Lúc này Cố Kiều Niệm được trực tiếp đưa tới bệnh viện.
Cô nằm một buổi tối, lúc tỉnh lại thì thấy Chu Chu.
“Trở về rồi à?”
Giọng nói của Cố Kiều Niệm có hơi khàn khàn.
“Uống nước đi.” Chu Chu vội vàng rót nước cho Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm ngậm ống hút uống hai ngụm.
“Làm xong chuyện chưa?” Cố Kiều Niệm hỏi.
“Chưa, nhưng đại khái cũng xong hết rồi, đội kinh doanh của các công ty còn lại sẽ nối gót.” Chu Chu trả lời: “Đúng rồi, thư ký của Tư Bắc tới đưa tin, nói hẹn chúng ta vào thứ tư tuần sau, thời gian hẹn là bữa trưa của Tư Bắc.”
Cố Kiều Niệm nhắm mắt lại.
“Biết rồi, lần trước chị gặp anh ta, cho nên chị đi cùng với em.”
“Ừm.”
Chu Chu đáp.
“Chị ngủ một giấc thật ngon đi, từ nay về sau em sẽ sắp xếp những công việc sau đó cho chị.”
“Được.” Cố Kiều Niệm nhỏ nhẹ đáp, không bao lâu sau cô lại ngủ mê man.
Mới mức này thôi mà đã tả tơi rồi.
Còn phải rèn luyện nhiều hơn mới tốt lên được...
Lúc Cố Kiều Niệm té xỉu, nhân viên ở phim trường rất hỗn loạn.
Lại đúng lúc sau khi kết thúc chụp ảnh.
Lúc đó có nhiều người cầm điện thoại di động lên chuẩn bị tìm Cố Kiều Niệm chụp ảnh cùng.
Cho nên hình ảnh cô té xỉu nhanh chóng làm bùng nổ số liệu.
Theo lý thuyết, đây là cơ hội tuyên truyền phóng đại rất tốt.
Dẫu sao trước đây khi Hứa Hi Nghiên bị Cố Kiều Niệm làm tổn thương tay, Hứa Hi Nghiên có thể tuyên truyền phóng đại là mình bị thương do chịu khổ chịu khó luyện tập.
Nhưng Cố Kiều Niệm lại để phòng làm việc đăng weibo.
Khiến chuyện này thành chuyện lớn hóa nhỏ.
Chỉ nói một câu cùng người hâm mộ mình đã không sao.
Tuyên truyền phóng đại quá độ cũng không phải là một chuyện tốt ở trong mắt Cố Kiều Niệm.
Ít nhất nhiều người qua đường đã thấy quá nhiều chuyện tuyên truyền phóng đại ra vẻ thảm thương, nên cứ chờ đến lúc mình thảm thật thì sẽ bị họ coi thành ra vẻ thảm thương.
Cố Kiều Niệm giảm sốt, sau đó cô ra viện.
Sau hai ngày, Cố Kiều Niệm luôn nghỉ ngơi, cả ngày đều ở nhà đọc kịch bản.
Có vẻ Chu Chu bề bộn nhiều việc.
Mỗi ngày Cố Kiều Niệm thức dậy là cô ấy đi ra ngoài.
Rất khuya thì Chu Chu mới trở về.
Cô ấy không nói chuyện nghỉ việc với Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm biết, cô ấy đã giao công việc trong yên lặng.
Trước một ngày đi gặp Tư Bắc.
Cố Kiều Niệm có thông báo ghi hình của nơi huấn luyện.
Buổi chiều, Cố Kiều Niệm đã tới nơi huấn luyện.
Trên mu bàn tay của cô vẫn còn sót lại những lỗ kim châm do truyền nước biển.
Cố Kiều Niệm dán băng lên che.
Buổi ghi hình hôm nay thâu là ghi hình thực tập sinh chơi trò chơi, là đại hội thể dục thể thao.
Tổ chương trình cân nhắc đến tình trạng thân thể của Cố Kiều Niệm.
Nên để cô ngồi làm giám khảo.
Lúc Cố Kiều Niệm đi vào trong bãi tập.
Các học viên lập tức đứng lên.
“Sức khỏe của PD thế nào rồi?”
“PD vẫn khỏe chứ?”
Rất nhiều câu hỏi ân cần, hết câu này đến câu khác.
“Không sao, không sao, vấn đề nhỏ thôi.” Cố Kiều Niệm giơ tay lên rồi hạ xuống hai lần, ra hiệu tất cả mọi người ngồi xuống.
Lúc nói chuyện.
Cô không kiềm được liếc nhìn Cung Dịch.
Vị trí trung tâm ở trước mắt.
Quả thực chỗ ngồi của Cung Dịch rất nổi bật.
Muốn không nhìn cũng khó khăn.
Cung Dịch cũng đang nhìn Cố Kiều Niệm với vẻ mặt nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào.
Cố Kiều Niệm lập tức chột dạ không nhìn anh nữa.
Tim cô đập nhanh hơn một cách khó hiểu.
Ánh mắt của Cung Dịch làm cho cô có cảm giác như thể cô đã làm sai chuyện gì.
Hôm nay các giám khảo khác cũng ở đây, còn có một giám khảo Tiểu Ái Đậu đang có độ phổ biến cũng không tệ đảm nhiệm khách mời.
Thiếu niên trẻ tuổi cường tráng luôn xứng đôi với vận động nhất.
Cố Kiều Niệm khoác áo khoác, cô ngồi ở dưới nhìn.
Cô có cảm giác mình tới để sạc điện, cảm giác dư thừa lực lượng này quá bồi bổ người.
Nhiều hơn cả ống nhỏ giọt.
Cố Kiều Niệm nghĩ vậy.
