Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 221: Chương 221: Cẩu huyết thật đó




Chị Lãng tên đầy đủ là Lãng Đình, công ty Tiểu Mục Mã của bà ta là một toà nhà căn hộ độc lập hiện đại trong một khu nhà giàu ở phía Bắc.

Sáng sớm.

Tin tức mấy người Tiểu Diệp Tử đi đầu thú nhanh chóng leo lên trang đầu tiên của các trang web lớn.

Lãng Đình là một người mẫu trước khi làm người đại diện.

Thân hình cao, dáng người cũng đẹp, ngoại hình rất hợp với tiêu chuẩn quốc tế, khí chất và phong thái đều rất đỉnh, nhìn qua trông còn đẹp hơn mấy cô nghệ sĩ tàng tàng khác.

Bà ta lạnh lùng nhìn tin tức trên iPad, sau đó tức giận ném iPad ra.

Trợ lý Phương Thiên né né, không thì iPad sẽ nện thẳng lên người của cậu ta.

“Người cậu tìm đều là phế vật à?”

Phương Thiên chính là tiểu A trong truyền thuyết rồi.

“Chị, công ty khác cũng tìm người lẫn trong vòng fan đấy, sao em biết Cố Kiều Niệm điên đến vậy, một đứa trẻ náo loạn muốn tự sát đã khiến cho dư luận xôn xao đến thế...”

Mấy ngày này Phương Thiên sống cũng chẳng dễ dàng gì.

Lãng Đình cho rằng cậu ta không cẩn thận đã khiến kế hoạch của bà ta thất bại, làm hỏng chuyện lớn của bà ta.

Phương Thiên cũng sợ mấy đại fan thật sự bị bắt thì bản thân cũng sẽ xui xẻo theo. Mấy ngày nay cậu ta không ngủ nổi, lo lắng phát điên lên.

Lúc này, trên gương mặt chữ quốc vuông vức, một đôi hốc mắt đen nhánh và bọng mắt cũng sắp rớt xuống cằm rồi.

Sắc mặt Lãng Đình cực kỳ khó coi.

Chuyện tự sát của đứa trẻ kia vốn dĩ nên đè sập cọng rơm người qua đường cuối cùng của Cố Kiều Niệm.

Bà ta đã trả một món tiền rất lớn để mời bậc thầy tiết tấu nổi tiếng viết vài bản văn vây quét Cố Kiều Niệm, bây giờ thì tốt rồi, chẳng dùng được bản nào cả.

Còn để cho Cố Kiều Niệm nắm lấy cơ hội này một cách chuẩn xác, mạnh mẽ thu hoạch được một lớp người qua đường chịu khổ đã lâu!

Không công đưa cho Cố Kiều Niệm độ hot lớn như vậy!

Lãng Đình càng nghĩ càng tức giận.

“Tôi kêu cậu liên hệ với tổng giám đốc Hoàn Ảnh, tình hình thế nào rồi?”

“Em đã tìm vài người quen nhưng... Chị cũng biết đó, tổng giám đốc Hoàn Ảnh còn có sản nghiệp khác, Hoàn Ảnh đều giao cho đoàn đội của anh ta làm...”

“Sao tôi sắp xếp cho cậu chút chuyện thôi mà cậu lắm lý do thế? Tài nguyên nhân mạch của chúng ta đã là tài nguyên đứng đầu trong ngành, Cố Kiều Niệm cũng có thể sờ đến cửa tổng giám đốc Hoàn Ảnh mà vì sao chúng ta không thể?” Lãng Đình bực bội hỏi.

Phương Thiên ủ rũ cúi đầu.

“Tôi không quan tâm, Âm mưu phượng hoàng là hạng mục tôi để mắt đến từ năm ngoái. Cho dù các người làm cách nào, dù có khiến Cố Kiều Niệm tàn phế thì con gái tôi cũng phải có được vai nữ chính của bộ phim này!” Lãng Đình dừng lại một chút, sau đó nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Chuyện này mà làm không xong thì cậu thu xếp đồ đạc cuốn xéo, hiểu chứ?”

Con gái Lãng Đình năm nay 19 tuổi, trước mắt đang học biểu diễn tại học viện Điện Ảnh và Truyền Hình đứng đầu trong nước.

Cô con gái kế thừa dáng người, diện mạo... của bà ta một cách hoàn hảo. Mấy năm này âm thầm chỉnh sửa không ít, gương mặt trong những nữ minh tinh được xem là khá đẹp.

Mục tiêu của Lãng Đình là bồi dưỡng con gái thành nữ diễn viên nổi tiếng nhất.

Vì thế theo Lãng Đình, Cố Kiều Niệm cùng với vài nữ minh tinh khác sẽ ảnh hưởng đến con đường thăng quan tiến chức của con gái nên họ đã biến thành vật cản trở và cái đinh trong mắt bà ta.

Phải chuyển, phải nhổ.

Mấy người kia đã giải quyết gần như xong.

Hai năm này Cố Kiều Niệm từng bước từng bước tự huỷ tương lai của mình. Lúc trước, Lãng Đình cho rằng cô đã không tạo thành uy hiếp nữa, nhưng mấy tháng qua, Cố Kiều Niệm giống như một cơn gió lốc từ nơi cằn cỗi một đường cuốn đến.

Nhân khí, tài nguyên, danh tiếng.

Những thứ này đều tăng vọt với tốc độ khó mà tưởng tượng.

Thậm chí CP liên quan đến cô, lưu lượng đều lớn đến mức đã vượt qua vài nghệ sĩ tuyến trên có nhân khí tốt.

