Chỉ là đúng lúc này, bởi vì quá lo lắng chuyện của Giang Lăng Phi, nên dù biết mình không thể làm gì, lão Thái phi vẫn muốn đích thân đến Tây Nam một chuyến. Ở vào tình huống này, ban một viên thuốc độc buộc người hồi cung đúng hạn để lấy thuốc giải, tựa hồ là phương pháp điều hoà duy nhất.

Lý Cảnh đi xuống khỏi long ỷ: "Ngày đó bất đắc dĩ phải nói dối, xin Thái phi đừng trách."

Lão Thái phi cúi đầu hành lễ: "Hoàng thượng yên tâm, Yến Nhiên sẽ không bao giờ biết về chuyện này."

Về phần vì sao thuốc độc lại biến thành thuốc bổ, có thể là do lòng tín nhiệm tất yếu giữa hai huynh đệ, cũng có thể là do Lý Cảnh thực sự kiêng kị binh quyền của Quý Yến Nhiên, lo rằng một khi hắn biết được mẫu thân đã bị ép uống thuốc độc thì hậu quả sẽ khôn lường thế nào... nhưng kì thực những điều này không hề quan trọng.

Ai ai cũng có nỗi khổ tâm riêng, quan trọng là làm sao để cân bằng được nó, và giữ vững cho cuộc sống an ổn.

Vương thành tháng năm, nóng như đổ lửa.

Một ngày nọ, Quý Yến Nhiên vừa về Vương phủ đã được nô bộc lén lút tới báo tin, Vân môn chủ lại tìm ra một công thức làm bánh thanh nhiệt kì diệu mới, vừa sai người đi mua hai trăm cân đậu xanh về, hiện đang tất bật trong bếp rồi.

Quý Yến Nhiên cảm thấy hình như mình bị ù tai: "Bao nhiêu cơ?"

Nô bộc nhắc lại một lần nữa, hai trăm cân.

Dứt lời, lại thương cảm nói: "Hay là Vương gia vào cung lánh tạm đi, không thì mời Bình Lạc Vương đến giúp đỡ một chút?" Nếu không ăn một mình, có mà ăn đến sang năm cũng chưa hết.

Tại Vương phủ mới ở đối diện, Lý Quân đang gật gù ngâm thơ, bỗng cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Hắn nghiêm trọng nghĩ nghĩ, dù không biết là sắp có chuyện gì, nhưng dự cảm không được tốt cho lắm, vẫn nên chuồn sớm thì hơn, tránh như lần trước vô duyên vô cớ được "mời" đến phủ của Thất Thất Thất đệ xong, không ăn hết mười tám cái bánh bao thì không được phép rời đi.

Tiêu vương điện hạ đơn thương độc mã, đành phải lò dò đi đến bếp, may thay, Vân môn chủ vẫn đang xắn tay áo giã đậu, chưa kịp cho lên bếp chưng. Quý Yến Nhiên nhìn hình tượng cần cù tốt đẹp này mà dở khóc dở cười, bèn tiến lên nắm lấy cổ tay đối phương, cưỡng chế rút chày đá ra, nửa dỗ nửa lừa nói: "Ta dẫn ngươi đi chỗ này hay cực."

Vân Ỷ Phong bị hắn kéo đến lảo đảo, tiếc hận nói: "Nhưng vất vả mãi mới nổi được lửa lên mà."

Quý Yến Nhiên nghe ra, mới nổi lửa mà đã trân quý, đã "vất vả mãi" như thế, thì còn nói gì đến làm bánh. Bữa này nhất quyết không thể cho hắn làm tiếp nữa, bèn dứt khoát bế ngang người lên, huýt gọi Phi Sương Giao đến, lao về phía biệt uyển nho nhỏ của Hoàng gia ở nam thành nhanh như chớp.

Trong biệt uyển có hồ sen Thiên Khuynh, bao la sắc ngọc bích, mang lại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

Một chiếc thuyền nhỏ dưới bóng râm, một bình rượu trái cây bên cạnh tay. Vân Ỷ Phong gối lên đùi Quý Yến Nhiên, lim dim hưởng thụ gió mát, cảm thấy... dễ chịu hơn hẳn so với đứng hun lửa trong bếp.

"Mấy ngày trước lấy được một chuỗi ngọc đỏ từ chỗ Hoàng huynh, nhìn rất tròn trịa vui mắt." Quý Yến Nhiên nói, "Vừa vặn cho Thanh Nguyệt làm sính lễ đi, rất hợp với tiểu nha đầu xinh xắn kia."

