Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 222: Chương 222: Cứng rắn đối diện




Lần trước Lý Hoa tìm đường chết, vào lúc Vưu Vi bịa đặt Cung Dịch, cô ta thầm mua blogger rồi gây chuyện với anh. Vì thế, Cố Kiều Niệm trực tiếp đâm chuyện ngoại tình của bọn họ đến chỗ vợ của Lãng Diên.

Vợ Lãng Diên từng là luật sư nổi tiếng trong ngành, tình cảm của hai người bắt đầu từ lúc đi học, sau khi kết hôn, vì Lãng Diên mà bà ấy cam tâm tình nguyện làm người nội trợ trong gia đình.

Người phụ nữ thông minh khôn khéo này sau khi biết được chồng mình ở bên ngoài...

Trước tiên sẽ tìm thám tử tư thu thập chứng cứ.

Trước đó Lý Hoa bị Cố Kiều Niệm đánh bị thương nên qua một thời gian không thấy cô ta qua lại với Lãng Diên.

Gần đây tình hình có vẻ đỡ hơn nên lại cùng với Lãng Diên đến chỗ bí mật làm chuyện mập mờ.

Có điều thám tử tư lại không chụp được tấm ảnh nào lúc hai người đó đang thân mật.

Những tấm ảnh kề vai sát cánh kia đối với bà Lãng cũng chẳng có tác dụng lắm.

Bà Lãng đã chắc chắn rằng chồng đã phản bội mình, nhưng khổ nỗi bây giờ gây chuyện sẽ đánh rắn động cỏ, cuối cùng phải ly hôn, lại còn bị Lãng Diên bắt chia tài sản.

Thế là bà ấy chỉ có thể thúc giục thám tử tư cố gắng thêm một chút, cố gắng chụp nhiều ảnh hơn.

Cho đến bây giờ.

Cố Kiều Niệm luôn kêu Từ Lâm giúp cô để ý cuộc nói chuyện của đám người Ngọc Mai, Dương Tuyết.

Đêm muộn hôm qua, Từ Lâm báo cho Cố Kiều Niệm có một số điện thoại lạ đã gọi cho Dương Tuyết.

Lấy được số kia, Cố Kiều Niệm tra thử, đây chẳng phải là số của Lãng Đình sao?

Lúc này Lãng Đình lại tìm Dương Tuyết, ngoại trừ vì Cố Kiều Niệm cô thì còn vì cái gì nữa?

Mọi người đều biết Dương Tuyết và Lý Hoa là một cặp chị em tốt, thủ đoạn của Lý Hoa trong nhóm người đại diện nổi tiếng thâm độc. . Truyện mới cập nhật

Cố Kiều Niệm nghĩ thầm.

Lãng Đình tìm Dương Tuyết, vậy chắc chắn sẽ tìm Lý Hoa.

Ban đầu Lãng Đình và em trai bà ta hùn vốn mở công ty, cuối cùng lúc chia tiền thì Lãng Đình thua lớn vì em dâu là luật sư đã động tay động chân vào bản hợp đồng.

Mối quan hệ của hai người này vốn đã hỏng.

Vì vậy, Cố Kiều Niệm bèn tìm nhóm thám tử tư nặc danh cung cấp cho bà Lãng manh mối Lãng Đình muốn bí mật gặp mặt Lý Hoa.

Thế là có chuyện hôm nay.

Vừa rồi hình ảnh bà Lãng tức giận tạt nước bẩn rồi giận dữ mắng mỏ Lãng Đình trước mặt mọi người.

“Trương Á, em phát điên gì thế? Chị đến đây để bàn công việc với bọn họ!” Lãng Đình cau mày nói.

Trương Á cũng không cam chịu yếu thế, trực tiếp rút ra một xấp ảnh từ trong túi xách trị giá mấy trăm nghìn tệ ra, đập thẳng lên mặt Lãng Đình: “Chị vẫn cho rằng em là đứa ngốc à?”

Xấp ảnh giống như hoa tuyết rơi lả tả xuống đất.

Lãng Đình bị đập có hơi mơ màng, sau đó bà ta nhìn thấy trên tấm ảnh là Lý Hoa và Lãng Diên đang hôn môi trong xe, ôm ấp trong đêm tối...

Bà ta giật mình nhìn Lý Hoa: “Cô...”

“Đừng giả vờ nữa!” Trương Á như muốn nổi điên: “Lãng Đình, em nói cho chị biết, chuyện này em với chị chưa xong đâu!”

Trương Á nói xong lại quay đầu nhìn sang Lý Hoa đang trắng bệch cả mặt, một phát nắm được tóc cô ta, tiến lên tát hai cái trời giáng: “Còn cô nữa, đừng mong tôi sẽ ly hôn với Lãng Diên, cũng đừng mơ có thể dưới mí mắt tôi mà chuyển đi một phần tài sản! Tôi sẽ ở vị trí bà Lãng nhìn xem người thứ ba như cô từ giờ về sau sẽ thối nát ở trong cái giới này!”

Mắng xong Trương Á nắm tóc Lý Hoa, thẳng tay đẩy cô ta xuống vũng nước bẩn trên đất.

Đánh, mắng cũng đe doạ xong rồi, Trương Á nổi giận đùng đùng rời đi.

Người trong quán cà phê này không tính là nhiều nhưng cũng không ít. Người trên lầu dưới lầu đều đã xem toàn bộ trò khôi hài này từ đầu đến cuối.

Lý Hoa vốn là người vô cùng sĩ diện. Cô ta cảm nhận được những ánh mắt khác thường mang theo ý châm chọc, tâm tính lập tức sụp đổ.

