Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 429: Chương 429: Cô bị lợi dụng đó




Vừa xuống xe đã nhìn thấy nhà sản xuất Dương.

“Chị Dương, buổi trưa có tiệc BBQ sao chị lại không tới?”

Sắc mặt nhà sản xuất Dương cực kỳ khó coi: “Có chút việc bận, cảnh cuối của cô là đóng với Vũ Tuyết phải không? Thuận lợi không?”

“Không thuận lợi.” Chu Chu nói: “NG bảy lần, nghỉ ngơi nửa tiếng rồi quay thêm hai lần…”

Nhà sản xuất Dương cau mày, càng thêm phiền chán.

“Chị Dương sao vậy?” Cố Kiều Niệm hỏi.

“Không có gì.” Nhà sản xuất Dương lắc đầu: “Chu Chu à, Cố Kiều Niệm có ăn gì dùng gì cũng phải để cho người ta kiểm tra kỹ mới được nhé.”

“Em rất cẩn thận, chị đừng lo.” Chu Chu đáp.

“Được, chị còn có việc hai người còn việc bận hai người cứ đi đi.”

Sau đó nhà sản xuất Dương đã lái xe đi.

“Đang tốt đẹp mà sao tự nhiên bà ta lại nói tới chuyện này?” Chu Chu rất khó hiểu.

Cố Kiều Niệm xách làn váy, không nhanh không chậm đi tới trường quay, sau đó nói: “Thầy Triệu là bị người khác đầu độc, khoai tây nảy mầm là có người cố ý cho ông ấy ăn.”1

“Hả?” Chu Chu mở to mắt.

Cố Kiều Niệm nhìn về phía trước.

Bị Vũ Tuyết làm trễ giờ, quay xong lại thay trang phục đến phim trường mới, đến lúc này đã gần quay tới thời kỳ hỗn độn.

Hỗn độn trên thảo nguyên không giống với Hải thị.

Hỗn độ ở đây giống một bà lão trải qua những thăng trầm của cuộc đời.

Còn hỗn độn bên kia là thời gian.

Hầu hết thời gian, nó trông giống như một yêu tinh tuyệt đẹp dụ mọi người xuống vực sâu.

Hoành tráng và lộng lẫy, nhưng cũng đầy cạm bẫy đẫm máu.

“Nhà sản xuất Dương chắc là đã tra ra được cái gì rồi.” Cố Kiều Niệm thu hồi ánh mắt, sau đó nhếch khóe miệng: “Có người phải tự chịu hậu quả rồi.”

*

Vũ Tuyết trở lại khách sạn.

Cả người đều sắp bùng nổ rồi.

Ban đầu cô ta định trực tiếp quay về phòng để giải toả tâm trạng.

Nhưng vừa xuống xe đã gặp nhà sản xuất Dương ở bãi đậu xe.

“Chị Tuyết, tan làm rồi hả?”

“Ừm, vừa rồi đạo diễn còn nói mãi với tôi sao hôm nay không gặp cô đó.” Vũ Tuyết hiền lành lại mệt mỏi nói.

“Vừa hay gặp ở đây, tôi mời cô ăn cơm nhé, tiện có một vài chuyện cần bàn với cô.” Nhà sản xuất Dương không thèm quan tâm tới sự mệt mỏi của Vũ Tuyết. Ngôn Tình Sủng

Vũ Tuyết: “...”

Cô ta thấy phiền lắm rồi, nào còn nghĩ tới chuyện ăn uống nữa đây?

Nhưng...

Cô ta cũng biết, nhà sản xuất Dương trước mặt mình không đơn giản là một nhà sản xuất bình thường.

Người phía sau màn ảnh không dễ đắc tội đâu.

Trong một gian phòng ăn được bao ở khách sạn gần đó.

Sau khi bước vào, nhà sản xuất Dương chợt không nói gì, cứ để Vũ Tuyết huyên thuyên.

Bà ta thì cứ cúi đầu xuống nghịch điện thoại, như đang xử lý việc gì đó.

Trước khi tới đây nhà sản xuất Dương đã gọi món rồi.

Vũ Tuyết càng ngồi càng thấy phiền trong lòng.

Cũng may không bao lâu sao, phục vụ gõ cửa và mang đồ ăn lên.

Nhưng thật kỳ lạ, người phục vụ đặt một cái đĩa có nắp trước mặt Vũ Tuyết rồi đi ra.

Vũ Tuyết ngơ ngác nhìn nhà sản xuất Dương: “Đây là?”

“Mời cô ăn tối, mở ra xem đi.” Nhà sản xuất Dương cuối cùng cũng cất điện thoại, sau đó ngả người ra ghế, khoanh tay nâng cằm nhìn Vũ Tuyết.

Vũ Tuyết đã hơi khó chịu trước hành vi thô lỗ của nhà sản xuất Dương nhưng vẫn kiên nhẫn mở nắp.

Vừa mở nắp nồi ra, Vũ Tuyết chợt ngửi thấy mùi mốc meo đâu đây, đợi tới khi nắp nồi được mở hoàn toàn, cái đĩa sáng bóng trong nồi, có hai củ khoai tây đang nảy mầm nằm ngay ngắn trên đó.

Vũ Tuyết sửng sốt, lập tức nghĩ tới chuyện đó.

