Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 160: Chương 160: Phiên ngoại 1. Minh chủ võ lâm




Ngày đông ở Vương thành, vừa khô vừa lạnh.

Thời tiết này, đáng ra nên ngồi quanh nồi đồng ăn thịt nhúng lẩu, kết hợp với một bầu rượu ngọt mới nhưỡng, đến khi mơ màng ngà ngà say liền có thể cùng tình nhân... liền trùm chăn nhớ tình nhân, ngủ một mình.

Cũng không phong hoa, không tuyết nguyệt, bởi vì gần đây Tiêu vương điện hạ không ở nhà, mà đã đến đại doanh Đông Bắc tuần tra, nhanh nhất tháng sau mới có thể về.

Thiên hạ thái bình giang hồ an ổn, Vân môn chủ rảnh quá hoá khùng, ở lì trong bếp sáng chế món ăn mới suốt bảy ngày liên tiếp, đến ngày thứ tám, bởi vì chặt thịt dê chặt đến máu me be bét xương vụn dính da, khiến đại thẩm phòng bếp không nhìn nổi nữa, phải xách hắn về sân trước—rốt cục ngay cả thú vui nho nhỏ này cũng bị tước đi.

Lý Quân thấy hắn thở ngắn thở dài, giống như cực kì sầu não tiếc hận, bèn chủ động trượng nghĩa đề nghị, nếu muốn làm cơm, có thể đến phủ Bình Lạc Vương.

Vân Ỷ Phong hỏi: "Ta nấu cho ngươi ăn?"

Toàn thân to béo của Bình Lạc Vương chấn động, liên tục từ chối nhã nhặn: "Sao ta dám nhận phúc phận này chứ."

Vân Ỷ Phong hồ nghi dò xét trên dưới một phen, Lý Quân nở nụ cười vô tội thánh thiện, tận lực cho thấy ta không ăn chỉ là vì không muốn khiến Thất đệ ăn dấm mà thôi, đồng thời vội lảng sang chuyện khác: "Hay là ta với ngươi đến tư khố của hoàng huynh đi? Hai ngày nay vừa nhập thêm không ít đồ tốt, còn có cả một cây đàn mới nữa đó."

Vân môn chủ quả nhiên có phản ứng: "Ồ?"

Lý Quân vỗ đùi: "Chúng ta xuất phát luôn bây giờ!"

Nhưng thật không khéo, hai người vừa ra cửa đã đụng phải một đám khách giang hồ vẻ mặt gấp gáp. Dẫn đầu là một người mặt râu quai nón, dáng người cao lớn da ngăm đen, có chút tương đồng với Trương Tam Gia. Thấy đoàn người cuồn cuộn kéo đến, Vân Ỷ Phong lập tức kéo Lý Quân lùi lại vài bước, muốn lánh đi thật xa, mà chưa gì đối phương đã tung người xuống ngựa, ôm quyền chào hỏi: "Tại hạ Vương Trường Khiếu hữu sứ của Kim Đao phái, bái kiến Minh chủ!"

Âm vang như chuông đồng, khiến cho cả đám bách tính ven đường đều tò mò nhìn sang, ánh mắt cũng y hệt của Bình Lạc Vương lúc này, đại khái là đều bị khí chất giang hồ hiệp nghĩa nồng nặc doạ cho kinh hãi! Sùng bái cực điểm. Minh chủ võ lâm bất đắc dĩ dành tiến lên đỡ người, hiền từ nói: "Sao Vương hữu sứ lại tới đây, Kim Đao phái xảy ra chuyện gì sao?"

"Vâng." Vương Trường Khiếu thở dài, "Nếu không cũng không dám quấy nhiễu Minh chủ thế này."

Lý Quân mời mọi người vào phủ nhà mình, phân phó nha hoàn mang trà thơm cùng điểm tâm lên, còn đang suy tư không biết mình có được nghe chuyện giang hồ trọng đại cùng hay không, Vương Trường Khiếu đã bắt đầu thao thao bất tuyệt, không buồn tỏ ý muốn giữ bí mật, cho nên cũng thoải mái ngồi xuống góp mặt.

Nhưng kì thực cũng chẳng phải đại sự gì.

Đơn giản là Chưởng môn đổ bệnh nặng, một đám người phía dưới đã bắt đầu không an phận, nhận thấy nội bộ ngày càng loạn, không sớm thì muộn cũng tan rã, Vương Trường Khiếu đành dẫn người đến Vương thành cầu viện binh, hi vọng Minh chủ có thể đòi lại công đạo cho gia chủ.

Vân Ỷ Phong khó hiểu hỏi: "Liễu Việt của Thương Lãng bang đâu? Hắn có Minh chủ lệnh trong tay kia mà, theo chức trách cũng phải trông chừng Kim Đao phái chứ, sao lại không ra mặt?"

Vương Trường Khiếu đáp, Liễu bang chủ còn đang luyện công, phải qua năm mới có thể xuất quan. Thương Lãng bang cũng phái người khác tới điều phối, song uy vọng không đủ, nói không được.