Nhóm thực tập sinh thi đấu đầu tiên kết thúc cuộc thi đấu.
Trong này có Cung Dịch.
Người thiếu niên sôi nổi chạy tới chỗ Cố Kiều Niệm.
“PD, muốn uống nước không?”
“PD, muốn quà ăn vặt không? Quà ăn vặt của nhà tài trợ không mất tiền, còn rất ngon nữa!”
Thằng nhóc này, cái miệng nhỏ như được bôi mật.
Cũng chỉ có Cung Dịch.
Anh đi thẳng tới và ngồi xuống bên cạnh Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm: “...”
Cảm giác bị áp bách từ đâu tới?
“Trên tay dán cái gì vậy?” Cung Dịch uống một hớp nước lớn, sau đó nhìn về phía Cố Kiều Niệm.
Sao lại không coi ai ra gì vậy!
Tên đàn ông chó má này!
Có chừng có mực được không?
“Băng dán.” Cố Kiều Niệm đập một cái.
“Dán cái này làm gì?” Cung Dịch tiếp tục hỏi.
Cố Kiều Niệm: “...”
Cô không định ra vẻ đáng thương.
Nhưng cũng không lấn át được có vài người muốn nói chuyện cùng Cung Dịch.
Đúng lúc Hách Tiểu Điềm cầm nước nóng tới cho Cố Kiều Niệm.
Hách Tiểu Điềm nghe thấy Cung Dịch hỏi, thì lập tức trả lời: “Không phải trước trận Kiều Kiều bị bệnh sao? Một ngày truyền bốn chai, mạch máu cô ấy nhỏ nên có lúc phải đâm hai lần mới có thể đâm trúng, nên trên mu bàn tay mới có mấy lỗ kim châm. Cô ấy không muốn để cho người ta thấy mới dán lên.”
Cố Kiều Niệm nhìn Hách Tiểu Điềm với vẻ chết chóc.
Hách Tiểu Điềm một lòng để ý đứa con yêu là cô, nên vốn không phát hiện ra.
“Cung Dịch này, anh phải lấy đó mà làm gương, Kiều Kiều làm việc liên tục không nghỉ ngơi nên mới bị bệnh!” Hách Tiểu Điềm nói xong thì cười híp mắt đưa nước cho Cố Kiều Niệm: “Nước nóng.”
“Em còn chậm thêm chút nữa là chị có thể chết khát đấy.” Cố Kiều Niệm nghiến răng nghiến lợi nói những lời này.
Vẻ mặt Hách Tiểu Điềm mờ mịt.
Lúc ghi hình.
Nhân viên làm việc không thể ở hiện trường đợi quá lâu.
Sau đó Hách Tiểu Điềm rời đi.
Hách Tiểu Điềm vừa đi.
Cố Kiều Niệm càng không được tự nhiên.
Cô ho nhẹ hai tiếng, xin trái cây từ thằng nhóc đi theo phía sau, rồi uống ngụm nước nóng.
Cố Kiều Niệm ơi là Cố Kiều Niệm.
Mày điên à?
Mày bị bệnh liên quan gì đến Cung Dịch?
Mày chột dạ cái gì chứ?
Lúc này, Cung Dịch đột nhiên đứng lên.
Cố Kiều Niệm kinh ngạc nhìn về phía anh.
Chỉ thấy Cung Dịch trực tiếp đi về phía để đồ ăn nhẹ của nhà tài trợ, sau đó anh chọn chọn, lúc trở về thì cầm cái giỏ nhỏ đặt ở bên cạnh Cố Kiều Niệm.
“Ghi hình xong chớ đi, chờ tôi.”
Lúc Cung Dịch bỏ giỏ nhỏ xuống, anh nhẹ nhàng nói một câu với Cố Kiều Niệm.
Không đợi Cố Kiều Niệm trả lời.
Anh đi thẳng ra ngoài.
Ở phía xa.
Có mấy người không thích Cung Dịch bắt đầu khua môi múa mép.
“Ở trước mặt chúng ta thì lạnh lùng, mày xem anh ta quỳ liếm với Cố Kiều Niệm kìa!”
“Thành thật mà nói, tao thật sự không biết khán giả tại buổi công diễn lần trước bị làm sao, rõ ràng cũng không ra gì...”
Sự ác ý của con người không thể nói lý.
Không nhất định cứ là mình làm tổn thương ai.
Có thể là hôm nay đi một đôi giày mà người khác không có.
Ghen tị khơi gợi ác ý.
Sau đó đả kích ngấm ngầm hoặc công khai cứ thế mà diễn ra.
Cố Kiều Niệm nhìn giỏ quà vặt nhỏ ở bên cạnh, hơi mờ mịt.
Thật ra thì...
Cô không thế nào ăn những thứ này.
Vừa rồi cô ăn trái cây, chỉ là vì hóa giải sự lúng túng.
Chờ chút?
Vừa rồi anh bảo cô ghi hình xong thì chớ đi?
Trong lòng Cố Kiều Niệm mệt mỏi.
Cô cho là lần trước đã nói rất rõ với Cung Dịch.
Thằng nhóc này!
Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Mặc dù cô có rất nhiều nghi vấn.
Nhưng Cố Kiều Niệm ghi hình xong, cô vẫn chờ anh.
Cuối hành lang không có ai.
Cố Kiều Niệm chờ đợi. Trong lòng cô tính toán lần này nhất định phải nói thật rõ ràng với Cung Dịch.
Lúc này, Cung Dịch đi tới.
“Người bạn nhỏ, anh có thể trưởng thành hơn một chút được không, đừng... Ưm...”
Cung Dịch bước xuống cầu thang.
Anh chưa nói một câu nào.
Tay anh vòng qua cổ của cô, kéo gáy cô.
Anh trực tiếp hôn cô.