Chỉ là cô ta còn chút trấn tĩnh, giữ nét thản nhiên trên mặt mình: “Nhà sản xuất Dương, thế này là có ý gì thế?”

“Tôi có ý gì không phải đã rõ ràng rồi sao?” Nhà sản xuất Dương nghĩ một chút sau đó biểu cảm bỗng nhiên như bừng tỉnh hiểu ra: “Hay là nói, cô muốn tôi chế biến giống như cho thầy Triệu sau đó mời cô ăn?”

“Dương Dự Hoa, cô có ý gì? Dù sao tôi cũng là trưởng bối của cô, sao lại có thể cho tôi ăn loại đồ ăn này?” Vũ Tuyết đập bàn.

“Loại đồ ăn này? Loại đồ ăn gì là loại gì? Là loại mà có thể làm chết người?” Nhà sản xuất Dương hỏi dồn dập một câu lại một câu: “Vũ Tuyết, cái loại mặt hàng như cô, mà dám tự cho mình là trưởng bối của tôi hả? Tôi đã dám cầm hai củ khoai tây mọc mầm này tới trước mặt cô, cô còn dám giả vờ vô tội với tôi sao? Là ai mua chuộc người làm trong đoàn phim, nhân lúc không ai chú ý tới, đổi khoai tây sợi của đầu bếp chứ? Cần tôi phải nói rõ ràng ra không?”

Sắc mặt Vũ Tuyết tái mét, sau đó cô ta nghiến răng nói: “Dương Dự Hoa, cô có chứng cứ không? Cô không thể buộc tội một người chỉ vì cô là giám đốc sản xuất, đúng không? Nếu cô muốn đuổi tôi ra khỏi đoàn phim tại sao cô không nói thẳng ra? Tại sao cô lại phỉ báng danh dự của tôi như vậy?”

“Chứng cứ?”

Nhà sản xuất Dương cười nhạo, trực tiếp ném một cái iPad ra ngoài.

“Đây là video tôi thẩm vấn Tiểu Công và số tiền mà Tiểu Công đã nhận của cô…”

“Cô nói tôi đưa tiền thì là tôi đưa sao? Chứng cứ đâu? Nói không chừng là do có người ghen tị với tôi nên mua chuộc người tên Tiểu Công này.”

Vũ Tuyết cũng không xem video, dù sao vẫn cứng miệng phủ nhận.

Nhà sản xuất Dương chế nhạo: “Cô tưởng rằng cô cẩn thận lắm à, không dùng thẻ ngân hàng thanh toán, cũng không dùng tiền online chi trả, thì tôi không có cách nào chứng minh là tiền của cô à? Số tiền này đều là do trợ lý của cô đổi thành tiền mặt gấp có phải không? Số seri này tôi tìm người tra một hồi thì tra ra số tiền này, là từ chủ tài khoản nào mà ra được! Cô còn muốn chối tội!”

Vũ Tuyết choáng váng.

“Điều đó chỉ chứng minh rằng tiền là của tôi, cô không thể chứng minh rằng tôi đã ra lệnh cho cậu ta làm chuyện đó.”

Đầu độc là phạm tội!

Bây giờ bà già kia vẫn còn hôn mê bất mình tỉnh.

Nếu cô ta bị bắt, cô ta chắc chắn sẽ đi tù.

Cho nên cô ta chỉ có thể cắn chết không nhận.

Hơn nữa, cô ta cũng đoán chắc rằng, đoàn phim không hi vọng phải gánh cái tin tức này.

“Loảng xoảng!”

Một tiếng vang lớn vang lên.

Nhà sản xuất Dương trực tiếp hất toàn bộ cốc, bát trên bàn xuống đất.

“A!”

Vũ Tuyết giật mình.

Nhà sản xuất Dương đứng lên, đi tới trước mặt Vũ Tuyết: “Cô tưởng tôi tới thẩm án cô sao? Vũ Tuyết, làm chuyện này trên địa bàn của tôi, có phải cô không hỏi thăm xem Dương Dự Hoa tôi đây là người thế nào hay không?”

Vũ Tuyết bị doạ sợ rồi, cứ ngồi ngây ngốc ở đó, không nói được câu nào.

“Cô tưởng rằng, ngoài việc đưa cô cho luật pháp, thì tôi không còn cách nào khác sao? Trước khi cô cho tôi một phương án giải quyết thoả đáng thì tôi và đoàn sản xuất phim truyền hình cũng được, phim điện ảnh cũng được, bất kỳ hạng mục nào có ý tiếp xúc cô, tôi đảm bảo, tất cả đều không qua được vòng thẩm định!”

Với phim truyền hình mà nói, qua vòng thẩm định đã là vượt qua một ngọn núi khó chinh phục rồi.

Nếu còn thêm cả ngoại lực tác động nữa thì...

“Cô...”

“Còn nữa, tôi nghe nói hôm nay cô lại làm khó Cố Kiều Niệm, cố tình NG nhiều lần phải không?” Nhà sản xuất Dương chuyển đề tài.

“Tôi không có!” Vũ Tuyết vội vàng giải thích: “Cố Kiều Niệm nói linh tinh, cô đừng tin cô ta! Cô Dương, Cố Kiều Niệm và Cung Dịch không có đơn giản như cô đã nhìn thấy đâu, cô bị lợi dụng đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.