Vân Ỷ Phong cẩn thận suy xét, cũng phải, Kim Đao phái thành lập đã lâu đời, mấy người nắm giữ chức vị cao đều lớn tuổi lại nóng nảy, e là sẽ không để người nào khác của Thương Lãng bang ngoài Liễu Việt vào mắt. Lúc này hữu sứ người ta đã tìm tới tận cửa, khẩn thiết đến thiếu điều muốn khóc ròng cầu xin luôn rồi, thân là Minh chủ võ lâm, mình cũng nên có trách nhiệm một chút.

Thế là Vân minh chủ đi theo đệ tử Kim Đao phái, lên phía Bắc giúp đòi lại công đạo trong ánh mắt đầy ngưỡng mộ của Bình Lạc Vương.

Lão Thái phi đích thân thu thập hành lí cho hắn, chỉ riêng áo choàng xếp đến ba bốn cái, nghe nói ở Cẩm thành tuyết đang rơi rất lớn, gió lạnh thổi muốn nứt đầu, lại thêm cả một đôi găng tay da gấu, cùng chiếc khăn choàng quanh cổ, cực kì ấm áp, đến nỗi không còn nhận ra Minh chủ, mà giống như đại công tử nõn nà nhà phú hộ nào đó ở Vương thành, trong giày còn phải lót một lớp đệm lông tơ, thiếu điều khắc thẳng mấy chữ "quen sống trong nhung lụa" lên mặt.

Lúc đến Kim Đao phái, hai nhóm người đã giương cung bạt kiếm, xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau.

Vân Ỷ Phong đang thưởng thức một đường hồng mai bạch tuyết, trong lòng vừa nghĩ được vài ý thơ rả rích, còn chưa kịp ngâm ra, bên tai đã truyền đến tiếng chửi rủa đào từ tổ tông tới luân lí luật pháp rất hùng hồn, dáng vẻ thư sinh nhã nhặn vốn chẳng được bao nhiêu thực chất cũng bị quét sạch. Phất tay áo dùng một đợt sóng tuyết tách hai người đang vật lộn kia ra, lạnh lùng nói: "Vương chưởng môn còn đang bị bệnh mà các ngươi giỏi thật đấy!"

(*hồng mai bạch tuyết: hoa mận đỏ trong tuyết)

Chiêu thức lăng lệ, tuyết cũng như đao. Hai người nằm dưới đất vẫn còn mơ mơ hồ hồ, nhưng các đệ tử còn lại đều thấy rõ mồn một, còn trẻ mà đã sở hữu nội lực thâm hậu kinh người như thế, chẳng trách lại có thể nắm được chức vị Minh chủ, cho nên không ai dám thờ ơ, chỉ thành thành thật thật mời hắn vào sảnh tiếp khách. Vương Trường Khiếu nhỏ giọng nói: "Gần đây hung hăng ầm ĩ nhất là tả sứ Vương Phong, trưởng lão Vương Đạt, phân đường chủ Vương Minh, Vương Thanh Sơn, Vương Tử, Vương Lợi, Vương Hoắc Hào, Vương Hi."

Liền một hơi bảy tám cái tên.

Vân Ỷ Phong hỏi: "Kim Đao phái còn ai yên tĩnh không?"

Vương Trường Khiếu đáp: "Có, ta."

Vân Ỷ Phong: "..."

Vương Trường Khiếu cực kì thành khẩn: "Thật mà."

Bởi vì hữu sứ đại nhân này, võ công mạnh thì mạnh vậy, nhưng không có dã tâm gì, là một đại hán thô kệch trung dũng, hắn rất hài lòng với địa vị hiện tại của mình, tất nhiên không muốn để Kim Đao phái chia năm xẻ bảy, vì vậy lại chủ động đề xuất: "Phái ta đông người, đều đang trên đường tới đây cả rồi, nếu Minh chủ không nhớ được ngần này danh tự—"

"Ta cần nhớ làm gì." Vân Ỷ Phong khoát khoát tay, "Cùng ta đến xem Vương chưởng môn sao rồi."

Đại phu đang canh giữ ngay trong sân, đều nói bệnh này của lão Chưởng môn rất hung hiểm, lại kéo dài nhiều năm rồi, e sẽ không chịu nổi thêm áp lực mệt mỏi nữa, tốt nhất là nên chú tâm tĩnh dưỡng. Vương Trường Khiếu thấp giọng nói: "Kì thực từ mấy năm trước đây, Chưởng môn đã phân chia công việc trong môn phái ra, đại khái muốn chờ sau khi tiểu thiếu gia trưởng thành sẽ nhận lấy chức Chưởng môn."

Tiểu thiếu gia tên Vương Tùng, là cháu trai của Vương chưởng môn, năm nay vừa tròn mười ba, tuổi tác còn hơi nhỏ. Hiện tại đang canh giữ trong phòng, bộ dáng gầy gò lanh lợi, mặt mũi đầy vẻ ngưỡng mộ dành cho Minh chủ võ lâm, cùng chút ngây thơ thuần khiết của con trẻ, ôm quyền hành lễ: "Bái kiến Minh chủ."

"Để Chương môn nghỉ ngơi đi." Vân Ỷ Phong nói, "Ngươi theo ta đến sau núi."

Vương Tùng đáp lại một tiếng, cẩn thận lèn lại góc chăn cho gia gia rồi mới nhẹ tay đóng cửa lại, lúc sập khoá còn hơi nhấc lên để tránh phát ra tiếng cọt kẹt chói tai, có thể thấy tính cách rất tỉ mỉ. Trong sân tuyết đọng một tầng dày, thiếu niên lại có thể không làm ướt gấu y phục, Vân Ỷ Phong hứng thú hỏi hắn: "Khinh công thế nào?"