"Hai tháng sau là đại hội võ lâm rồi, hai đứa kiểu gì cũng phải tham gia." Vân Ỷ Phong lười biếng nói, "Chuyện thành thân cũng phải nửa năm nữa, không cần sốt ruột."

Quý Yến Nhiên cầm tay hắn: "Sao ta chưa từng từng thấy ngươi nói gì về đại hội võ lâm?"

"Đâu phải đại sự gì, quên mất tiêu." Vân Ỷ Phong đổi một tư thế thoải mái hơn, "Huống hồ ta cũng không tham gia."

Phải nói, đây có lẽ là nhiệm kì Minh chủ võ lâm lêu lổng nhất từ trước đến nay, không quan tâm sự tình các môn phái, chỉ muốn chui vào phòng bếp trong Tiêu vương phủ nghịch đậu xanh. Thế nhưng ngặt nỗi, giang hồ Trung Nguyên ở trong tay hắn lại cực kì an ổn, với ngũ đại Chưởng môn đồng tâm hiệp lực, chung tay bảo vệ chính nghĩa và hoà bình toàn võ lâm. Giang gia sơn trang ở thành Đan Phong, dưới nỗ lực của Giang Lăng Thần cùng nhiều thiếu gia trong nhà, vẫn vững vàng đứng đầu võ lâm. Nguyệt Viên Viên toại nguyện mơ ước trở thành đại quản gia của Giang phủ, song không chuyển đến một nơi ở xa hoa hơn, chỉ dựng một căn nhà gỗ nho nhỏ cạnh Yên Nguyệt Sa, thi thoảng nhàn rỗi, sẽ đốt hương đánh đàn pha trà, nhìn khu nhà sáng sủa mà tịch mịch sát vách, khói trắng lồng trăng phủ lụa mỏng.

(*Yên Nguyệt Sa: yên-khói, nguyệt-trăng, sa-lụa mỏng—cảnh đêm với khói trăng mông lung mờ ảo như bị một tầng lụa mỏng bao phủ)

Vân Ỷ Phong nói: "Tối qua ta mơ thấy Giang đại ca."

Quý Yến Nhiên chợt dừng tay: "...Ừm."

"Hắn nói hắn sống rất tốt."

"Tốt đến đâu?"

Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ, tốt đến đâu mới tính là tốt, cuối cùng nói: "Tự do tự tại, không chút ràng buộc, còn dặn ta phải chăm sóc cho Vương gia thật tốt, xuống bếp nhiều vào."

Quý Yến Nhiên hôn hôn tay hắn: "Lần sau mà hắn còn nói vậy, cứ thẳng mặt mà đánh cho ta."

Vài con chuồn chuồn đậu lên búp sen phấn nộn, cùng gật gù chợp mắt trong giờ trưa tĩnh mịch.

Gần đây giang sơn an ổn, tứ hải thái bình, hai người vốn định đến vùng sông nước Giang Nam giải sầu một chuyến, chỉ tiếc là rốt cục cũng không có đi được, bởi vì tháng sau, thủ lĩnh mười ba bộ tộc trên thảo nguyên sẽ tề tụ về Vương thành, cùng bàn về chuyện mở một thương lộ mới. Công trình chống bão cát đã bắt đầu đi vào hoạt động, chỉ mấy năm nữa, những mầm non xanh sẽ lớn lên thành rừng rậm. Dưới sự quản lí của hai huynh đệ Ô Ân và Cách Căn, thảo nguyên Thanh Dương vẫn luôn an bình trù phú, gió thổi cỏ rạp dê bò đầy đất, sinh hoạt của tất cả đều đang tốt dần lên, mà tương lai, sẽ còn tốt hơn nữa.

Cũng có nghĩa là, trong một khoảng thời gian rất dài tới đây, Tây Bắc hẳn sẽ không tái khởi chiến sự gì mới.

Quân báo của Lâm Ảnh cũng càng ngày càng vặt vãnh, hôm nay viết, hai mươi huynh đệ trong doanh trại Hắc Giao thành thân; hôm sau viết, phiên chợ ở biên cảnh lại có thêm rất nhiều đồ chơi nho nhỏ từ Tây Dương, ta đã mua cả một xe về, để dành cho Vân môn chủ thưởng ngoạn khi nào đến Nhạn thành; hôm sau nữa lại viết, Tây Bắc đã mưa suốt ba ngày trời rồi, đây còn không phải nước mắt của thuộc hạ và lão Ngô tuôn rơi vì tưởng niệm Vương gia sao.

Quý Yến Nhiên vung bút, đáp lại, vậy mỗi ngày dành ra ba canh giờ tưởng niệm ta đi, ở Tây Bắc khô hạn, bách tính đều đang mong mưa của ngươi lắm đấy.