Lúc Lãng Đình vẫn là người đại diện đã từng xem phim Cố Kiều Niệm diễn khi mới mấy tuổi.

Thân là người đại diện lão luyện có con mắt tinh tường, trong lòng bà ta rất rõ về thiên phú kỹ thuật diễn xuất của Cố Kiều Niệm.

Một khi để cho cô trở mình, muốn lật đổ sẽ khó.

Vẫn may sợi dây trước đây cô ta chôn bên cạnh Cố Kiều Niệm vẫn còn.

Vì con gái nên Lãng Đình đã mở ra trò chơi fan cuồng lần này.

Vốn dĩ dựa theo sự mong chờ của Lãng Đình thì sợi dây này vẫn phải kéo mấy tháng, thế nhưng khi bà ta biết Âm mưu phượng hoàng mà mình liều mạng tranh giành cho con gái lại rơi vào trong tay Cố Kiều Niệm, Lãng Đình tức phát điên.

Đúng như Cố Kiều Niệm dự đoán.

Bà ta không muốn đợi nữa, trực tiếp đẩy nhanh tiến độ, muốn nhấn chết Cố Kiều Niệm với tốc độ nhanh nhất.

Nhưng...

Bây giờ bà ta lại bị Cố Kiều Niệm chơi cho một vố.

“Chị Lãng, Dương Tuyết và Lý Hoa đã đến quán cà phê như đã hẹn rồi.” Phương Thiên ủ rũ nhắc nhở.

Lãng Đình thở ra một hơi dài.

Dương Tuyết và Lý Hoa là hai người mà hôm qua bà ta liên hệ được.

Dương Tuyết từng là người đại diện của Cố Kiều Niệm, Lý Hoa nổi danh với những mánh khóe bẩn.

Lãng Đình không muốn bại lộ bản thân, thế nên chỉ có thể mượn đao giết người.

Không lâu sau.

Lãng Đình đã gặp được Lý Hoa và Dương Tuyết.

Đối với tình cảm chị chị em em “không hề giả tạo” này, ngồi cùng một chỗ nhưng không ai để ý ai.

Nhìn thấy Lãng Đình, hai người kia lập tức đứng dậy, biểu cảm của Lý Hoa vô cùng thân thiện.

“Chị Lãng, một khoảng thời gian không gặp mà chị lại trẻ ra rồi!”

Lãng Đình nở nụ cười nhàn nhạt rồi ngồi xuống.

“Dạo này hai em thế nào?”

“Còn thế nào nữa, hôm qua cũng đã nói với chị trong điện thoại rồi còn gì, cả người em đều bị một nhà Cố Kiều Niệm huỷ hoại rồi.” Dương Tuyết vô cùng ủ rũ.

Lãng Đình đang muốn nói gì đó.

Trước mặt bỗng xuất hiện một người quen.

“Em dâu, sao em lại đến đây?”

Lãng Đình vừa dứt lời, sắc mặt Lý Hoa chợt trắng bệch.

Cô ta bất thình lình quay đầu lại.

Một thùng nước bẩn trực tiếp đổ từ trên đầu xuống.

“Á!”

Lý Hoa hét lên.

Dương Tuyết che chở Lãng Đình vội vàng tránh đi nhưng một thùng nước bẩn vẫn bắn tung tóe lên mặt Lãng Đình.

Tầng hai quán cà phê.

Cố Kiều Niệm chống một tay lên cằm, hơi kéo kính râm xuống nhìn một màn xảy ra dưới lầu.

Chu Chu ngồi đối diện cô đang đeo khẩu trang, mũ lưỡi trai kéo xuống vô cùng thấp, lúc này cũng cô ấy mang vẻ mặt tò mò, dùng ngón tay đẩy vành mũ lưỡi trai ra.

“Chuyện này là sao vậy?” Chu Chu hạ thấp giọng hỏi.

Cố Kiều Niệm thờ ơ đáp: “Người phụ nữ cao sang tạt nước bẩn kia là vợ của em trai Lãng Đình.”

“Đợi đã!” Chu Chu ngăn lời nói tiếp theo của Cố Kiều Niệm lại: “Em nhớ chồng của Lý Hoa cũng họ Lãng? Không phải chứ? Không phải chứ? Lãng Đình và Lãng Diên là chị em?”

Cố Kiều Niệm gật đầu: “Vốn là vậy, công ty quản lý của Lãng Diên này ban đầu là cùng mở với Lãng Đình, sau đó vì chuyện chia tiền mà gây nhau dẫn đến chuyện chẳng vui vẻ gì. Vì vậy, Lãng Đình mới lập một cái mới khác.”

Chu Chu đã từng nghe loáng thoáng nhưng chuyện này ít nhất cũng là mười năm trước rồi, lúc đó cô ấy còn đi học cực khổ.

“Cẩu huyết thật đó!” Chu Chu vừa lắc đầu vừa khẽ vỗ tay.

Cố Kiều Niệm uống một ngụm cà phê.

Chu Chu không cho cô thêm đường thêm sữa, đắng đến mức Cố Kiều Niệm nhíu mày.

“Chị, em biết chị không hài lòng em và Lãng Diên kết hôn nhưng mà hôn nhân của em và anh ấy đã là sự thật rồi. Mười mấy năm nay em đã vì anh ấy mà đi sớm về khuya, lại còn phải chăm sóc những người lớn trong nhà các chị rồi đến ba đứa nhỏ kia! Dù chị có bất mãn thế nào cũng không thể tìm một người phụ nữ ti tiện đến làm người thứ ba phá hoại gia đình bọn em chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.