Thiếu niên khiêm tốn nói: "Cũng bình thường."

"Thử một chút đi." Vân Ỷ Phong vỗ vỗ vai hắn, "Nếu đuổi được ta, cho ngươi một thứ tốt."

Dĩ nhiên Vương Tùng có nghe nói, khinh công của Phong Vũ môn là số một số hai trong giang hồ, thấy Vân Ỷ Phong đã ra ngoài cũng nhanh chóng đi theo. Sau núi Kim Đao phái tuyết phủ mênh mang, ở chỗ ít dấu chân người, giẫm một cước là tuyết ngập đến quá gối, thiếu niên nhét vạt áo khoác sợi bông vào đai lưng, đi rất nhẹ nhàng, không khác gì đi trên đất bằng, trong lòng tất nhiên đắc ý, nhìn bóng lưng Vân Ỷ Phong cách đó không xa, thầm nghĩ, Minh chủ võ lâm cũng chỉ như mình à. Nhưng chưa đợi hắn đắc ý bao lâu, Vân Ỷ Phong đột nhiên quay đầu, hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"

Vương Tùng sững sờ: "Hả?"

Vân Ỷ Phong đạp một chân về phía sau, để lại một vết tích mờ mờ trên mặt tuyết, ống tay áo trắng tinh dang ra đón gió, tựa như một mảnh tuyết bay lên theo gió, bỗng nhiên phiêu dạt ra tận cách đó mấy trượng. Thiếu niên trợn mắt há mồm, đến khi kịp phản ứng thì nào còn đuổi theo được nữa, cho dù dùng hết khí lực, chờ hắn vừa thở hồng hộc vừa leo lên đến đỉnh, Vân Ỷ Phong đã đứng một mình bên vách núi được hồi lâu, vài lọn tóc vương nơi đầu vai cùng bị phủ một lớp tuyết mỏng.

Vương Tùng ngượng ngùng: "Minh chủ."

Vân Ỷ Phong hỏi: "Kia là gì vậy?"

"Hửm?" Thiếu niên đến bên cạnh hắn, đánh mắt nhìn theo, là một dây cáp rất dài, bèn cười nói, "Là diệu chiêu các sư huynh nghĩ ra để xuống núi, xuân hạ thu quanh năm, khi nào luyện công bên vách đá xong có thể đu lên thanh gỗ trượt thẳng xuống núi, không cần phí sức đi bộ nữa, phía dưới chính là đầm nước để tắm rửa."

"Công phu của ngươi không tệ, hẳn là được lão Chưởng môn tự tay dạy dỗ?" Vân Ỷ Phong hỏi.

Vương Tùng gật đầu, cảm xúc có vẻ trùng xuống: "Tổ phụ đối xử với ta rất tốt."

"Lão Chưởng môn đột nhiên đổ bệnh, ngươi còn nhỏ, không đối phó được với các thúc bá trong nhà cũng là chuyện hợp lí, không cần quá trách bản thân mình." Vân Ỷ Phong nói, "Cho dù là Tiểu Cửu của Giang môn, ban đầu tiếp quản Giang gia sơn trang cũng chệch choạc gian nan lắm chứ."

Thiếu niên đá đá mặt tuyết: "Trong nhà bây giờ, chỉ có mình Hữu sứ nguyện ý nâng đỡ ta thôi."

"Trước mắt, ta cho ngươi thời hạn ba năm." Vân Ỷ Phong nói, "Trong ba năm này, chức tân Chưởng môn của Kim Đao phái cứ để trống đó, các hạng mục sự vụ trong nhà tiếp tục phân cho từng người phụ trách đảm đương theo sắp xếp của lão Chưởng môn, chung quy sẽ không xảy ra quá nhiều nhiễu loạn. Ba năm sau, ta sẽ lại đến Cẩm thành, kiểm tra xem bản lĩnh của ngươi có tiến bộ hay không."

Vương Tùng quay đầu nhìn hắn: "Thật sao?"

Vân Ỷ Phong nói: "Nhất ngôn cửu đỉnh."

Vương Tùng gật đầu: "Được."

Lúc này, dưới núi xuất hiện thêm một đám người, dám chắc là các chưởng quỹ trong nghe được tin tức, cảm thấy bất an nên nhao nhao kéo đến. Vân Ỷ Phong thầm lắc đầu, lại hỏi: "Ròng rọc này có dùng được trong mùa đông không?"

"Được, nhưng mà hơi lạnh." Vương Tùng nói, "Dây bị kết băng, có hơi lởm chởm, không thể dùng lực nhiều."

Hắn lấy ra một bao tay từ bên hông: "Minh chủ muốn thử không?"

"Ta còn nói chuyện với ngươi thêm vài câu, để đám người ở dưới kia lên đây, e là lại to chuyện." Vân Ỷ Phong sờ thử ròng rọc, "Đi thôi, xuống núi đã."