Cô ta cũng không đoái hoài đến Lãng Đình nói chuyện lớn gì nữa, cứ thế bò dậy, khóc lóc chạy đi.

Vừa rồi Dương Tuyết nhìn Trương Á đánh Lý Hoa mà mặt cũng đau theo, nhớ đến hình ảnh đêm hôm đó bị Trương Ngọc Mai ác độc đánh trong bãi xe.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Lúc này.

Trên cầu thang tràn đầy cảm giác nghệ thuật có tiếng vỗ tay truyền đến.

Dương Tuyết và Lãng Đình vô thức quay lại.

Khi nhìn thấy Cố Kiều Niệm ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái, tóc buộc đuôi ngựa trông có vẻ mềm mại vô hại đang từ trên lầu bước từng bước xuống, hai người kia ngây ra.

“Cố Kiều Niệm?” Dương Tuyết hoảng sợ nhìn cô.

Trong lòng bà ta đang có hàng nghìn câu hỏi vì sao.

Tại sao cô ta ở đây?

Tại sao mình vừa muốn gây chuyện lại luôn gặp phải Cố Kiều Niệm?

Sắc mặt của Lãng Đình cũng vô cùng khó coi.

“Cà phê trong khu nhà giàu uống ngon thật, uống cà phê mà còn có thể xem được một vở kịch máu chó.” Cố Kiều Niệm vừa cười vừa nói.

Dáng vẻ nhỏ nhắn kia của cô vô cùng đẹp.

Cười rộ lên cảm giác mặt trời bên ngoài cũng không rực rỡ bằng cô.

Cố Kiều Niệm tháo kính râm xuống, trước tiên nhìn Dương Tuyết: “Chị Dương trùng hợp thật đó, lâu rồi không gặp, gần đây bà sống tốt không?”

Dương Tuyết giống như bị một đôi tay vô hình bóp chặt cổ họng.

Mỗi phút đều khó thở.

“Rất... Rất tốt.” Dương Tuyết khó khăn gật đầu.

Cố Kiều Niệm vẫn cười rực rỡ động lòng người như cũ: “Vậy thì tốt, bà đến đây gặp chị Lãng là muốn đến công ty của chị Lãng làm người đại diện sao?”

Có lẽ là bị Cố Kiều Niệm chỉnh quá thảm nên Dương Tuyết chỉ nghe Cố Kiều Niệm nói hai câu đã tự động phiên dịch thành.

“Bà!”

“Chết chắc rồi!”

“Không phải, tôi theo Lý Hoa đến đây, cô ấy có vẻ không ổn lắm, tôi... tôi đi xem thử!” Giọng nói Dương Tuyết cứ run run: “Chị Lãng, em đi trước đây, chị cứ bận việc của mình đi.”

Nói xong, thậm chí Dương Tuyết không đợi Lãng Đình trả lời mà đã vắt chân lên cổ chạy đi. Vì nước bẩn nên mặt đất rất trơn, bà ta không cẩn thận ngã mạnh xuống.

Lần này Cố Kiều Niệm nhìn cũng thấy đau.

Nhưng có vẻ Dương Tuyết không cảm nhận được, đứng lên với tốc độ ánh sáng, vừa lăn vừa bò mà chạy đi.

Vẻ mặt Cố Kiều Niệm tràn đầy lo lắng nhìn theo bóng dáng bà ta.

“Nhìn bộ dạng của Lý Hoa đúng thật là không ổn, bà xem bà ta lo lắng cho chị em tốt đến thế nào...” Cố Kiều Niệm vừa nói chuyện vừa nhìn sang Lãng Đình: “Đúng chứ? Chị Lãng.”

Đây là lần đầu tiên Lãng Đình tiếp xúc gần với Cố Kiều Niệm sau khi cô trưởng thành.

Có lẽ có người sẽ hỏi.

Rốt cuộc Cố Kiều Niệm đẹp cỡ nào?

Có lẽ dù là người ước gì cô chết đi, ước gì cô biến mất mà khi nhìn thấy cô cũng sẽ cảm khái trong lòng một câu, rốt cuộc cô có dáng vẻ thần tiên gì.

“Cô Cố, không phải cô ở khu trung tâm sao? Sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?” Lãng Đình thắc mắc.

“Cà phê nơi đây uống ngon.” Cố Kiều Niệm đáp.

“Vậy cô từ từ uống, quần áo tôi bẩn rồi nên phải nhanh chóng quay về thay.” Lãng Đình không muốn nói với Cố Kiều Niệm thêm câu nào nữa.

Bà ta luôn cảm thấy Cố Kiều Niệm giống như đã phát hiện gì đó.

Nhưng... sao có thể chứ?

“Chị Lãng, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo bà.” Cố Kiều Niệm đang ngăn bà ta rời đi.

Lãng Đình nhìn cô: “Cô nói đi.”

Cố Kiều Niệm tiến lên một bước, vào lúc cô rũ mắt xuống, nụ cười trên mặt đã biến mất gần như không thấy nữa.

“Chị Lãng, làm người lớn có nên ác ý đẩy đứa nhỏ đáng thương lên đầu sóng ngọn gió vì chút lợi ích bé như hạt vừng kia của mình, lại ngay lúc con bé gần như sụp đổ thì kêu bạn tốt của nó đi khuyên nó tự sát không?”

Lãng Đình hoảng hốt nhìn Cố Kiều Niệm.

Cô...

Quả nhiên cô đã phát hiện...

Ánh mắt Cố Kiều Niệm lạnh lùng và khinh bỉ chạm vào ánh mắt của Lãng Đình.

Cố Kiều Niệm giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước bẩn trên mặt bà ta.

“Tôi cảm thấy không nên.”

“Còn bà thì thấy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.