Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 430: Chương 430: Cái ôm đầy thỏa mãn




Trong giới giải trí, người ta lừa gạt lẫn nhau là điều rất bình thường.

Có lúc, họ có thể dùng đến thủ đoạn mờ ám để cướp vai diễn và tài nguyên.

Từ trước đến nay,Vũ Tuyết chưa từng gặp khó khăn sau khi hãm hại người khác.

Nhưng lần này không biết vì sao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cho dù cô ta hãm hại ai, đến cuối cùng đều sẽ bị bại lộ!

Có điều, sự việc đã đến nước này, cô ta chắc chắn không phải là bản thân đen đủi.

Cố Kiều Niệm muốn hại cô ta? Vậy thì cô ta sẽ trực tiếp kéo cô xuống nước!

Vũ Tuyết nói xong câu đó.

Nhà sản xuất Dương nhìn cô ta, cười: “Cố Kiều Niệm và Cung Dịch là người thế nào, liên quan gì đến tôi? Họ cản trở tôi kiếm tiền à? Họ nhúng tay vào việc của tôi sao?”

Vũ Tuyết nhìn nhà sản xuất Dương, cô ta như một cái máy nhại lời nói: “Bọn họ lợi dụng cô để đối phó với tôi!”

“Cô cũng xứng?” Nhà sản xuất Dương khinh thường.

Sắc mặt Vũ Tuyết ngày càng trắng bệch.

“Tôi nói cho cô biết, ở đây tôi chỉ quan tâm đến lợi ích, họ là gà đẻ trứng vàng của tôi, thi thoảng giở vài trò mọn vô thưởng vô phạt thì có làm sao?” Nhà sản xuất Dương lạnh lùng nói: “Còn tốt hơn đồ ngu xuẩn nhà cô suýt hại chết một nghệ sĩ lão làng trong tổ phim của tôi! Nếu một nghệ sĩ biểu diễn như cô Triệu có mệnh hệ gì chỉ vì con chuột chui rúc trong ống cống như cô, cô cứ đợi đấy!”

Nói rồi, nhà sản xuất Dương trực tiếp lật đổ chiếc khay đựng toàn khoai tây rồi đi thẳng.

Vũ Tuyết sợ hãi.

Trong tay cô ta là hai hạng mục được đầu tư rất nhiều tiền.

Một hạng mục đã quay xong, đang chuẩn bị xét duyệt chiếu phim.

Một hạng mục sau khi đoàn phim hoàn thành đang chờ xét duyệt phương án kịch bản.

Nếu Dương Dự Hoa thật sự không thông qua hạng mục của cô ta, cô ta sẽ phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ!

“Cô Dương, tôi chỉ là nghĩ đến đoàn phim này thôi. Tôi chỉ nghĩ rằng ăn nhiều khoai tây sẽ bị đau bụng, không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy. Cô hãy tin tôi, cho tôi một cơ hội nữa!”

Vũ Tuyết nắm lấy cánh tay của nhà sản xuất Dương.

“Tôi cho cô cơ hội rồi, cô hãy nghĩ đến phương án khiến tôi hài lòng trước rồi hẵng nói thêm.”

Nhà sản xuất Dương đẩy Vũ Tuyết ra và rời đi.

Cô ta không dối lòng.

Chuyện khoai tay này, bất kể là Cố Kiều Niệm cố ý nói hay vô ý nhắc nhở.

Đều là nhắc nhở mình rồi.

Để cô ta loại trừ một mối nguy hiểm tiềm tàng.

Con người cô làm việc chỉ nhìn vào kết quả.

Huống hồ, từ khi hợp tác với Cố Kiều Niệm đến nay, Cố Kiều Niệm cũng rất chuyên nghiệp, chưa từng gây phiền phức cho cô ta.

Dựa vào điều này, cô cũng không thể bị xúi giục bởi một hai lời nói của hạng người như Vũ Tuyết được.

May mắn là khoảng mười giờ tối hôm đó, cô Triệu đã tỉnh lại sau vài ngày hôn mê.

Chỉ cần bà ấy tỉnh lại, những việc khác đều dễ dàng giải quyết.

Đêm khuya, sau khi Cố Kiều Niệm diễn xong.

Trợ lý của cô Triệu gọi đến.

Cố Kiều Niệm bắt máy.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói yếu ớt nhưng dịu dàng của cô Triệu.

“Tiểu Cố, cảm ơn cháu đã vất vả giúp đỡ cô, được cháu tận tình chăm sóc như vậy, cô rất hổ thẹn.”

“Không vất vả đâu ạ.” Cố Kiều Niệm cũng rất dịu dàng: “Cô tĩnh dưỡng thật tốt, khi nào rảnh cháu sẽ đến thăm cô.”

“Ừ, cháu giữ gìn sức khỏe nhé.”

“Vâng.”

Hai người nói chuyện vài câu rồi tắt máy.

Tuy không phải Cố Kiều Niệm làm ra chuyện này, nhưng rốt cuộc là vì cô, Vũ Tuyết mới xuống tay với cô Triệu.

Bây giờ bà ấy đã tỉnh lại, Cố Kiều Niệm cũng gỡ bỏ được tảng đá nặng trĩu trong lòng.

Chiếc xe chao đảo trên đường phố.

Cố Kiều Niệm nhìn ra màn đêm đen kịt ngoài cửa xe.

Cô vô cùng vui mừng, sau khi sống lại đã sớm gặp được Cung Dịch.