Thiếu niên siết lại nắm đấm, vốn định chỉ hắn cách dùng thứ này, nhưng kịp thời nhớ ra công phu vừa rồi của đối phương—người lợi hại như vậy, thì cần gì đến mình múa rìu qua mắt thợ nữa, cho nên lại nuốt ngược lời vào. Hắn lấy đai lưng buộc quanh hai cổ tay, hai chân đạp lên vách núi, "lách tách" trượt xuống, là "lách tách", chứ không phải "vút" một tiếng, vì mùa đông mà, dây cáp kết băng, không được trơn tru cho lắm.

Vân Ỷ Phong cũng học theo hắn, hai tay nắm lấy cán gỗ trượt xuống. Nếu đổi thành thịnh cảnh hạ thu, vừa ngắm núi rừng xanh ngắt hoặc đỏ vàng, vừa hưởng thụ gió núi mát mẻ, hẳn sẽ rất dễ chịu khoan khoái, có điều vào đông thì quá mức lạnh, dù đã có bao tay được lão Thái phi chuẩn bị cho, khớp xương vẫn không khỏi cảm thấy buốt lạnh.

Trượt được nửa đường, băng tích trên dây quá dày khiến cho Vương Tùng không tiến thêm được nữa, hắn linh hoạt cởi dây quấn một bên cổ tay, treo mình trong không trung chỉ với tay trái, tay phải móc dao nhỏ ra từ ủng da, định cào bớt đống băng tích kia. Vân Ỷ Phong ở phía sau nhìn từ đầu đến cuối, cảm khái thiếu niên này đúng là tài cao gan lớn, vừa định lên hỗ trợ, bỗng thấy thân thể đột nhiên rơi xuống, trong đầu cũng ầm một tiếng—đoạn dây phía trước bị đứt rồi!

Gió bên tai như rít gào, Vương Tùng hoảng loạn, tay phải nắm chặt lấy ròng rọc, định thần lại đã thấy một bóng trắng bay đến trước mặt. Vân Ỷ Phong một tay túm lấy dây kéo, một tay túm thắt lưng thiếu niên lôi đến trước ngực mình, thấp giọng ra lệnh: "Ôm chặt ta!"

Vương Tùng quấn cả tay cả chân lên người hắn. Dây kéo như một con lắc khổng lồ, ào ào văng hai người đến vách núi phía sau, Vân Ỷ Phong hít sâu một hơi, dự định đạp vào vách đá trong một thoáng, để hai người có lực lăn xuống đống tuyết đọng tương đối bằng phẳng trên sườn núi. Găng tay đã bị mài hỏng, lòng bàn tay vừa đau vừa rát, hắn cắn răng nhìn vách núi ngày một gần, vừa định tung người nhảy lên, một thân ảnh màu đen khác đã đu lên dây kéo, trượt xuống như bay, cánh tay quàng ra chụp lấy hai người một lớn một nhỏ, vững vàng đáp xuống bãi tuyết đọng.

Sau khi lăn ùng ục trên đụn tuyết mềm, Vương Tùng hết hồn đứng dậy, mở to mắt nhìn người áo đen mặt đầy sát khí phía trước, cùng Minh chủ võ lâm vẫn bị người áo đen ôm vào trong ngực, đang đờ người bày ra một nụ cười... phảng phất vẻ kinh hoàng đến không nói nên lời.

Quý Yến Nhiên nghiến răng: "Một tháng không gặp, khả năng chuốc lấy rắc rối của ngươi đã lại lớn mạnh thêm rồi nhỉ."

"Không phải ta..." Vân Ỷ Phong thuận thế ôm lấy cổ hắn, xoay đầu nhướn nhướn mày ra hiệu cho Vương Tùng, ngươi tạm thời quay qua chỗ khác, bịt tai lại đi.

Thiếu niên đoán ra thân phận của người áo đen, vội vàng cúi gằm mặt, chạy đi tìm một nơi yên tĩnh ở xa xa, ngoan ngoãn bịt tai ngồi phịch xuống.

Quý Yến Nhiên lạnh lùng nói: "Xuống."

"Không xuống." Vân Ỷ Phong chưa gì đã tung chiêu yếu điểm, thấp giọng than thở một câu, "Tay ta bị mài hết rồi."

Quý Yến Nhiên nắm lấy cổ tay hắn, chỉ thấy lòng bàn tay be bét máu thịt, phần giữa ngón cái và ngón trỏ cũng bị ghìm ra mấy lỗ, cũng không đoái hoài tức giận nữa, cau mày nói: "Nghe lời, đứng thẳng lên ta băng bó cho ngươi."

"Vậy nói trước, không được giận ta." Vân Ỷ Phong tựa lên đầu vai hắn, mặt dày nói, "Có trách thì trách tiểu quỷ kia ấy, làm cái dây không bền như vậy mà cũng cứ rủ ta trượt."

Vương Tùng ngồi dưới vách núi, hoàn toàn không biết mình đã thành kẻ cầm đầu. Quý Yến Nhiên nghe hắn nói nhảm cũng dở khóc dở cười, rút ra một tấm khăn sạch sẽ từ túi ngực, nhẹ tay băng quanh vết thương cho hắn, hỏi: "Còn đau không?"

"Đau đến không đứng vững được rồi." Vân Ỷ Phong tiện thể túm chặt lấy tay áo hắn, cũng không quan tâm vết thương của mình là ở trên tay, không liên quan gì đến triệu chứng đứng không vững này, chỉ kiên định dán lên người hắn như bị ai đánh gãy chân, "Lên kia mà Vương gia cũng cứ xụ mặt thế này, người ta lại tưởng chúng ta bất hoà, bị đồn ra thì khó nghe lắm."