Lâm Ảnh: "..."

Bỏ đi, coi như ta chưa nói.

Còn những cố nhân khác thì sao?

Địa Ngô Công có công ở chiến trận Tây Nam, toại nguyện được ban cho một khối lệnh bài "Đạo thánh", phía trên còn treo một cái chuông vàng, đi đến đâu vang đến đó.

Vân Ỷ Phong cố ý nhắc nhở: "Làm hư hao vật được vua ban, chính là đại tội phải chặt đầu."

Địa Ngô Công vô cùng sầu nào: "Nhưng có chuông thế này thì làm ăn sao."

"Ngươi đã làm hơn nửa đời người rồi, hay là thoái ẩn, chậu vàng rửa tay đi." Vân Ỷ Phong vỗ vỗ vai hắn, "Ta đặt mua cho ngươi một khu nhà lớn cùng cả ruộng đất ở thành Vân Trạch rồi, nô bộc nha hoàn đều không thiếu, vừa sung túc lại xa hoa."

"Đạo thánh" mới nhậm chức liên tục thở dài, luôn cảm giác hình như... vụ này mình lỗ không ít.

Quỷ Thứ bị hạ tù chung thân trong thiên lao, Vân Ỷ Phong dùng Huyết Linh chi đổi lấy gần trăm phương thức chữa bệnh giải độc từ trong tay hắn, toàn bộ giao lại cho Ngự y và Mai Trúc Tùng, khi nào kiểm nghiệm xong sẽ xuất bản thành sách, phát đi khắp Đại Lương. Lý Cảnh hạ chỉ xây sửa y quán mới ở cả thảo nguyên Thiên Luân và Vương thành, làm nơi cho Mai Trúc Tùng trị bệnh cứu người cũng như giảng dạy kiến thức.

Mộ Thành Tuyết thì đi theo thương thuyền xuôi nam ra biển, đến các viễn dương du lịch, liên tiếp ba năm không về. Có người nói hắn đi nhận vụ làm ăn lớn, có người nói hắn đi tránh mặt kẻ thù, cũng có người thẳng thắn nói hắn cố ý tránh mặt Vân Ỷ Phong—căn bản là con chồn kia càng ngày càng mập, mềm mại bóng mượt, vuốt ve cực thích, Vân môn chủ sờ lần nào cũng mê.

Thuyền nhỏ vẫn nhẹ nhàng đung đưa giữa hồ, dao động truyền ra vòng vòng gợn sóng.

Vân Ỷ Phong ngủ đến say sưa, vài sợi tóc bị gió thổi vương lên mặt, lại trượt vào cổ áo hơi phanh ra, bên trong ẩn ẩn một sợi dây màu đỏ, khi kéo ra, treo trên đó chính là khối hồng ngọc được khắc thành Huyết Linh chi. Quý Yến Nhiên bất giác mỉm cười, lại nhớ tới ngày nào mới gặp, nhớ tới cặp mắt đào hoa xinh đẹp mịt mờ, cùng câu nói "Ta dựa theo lời vương gia miêu tả, khắc ra một cái Huyết Linh chi, coi như bùa hộ mệnh" vô tội đến cực điểm. Lúc ấy nghe được mà lòng đầy áy náy, nay nghĩ lại chỉ thấy thật may mắn, may mắn rằng giữa ngàn vạn người ở Đại Lương, mình lại tìm được một hắn duy nhất.

Phiêu Miểu Phong tuyết trắng mênh mang, thành Vọng Tinh ngân hà lóng lánh, nơi Vương thành phồn hoa cẩm tú, Tây Bắc có sông dài cùng tà dương, Giang Nam cùng ngày xuân diễm lệ, ngay cả ở Ngọc Lệ vùng biên thuỳ, đều có người khéo léo xâu ngọc vỡ thành chuông, âm vang lên thanh thuý trong gió hè.

Ngẫm lại, hai người đã bất tri bất giác thưởng qua vô số thịnh cảnh nhân gian, cùng ngàn vạn tư vị tốt đẹp.

Mà quãng đời trước mắt, vẫn còn rất dài rất rất dài.

-Hết quyển VI. Quỷ ảnh Tây Nam-

[Hoàn chính văn]

-

Lời tác giả: Đa tạ cả một đường ủng hộ Vương gia nuôi ngỗng =3=

-

vtrans by xiandzg

Còn ba phiên ngoại và một ít đoản văn mình sẽ cập nhật nốt sớm nhất có thể, nếu vẫn chấn thương từ c158 thì có thể chờ chút an ủi nhè nhẹ từ PN2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.