Lúc cô đang đắm chìm vào trả thù, tâm hồn bị mối thù hằn ăn mòn, Cung Dịch đã đến.

Anh giống như mưa thuận gió hòa, tưới mát, dập tắt cơn thù hận trong lòng cô, giúp cô từ từ trở thành một người bình thường.

Nếu như... không có Cung Dịch, cô sẽ luôn mang theo tâm hồn đã bị thù hằn ăn mòn đi tới nơi biến đổi liên tục, không ngừng tranh giành danh lợi này.

Biết đâu sẽ có một ngày, tay cô dính đầy máu, cô sẽ trở thành Vũ Tuyết và Lãng Đình?

Con người ta có thể độc ác nhưng cũng cần có nhân tính.

Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Kiều Niệm bỗng muốn gặp Cung Dịch thật nhanh.

“Chúng ta có nói chuyện Lãng Đình cho Cung Dịch không?” Chu Chu bỗng hỏi, cắt ngang mạch suy nghĩ của Cố Kiều Niệm.

Cố Kiều Niệm phản ứng lại, lắc đầu: “Không cần thiết, bà ta và Vũ Tuyết giống nhau, không gây ra sóng to gió lớn được đâu.”

“Cũng đúng.” Chu Chu gật đầu: “Nhiều nghệ sĩ của Lãng Đình đã âm thầm liên hệ với công ty mới rồi. Bây giờ, chuyện Vũ Tuyết hạ độc cô Triệu lại bị nhà sản xuất Dương biết được. Nhà sản xuất Dương của chúng ta nổi tiếng là người khẩu Phật tâm xà, bình thường thì nói nhao nhao, nhưng ai dám động vào bánh gato của bà ta, chắc chắn sẽ bị lột da, rút gân, uống máu. Nghĩ đến đây, ắt hẳn bọn họ không thể gây ra sóng to gió lớn.”

Cố Kiều Niệm gật đầu.

Tẩy trang, thay quần áo xong, cô vội vã đi vào nhà.

Cô về muộn quá.

Nguyên Giang Vãn và Tư Hân Nhiễm mệt mỏi vì học cả ngày nên đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Cung Dịch vẫn đang đợi Cố Kiều Niệm.

Nghe thấy tiếng xe bên ngoài, Cung Dịch đứng dậy đi đến cửa đợi cô.

Cố Kiều Niệm rùng mình vì lạnh, vừa xuống xe đã chạy ngay đến đây.

Cung Dịch nhìn thấy cô, bất giác nở nụ cười.

Vốn dĩ, anh cho rằng đêm nay cũng giống những đêm anh về nhà sớm, cô sẽ chạy đến trước mặt anh, mỉm cười với anh, sau đó đi vào phòng, ôm ấp nhau.

Ai ngờ Cố Kiều Niệm chạy thẳng đến không hề né tránh, trực tiếp sà vào lòng anh.

Cung Dịch phản ứng rất nhanh, ôm chặt lấy cô, xoa đầu cô: “Sao thế?”

Từ lúc Cố Kiều Niệm rất muốn gặp Cung Dịch. Đến khi ôm được anh, tổng cộng tốn năm mươi bảy phút, gần một tiếng đồng hồ.

Ngoài mãn nguyện ra thì chỉ có mãn nguyện.

Cố Kiều Niệm cảm thấy lúc này đây mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

“Không có gì, chỉ muốn ôm cậu thôi.” Cố Kiều Niệm xoa tay khắp lưng Cung Dịch.

Cố Kiều Niệm muốn ôm anh, đương nhiên Cung Dịch rất hạnh phúc nhưng anh cũng lo lắng.

Có phải cô gặp chuyện gì không vui ở đoàn phim không?

Sau khi để Cố Kiều Niệm ôm một lúc cho đỡ thèm, Cung Dịch dẫn cô về phòng.

Trong toàn bộ quá trình, hai người không hề để ý đến Chu Chu đang đứng ở cổng sân, run bần bật trong gió lạnh.

Chu Chu nhìn Cố Kiều Niệm phi như bay sà vào lòng Cung Dịch, trong lòng cũng khá cảm động.

Cô ấy đã phải bôn ba giữa việc học và kiếm sống từ khi còn nhỏ.

Có lẽ cô ấy cũng đã từng thầm mến một đàn anh nào đó trong những năm tháng thanh xuân?

Chu Chu không nhớ rõ nữa.

Vì thế cô ấy tự gọi mình là chất cách ly tình yêu.

Lúc đêm đông gió lạnh như này nhìn Cố Kiều Niệm có thể chạy như bay, sà vào vòng tay ấm áp của người yêu đang đứng đợi mình trở về, Chu Chu rất ngưỡng mộ nhưng cũng hơi chạnh lòng. Cả đời này, cô ấy có duyên phận cho mình không? Sẽ không thật sự cô độc mãi chứ?

Đang suy nghĩ thì sau lưng cô ấy, một chiếc áo khoác dày ấm áp choàng lên đầu.

Khá nặng.

Chu Chu không phòng bị gì, thậm chí còn bị dúi về trước một chút.

Mùi của chiếc áo...

“Đêm hôm khuya khoắt thế này, cô đứng đấy run rẩy làm gì? Không thể hiểu được, còn tưởng cô dẫm lên công tắc điện rồi chứ!”

Chu Chu: “...”

Là anh Hải vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.