Quý Yến Nhiên buộc khăn lại: "Về nhà trọ rồi ta từ từ tính sổ với ngươi."

"Được thôi." Vân Ỷ Phong nhanh chóng hôn lên mặt hắn cái chụt, "Nhưng trước khi tinh sổ, giúp ta dẹp loạn, giải quyết sự tình ở Kim Đao phái đi."

Khoé miệng Quý Yến Nhiên giương lên: "Minh chủ võ lâm giải quyết việc võ lâm, mà còn người triều đình như ta đến dẹp loạn sao?"

"Nếu có Vương gia hỗ trợ, việc này chưa đến nửa canh giờ là xong xuôi sạch sẽ." Vân Ỷ Phong nói, "Nhưng nếu Vương gia không chịu, có khi ta còn phải ở lại Kim Đao phái này đến tận tám ngày mười ngày, thế chẳng phải chuyện tính sổ sẽ bị trì hoãn à? Chưa kể Kim Đao phái gia đại nghiệp đại, kiểu gì mỗi ngày cũng có đầy người đến xếp hàng gặp ta, cho nên sẽ càng về trễ nữa."

Trong núi gió lạnh, Quý Yến Nhiên cởi áo choàng của mình xuống, cẩn thận khoác lên cho hắn, nhắc nhở: "Thay vì tiếp tục chọc giận ta, để dành cái miệng này đến đêm mà nói những lời nghe hay hơn, biết đâu ta còn cân nhắc bỏ qua cho ngươi."

Vân môn chủ lập tức bị tưới tắt khí diễm, cắn môi dưới lúng búng vài tiếng, không nói nữa, ta không nói nữa.

Quý Yến Nhiên cốc cốc đầu hắn, ôm người vào ngực, một tay nắm lấy dây kéo phi lên vách đá, rồi lại trở xuống một lần nữa, xách theo Vương Tùng như xách gà con lên.

Đám quản sự của Kim Đao phái đã biết tin, tề tụ hết lên vách núi, ai nấy lo sợ nơm nớp—Minh chủ võ lâm bỗng dưng xuất hiện, Minh chủ có cuộc trò chuyện bí mật ở sau núi, Minh chủ võ lâm ngã xuống sườn núi, Tiêu vương điện hạ dẫn quân đột nhiên tìm tới cửa, Tiêu vương điện hạ nhảy xuống núi cứu người, mỗi một sự kiện này đứng riêng đã đủ lạnh người, huống chi cùng lúc xảy ra hết thế này, đúng là càng đau đầu hơn.

Mà Minh chủ võ lâm vừa lên đến nơi đã nghi hoặc nói một câu, đang yên đang lành, sao dây kéo lại đột nhiên đứt?

Đám người Kim Đao phái nghe xong, mặt mũi lại càng trắng bệch, nói đang yên đang lành đột nhiên đứt, chẳng phải là còn hoai nghi bọn ta âm thầm giở trò quỷ?

Vân Ỷ Phong đánh mắt nhìn Vương Tùng, ý vị thâm trường nói: "Ta nghe nói từ mấy năm trước, Vương chưởng môn đã bắt đầu trải đường cho tiểu thiếu gia, các hạng vụ đều được phân công xuống dưới rồi, đáng ra Kim Đao phái phải vận hành bình thường chứ, sao vẫn còn loạn lên?"

Quý Yến Nhiên sắc mặt không vui, lạnh lùng liếc đám người một chút. Ánh mắt của Tiêu vương điện hạ mà người bình thường chịu nổi sao? Nhất thời liền có người toát mồ hôi đầy đầu, ngượng ngùng nói: "Có, có lẽ là dây kéo lâu năm không tu sửa, nên mới đứt."

Lúc này một vài thân binh đã kiểm tra xong chỗ dây đứt, ghé tai Quý Yến Nhiên với thanh âm cực thấp: "Bẩm Vương gia, vết ngấn rất sâu, không giống như bị người cắt đứt."

"Các ngươi xuống núi chờ trước đi." Quý Yến Nhiên phân phó, "Đợi Vân nhi xử lí sự tình ở Kim Đao phái xong, rồi theo ta về trụ sở."

Thân binh đồng loạt lĩnh mệnh, quay đầu xuống núi. Vương Trường Khiếu ôm quyền nói: "Tiêu vương điện hạ, Minh chủ, nơi này giá rét, hay là về tiền sảnh rồi nói tiếp."

Kim Đao phái đã chuẩn bị kiệu đầy đủ, Vân Ỷ Phong lại không muốn bị những người này khiêng đi như lão gia, chỉ cho Vương Tùng ngồi, mình thì cùng Quý Yến Nhiên dẫn mọi người xuống núi. Trong tiền sảnh có chậu than đốt rất ấm áp, nhưng người nào cũng đang túa mồ hôi lạnh, Vân môn chủ hoài nghi có người đã động tay với dây kéo, mà như vậy, rõ ràng ai có khả năng lên Chương môn nhất, thì hiềm nghi của người đó cũng lớn nhất, biểu hiện không cẩn thận là hi sinh ngay.

Vân Ỷ Phong hơi cử động ngón tay bị băng, chậm rãi nói: "An bài của Vương chưởng môn lúc trước—"

"Chưởng môn an bài cực kì chu toàn, vận hành nhiều năm mà không hề xảy ra sơ suất gì." Phía dưới có người cảm thấy mình sẽ là vật hi sinh đầu tiên, bèn nhanh nhảu nói: "Nhiễu loạn trong phái lúc này, chỉ là do có chút việc nhỏ ở hiệu buôn thôi, không hề liên quan gì đến chức Chưởng môn."

"Vậy sao." Vân Ỷ Phong gật gật đầu, lại hỏi, "Nhưng lần này Vương chưởng môn ốm không dậy nổi như thế, chư vị định đưa ai lên làm chưởng môn?"

"..."

Cả sảnh đường rơi vào trầm mặc, đám người đánh mắt nhìn nhau, hồi lâu sau mới có người nói: "Chưởng môn chỉ bị phong hàn, nghỉ ngơi một thời gian là sẽ khôi phục thôi."

Vân Ỷ Phong vẫn giữ thái độ tốt đẹp: "Thế cho nên?"

Ngón tay Quý Yến Nhiên hơi buông ra, chén trà trong tay leng keng rơi lại vào đĩa kê, động tĩnh vốn không lớn, nhưng ở trong tiền sảnh tĩnh mịch này, bỗng trở nên vô cùng doạ người.

Có người nhanh trí nói: "Chuyện kế nhiệm Chưởng môn dĩ nhiên phải tuân theo sắp xếp mà Chương môn lúc trước, chờ Thiếu chủ nhân mười sáu tuổi thành niên, sẽ cùng bàn bạc lại về việc này."

"Rất tốt." Vân Ỷ Phong gật gật đầu, "Vậy cứ xử lí như lời ngươi nói đi, từ giờ đến lúc ấy, bất luận là bệnh tình của Vương chưởng môn hay an toàn của tiểu thiếu gia, ta giao cả lại cho chư vị, khi nào Liễu huynh xuất quan, ta cũng sẽ dặn hắn một lần nữa." Nói xong lại hiền từ thêm một câu, võ lâm minh còn nhiều chuyện phải lo, e là ta sẽ không thường xuyên đến Cẩm thành chủ trì công đạo cho Kim Đao phái được, mong chư vị thứ lỗi.

Vương Trường Khiếu cất cao giọng nói: "Minh chủ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giám sát tiểu thiếu gia thật tốt, luyện văn tập võ không ngơi nghỉ, để có thể sớm ngày gánh vác trách nhiệm Chưởng môn!"

Sau dăm ba câu, tương lai của Kim Đao phái cứ nhẹ nhàng được định ra như thế—không nhẹ nhàng định thế thì còn biết làm gì? Minh chủ võ lâm đã tỏ rõ ý đến vậy, chưa kể còn kéo theo cả một Tiêu vương điện hạ cầm binh đến cùng, bản thân Vương chưởng môn có khi nằm mơ cũng không dám nghĩ nhà mình lại được nghênh đón vị đại tôn Phật này.

Vân Ỷ Phong khiêm tốn nói: "Vậy đa tạ chư vị."

Đợi sau khi mọi người tản đi, Vân Ỷ Phong lại hàn huyên với Vương Tùng hơn nửa canh giờ, đại khái dạy hắn cách đối nhân xử thế trong đời. Thiếu niên cảm kích nói: "Minh chủ thật sự không ở lại thêm vài ngày sao? Ngũ thúc có vài hũ rượu ngon còn hơn cả tuổi ta luôn đó."

Vân Ỷ Phong nhanh trí nghĩ, rượu ngon thì phụ thôi, căn bản là nhớ tới chuyện "tính sổ" mà Tiêu vương điện hạ nói trong núi, liền cảm thấy ở lại Kim Đao phái vài hôm cũng không tệ. Chỉ là ánh mắt vừa đối diện với Quý Yến Nhiên, lập tức lại thành thật, cười khan nói, "Tiểu thiếu gia không cần khách khí như thế, ta và Vương gia còn có chuyện quan trọng cần thương lượng, phải mau chóng về quân doanh một chuyến."

Vương Tùng mím môi một cái, biểu tình cứng ngắc: "Ừm."

Vân Ỷ Phong sau đó suy nghĩ hồi lâu, cái vẻ mặt ngoài cười trong không cười của hắn ấy là ý gì, tại sao đứa nhóc mười ba tuổi cũng nhìn ra ngay được địa vị của mình trong nhà, bắt đầu lớn gan chế giễu Minh chủ rồi? Cái giang hồ này đúng là không thể nói lí mà.

Nhưng dù sao cũng không rảnh để đi tìm tiểu quỷ kia tính sổ nữa. Sau khi rời khỏi Kim Đao phái, Quý Yến Nhiên lấy áo choàng bọc quanh Vân Ỷ Phong, giục ngựa rời khỏi Cẩm thành, đi thẳng đến trụ sở đại quân Đông Bắc ở Lâm thành. Sợ trong lều vải quá lạnh, bèn dứt khoát để hắn ở lại nhà trọ trong thành, chậu than trong phòng khách đốt đến tràn trề, trên bàn bày trà nóng và điểm tâm, giường trải sẵn chăn bông dày cộp mới tinh, giày mềm còn đệm một lớp lông trắng muốt, cũng không biết làm sao trong thời gian ngắn như vậy mà đã chuẩn bị chu toàn đến thế.

Vân Ỷ Phong hỏi: "Vương gia ưu đãi ta thế này, có tính là làm trái quân quy không?"

Quý Yến Nhiên lấy thuốc trị thương: "Giơ tay ra đây."

Vân Ỷ Phong gục xuống bàn, duỗi thẳng tay ra: "Giọng điệu này của Vương gia, không giống muốn bôi thuốc cho ta, mà như tiên sinh đang chuẩn bị đánh tay ta vậy."

"Tiên sinh nào mà trị được ngươi." Quý Yến Nhiên tháo mở khăn tay, vừa định rắc thuốc bột lên vết thương, lại sợ hắn đau, bèn kéo người đang ngồi ở mép giường vào thẳng lồng ngực mình, "Nhận được truyền thư nói ngươi đang ở Cẩm thành, ta lập tức hứng khởi đi đón, chưa từng nghĩ vừa lên đã thấy ngươi đang nhảy núi."

Lòng bàn tay đau nhói, Vân Ỷ Phong cũng không còn tâm tình phân bua mình không có nhảy núi, chỉ hít một hơi khí lạnh nói: "Nhẹ chút."

Quý Yến Nhiên vừa đau lòng, vừa cảm thấy bộ dạng thận trọng này của hắn thật đáng yêu, mời cười cười hôn lên mặt hắn một miếng: "Ngươi ngoan đi thì ta nhẹ."

"Ừm." Vân Ỷ Phong tựa vào ngực hắn, "Ta muốn đến xem quân doanh Đông Bắc."

"Để mai đi, hôm nay muộn rồi." Quý Yến Nhiên lấy băng mới quấn lại cho hắn, "Lão Trương vừa đến tìm ta, nói trong quân vẫn còn chút việc, ta phải vào xem thế nào, sẽ về nhanh thôi, ngươi nghỉ ngơi chút đi."

Đang nói, đã lại có người trong quân doanh đến mời Vương gia, dường như không trì hoãn được nữa, Vân Ỷ Phong tiễn Quý Yến Nhiên ra tận cửa, căn dặn: "Đi sớm về sớm."

Tiêu vương điện hạ kéo vòng eo mảnh kia đến gần mình, kề trán một chút: "Ừm."

Một tiểu binh ở bên mới có mười bảy tuổi, chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng ân ái này, bị doạ cho cúi gằm đầu, không dám nhìn nhiều. Chỉ dám dùng khoé mắt liêng liếc vạt áo trắng uyển chuyển như tuyết kia, đúng là... đẹp mắt thật.

Mà lúc này, Vân môn chủ "đẹp mắt" đang nghiêm túc đứng sau cánh cửa, nghe được tiếng bước chân xa dần, mới vội vàng gọi ông chủ nhà trọ đi chuẩn bị nước nóng, một tay lau rửa sạch sẽ rồi lập tức chui vào chăn, ngủ.

Mọi người trong quân doanh đều đã nghe tin Vân Ỷ Phong đang ở Cẩm thành, tất nhiên không muốn giữ chân Quý Yến Nhiên quá lâu, chỉ chọn chuyện khẩn cấp để nói, chưa được nửa canh giờ đã gióng chống khua chiêng tiễn Tiêu vương điện hạ về thành.

"Vương gia." Thân binh phụ trách canh gác bẩm lại, "Vân môn chủ vẫn ngủ trong phòng, cũng không ăn cái gì."

Quý Yến Nhiên nhíu mày: "Không khoẻ sao?"

"Không thấy mời đại phu, hẳn là do thiếu ngủ."

Hai người bên ngoài nhỏ giọng trao đổi, Vân Ỷ Phong bên trong còn đang cẩn thận nghe ngóng, lúc cửa phòng rung lên, liền cấp tốc nhắm mắt lại, làm bộ như mê man đã trăm năm.

"Vân nhi." Quý Yến Nhiên ngồi xuống cạnh giường, dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trán hắn một chút, "Đói bụng không?"

Đúng lúc này, dạ dày Vân Ỷ Phong lại không thức thời réo lên òng ọc, tiếng vang vọng khắp căn phòng ngủ yên tĩnh, quả là không "thần tiên" chút nào.

Quý Yến Nhiên bật cười ra tiếng, ôm hắn dậy: "Muốn giả ngủ sao không lót dạ trước đi."

Vân Ỷ Phong lắc đầu: "Không có giả, thề." Thái độ cực kì thành khẩn kiên định.

"Ta lại còn không biết bộ dáng ngươi vừa tỉnh ngủ thế nào chắc?" Quý Yến Nhiên gõ gõ trán hắn, "Khoác áo nào dày một chút, ta bảo phòng bếp nấu cháo cá ngươi thích ăn rồi."

Cá Đại Bạch trong lỗ tuyết băng nguyên của Lâm Thành, không chút hôi tanh mùi bùn đất, không cần chế biến cầu kì, chỉ nấu với nước trắng bỏ muối đã cảm nhận được độ tươi ngon đến rớt lông mày. Ăn kèm còn có chút dưa muối thanh mát, ngày đông chỉ cần một chén nhỏ như vậy là đã đủ ấm cả người.

(*rớt lông mày: đại khái chỉ biểu cảm khi ăn đồ hải sản cực tươi cực ngon, một miếng vào miệng mà như cảm nhận được biển cả)

Cơn buồn ngủ cũng bay sạch.

Rửa mặt xong, Vân Ỷ Phong đứng sau cửa sổ, nghe tuyết gió gào thét bùng nổ bên phải: "So với Phiêu Miểu phong quỷ khóc sói gào, vẫn còn kém một chút."

"Sớm biết có ngày hôm nay, ta đã chui vào ngủ với ngươi luôn từ khi vừa lên núi rồi." Quý Yến Nhiên ôm lấy hắn từ phía sau, "Uổng phí cả quãng thời gian ngủ một mình."

Vân Ỷ Phong quay đầu: "Lần đầu tiên thấy ta ở Phong Vũ môn, Vương gia nghĩ gì?"

Quý Yến Nhiên không cần nghĩ ngợi, đáp nói: "Vừa gặp ta đã nghĩ, đại bảo bối thần tiên này từ đâu ra thế này, thật giống như vừa đạp tường vân bay đến, phong hoa khí độ tựa mĩ ngọc tuyệt thế, dáng người đẹp mắt, giọng nói êm tai, công phu còn cao, lập tức liền mê mẩn—Ái, không cho véo người!"

Vân Ỷ Phong buông tay ra khỏi khối da thịt nhỏ đỏ tấy đáng thương: "Nói tử tế."

Quý Yến Nhiên gác cằm lên vai hắn, mặt dày nói: "Đây là tự ngươi không chọn nghe tình thoại đó nha, kì thực lúc ấy ta chẳng nghĩ gì cả, chỉ mong có thể sớm ngày tìm lại được Xá Lợi tử."

Vân Ỷ Phong nói: "Ừm."

"Ngươi thì sao?" Quý Yến Nhiên thuận miệng hỏi, "Lúc mới gặp ta ngươi nghĩ gì, Huyết Linh chi sao?"

"Ngoại trừ Huyết Linh chi, còn nghĩ thì ra đây chính là Tiêu vương điện hạ tiếng tăm lẫy lừng." Vân Ỷ Phong cười cười, "Thống soái duy nhất của doanh trại Hắc Giao, Đại Tướng quân bất khả chiến bại, thì ra còn trẻ như vậy, hoàn toàn không giống miêu tả trong thoại bản."

Quý Yến Nhiên hỏi: "Trong thoại bản là cái dạng gì?"

Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ, quay sang hắn làm một mặt quỷ dữ tợn: "Dạng này."

Quý Yến Nhiên bị hắn chọc cười, cắn xuống cần cổ trắng mềm kia một miếng rồi ôm người về giường. Trong màn là hương hoa nhài Vân Ỷ Phong thích nhất, hiện tại cũng là mùi hương Quý Yến Nhiên thích nhất, từng tia từng tia thấm vào tim gan, trở thành tư vị kiều diễm chỉ mình hai người hiểu được.

Tay Vân Ỷ Phong còn bị thương, không thể chạm cũng không thể ép, cho nên Tiêu vương điện hạ liền lời ít ý nhiều: "Lên trên."

"..."

Vân Ỷ Phong thoái lui về phía sau: "Thật ra ta nằm cũng đ—Này!"

Quý Yến Nhiên túm cổ áo của hắn, kéo đối phương lên người mình.

Màn giường bồng bềnh bị xô lên, sau đó lại mềm mại rủ xuống, chặt chẽ che lại xuân tình trong giường.

Hai người đã nhiều ngày không gặp, mà cổ nhân nói rồi, tiểu biệt thắng tân hôn.

Thủ vệ trước cổng cực kì ăn ý, đồng loạt chuyển đến cách đó mười tám dặm, giả bộ đi tuần tra trong sân, tuy hơi lạnh, nhưng còn an toàn, không nghe được gì nữa, nếu không sẽ bị Vương gia diệt khẩu là cái chắc.

Mãi đến nửa đêm, phòng ngủ mới miễn cưỡng an tĩnh lại.

Quý Yến Nhiên cẩn thận cho người kia uống một chén nước ấm, ngữ điệu dỗ dành nói: "Ngủ đi."

Vân Ỷ Phong nhớ hỏi: "Ngày mai vẫn đến quân doanh chứ?"

"Ừ, chờ ngươi dậy rồi đi, không vội." Quý Yến Nhiên đặt chén xuống, một lần nữa lên giường ôm vào ngực, "Cứ nghỉ ngơi thật tốt đã."

Vân Ỷ Phong ậm ừ một tiếng trong cổ họng, định nói chuyện phiếm thêm một chút, nhắm mắt lại đã bị bóng đen bao trùm, không bao lâu đã thiếp đi. Quý Yến Nhiên còn đang hỏi: "Vân nhi vừa nói gì cơ?"

Đáp lại hắn cũng chỉ còn tiếng thở.

Quý Yến Nhiên bật cười, túm túm cánh môi mềm mại hơi hé kia, cũng ngủ theo.

Mái hiên tí tách tuyết tan, ngày mai trời nắng rồi.

-

vtrans by xiandzg

Nghe chừng Vân nhi đổ trước nha, mị lực của Vương gia quả là không đùa được mà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.