Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 115: Chương 115: Vừa vặn là một đôi




Tiếng người huyên náo đằng xa.

Cố Kiều Niệm ngớ người ra.

Phải mất một lúc cô mới phản ứng lại, đẩy Cung Dịch, sau đó giơ tay lên cho anh một cái tát.

Nói là một cái tát.

Thực ra cũng chỉ mạnh hơn vỗ một chút xíu thôi.

Bởi Cố Kiều Niệm bị Cung Dịch dọa cho đến mức chân tay mềm nhũn.

“Cậu bị điên rồi sao?”

Đầu ngón tay cái của Cung Dịch nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi mình.

“Hết giận rồi.”

“Cái gì?” Mặt Cố Kiều Niệm hoảng hốt.

Anh đột nhiên hôn cô là để xả giận à?

Xả giận gì cơ?

Cô chọc giận anh lúc nào cơ chứ?

Tia sáng lờ mờ.

Cung Dịch nhìn vào đôi mắt Cố Kiều Niệm, ánh mắt anh sáng hơn bình thường.

Anh tiến thêm vài bước về phía Cố Kiều Niệm, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

“Tôi bị chị dọa đó.”

Giọng nói của anh vừa trầm thấp vừa chậm rãi, anh vừa nói vừa siết cằm cô, ngón tay cái vuốt ve môi dưới của cô.

Chỉ trong chốc lát, Cố Kiều Niệm đã bị câu nói này của anh làm cho trở nên hồ đồ.

“Tôi trốn ra là để gặp chị đó.” Cung Dịch cụp mí mắt, hàng lông mi dài của anh che giấu đi những cảm xúc cuồn cuộn trong mắt: “Ở đó nhiều người lắm, suýt nữa tôi xông luôn vào đó rồi.”

Trái tim Cố Kiều Niệm như bị ai đó bóp chặt lại.

Khi anh nói suýt nữa xông vào, giọng nói mang một chút tiếc nuối.

“Cậu thích tôi à?” Cố Kiều Niệm im lặng hồi lâu rồi hỏi.

Cung Dịch lần nữa ngước mắt lên, trong đôi mắt xinh đẹp ấy sạch sẽ đến mức không vương chút bụi nào.

“Thích.”

Anh cực kì kiên định nói.

Cố Kiều Niệm nghe xong cười lên, hai tay cô đặt lên ngực trái Cung Dịch, nhẹ nhàng đẩy anh ra sau, rất nhanh sau đó vị trí của hai người được đổi lại cho nhau.

Đổi thành Cung Dịch bị Cố Kiều Niệm ép vào tường.

“Tôi không biết đây là cậu đang câu dẫn tôi trong phạm vi nghề nghiệp hay là thật lòng thật dạ thích tôi.” Cố Kiều Niệm nhìn chằm chằm vào Cung Dịch nói ra từng câu từng chữ: “Cậu nghĩ tôi là kiểu người gì, một người chị lương thiện có lòng cảm thông à? Cung Dịch à, cậu lầm to rồi!”

Cô dừng lại một chút.

Sau đó lạnh lùng nói: “Tôi là ác ma, không do dự chút nào cắt đứt quan hệ với người có công nuôi dưỡng mình đó, cho đến lúc này, tôi đã không còn chút kiên nhẫn nào với cậu nữa rồi, đừng trêu chọc tôi, nếu không thì...”

Ánh mắt Cố Kiều Niệm trở nên kiên quyết: “Tôi sẽ không nể nang gì cậu đâu.”

Nói xong, Cố Kiều Niệm dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Cung Dịch, sau đó quay người rời đi.

Nếu như nói, trước đây đối với Cố Kiều Niệm những lời tán tỉnh của Cung Dịch là một sự quấy nhiễu.

Thì sự bày tỏ tình cảm không biết thật hay giả vừa rồi của Cung Dịch đối với Cố Kiều Niệm mà nói lại là một sự sợ hãi.

Cô vừa bước được nửa bước.

Cung Dịch đã kéo lấy eo cô, đột ngột kéo cô lại.

“Cung Dịch!”

Cố Kiều Niệm nhìn anh một cách ngạc nhiên.

Vừa nãy bản thân cô đã nói một cách kiên quyết như vậy cơ mà.

Tại sao anh vẫn dám làm vậy?

Cung Dịch dùng một tay kéo lấy Cố Kiều Niệm, giam cô trong lồng ngực anh.

Anh dùng tay còn lại vén lại những sợi tóc rơi ra của Cố Kiều Niệm ra sau tai, giọng nói anh vừa từ tốn vừa chân thành: “Chị à, sao chị lại biết tôi không phải ác ma cơ chứ?”

Cố Kiều Niệm giật mình.

“Chị là ác ma, biết đâu được tôi cũng thế, chúng ta vừa hay trở thành một đôi phải không?” Nói xong, Cung Dịch còn dừng lại một chút, sau đó cười lên bổ sung thêm: “Hiếm có biết bao?”

“Cậu...”

Lúc bấy giờ, toàn thân Cung Dịch toát lên một khí chất hoàn toàn khác biệt.

Cố Kiều Niệm nhìn anh, đột nhiên cảm thấy thiếu tự tin.

Cung Dịch nâng lên bàn tay đang dán băng cá nhân của Cố Kiều Niệm, nhẹ nhàng hôn lên vết kim tiêm được băng cá nhân dán lại: “Chị đừng để bản thân bị ốm nữa, nếu như còn có lần sau... Chẳng cần biết có bao nhiêu người, cũng chẳng cần biết có hậu quả gì, tôi nhất định sẽ xông vào đấy.”

Đêm mùa hạ.

Không biết hoa ngọc lan ở đâu đã nở.

Một hương thơm nồng nàn theo gió đêm bay đến bên cạnh Cố Kiều Niệm.

Sau khi nói xong câu đó thì Cung Dịch đi luôn.

Mà cô vẫn đang đắm chìm trong một sự hỗn loạn kì lạ.

Trái tim cô đến tận bây giờ vẫn chưa thể trở lại bình thường.

Cũng không biết tại vì sao.

Cô cảm thấy, từ đầu đến cuối Cung Dịch đều đang tức giận.

Nhưng...

Tức giận là như vậy sao?

Rõ ràng đó là đang thả thính người ta đó chứ!

Cố Kiều Niệm cảm thấy rất đau đầu.

Vậy mới nói, câu nói kia chẳng sai tẹo nào.

Thượng đế mở cho bạn một cánh cửa sổ, phần lớn là do đã đóng chặt cửa chính rồi.

Cô mới vừa trọng sinh đã bị ném cho một phiền phức lớn như vậy!

Cô có dự cảm.

Sau này Cung Dịch sẽ càng ngày càng ra vẻ, càng ngày càng trở nên điên khùng!

Anh đang bắt cô phải bao nuôi anh sao!

Cố Kiều Niệm nghĩ tới nghĩ lui.

Cuối cùng cũng gắng gượng nghĩ ra một cách có thể thoát khỏi Cung Dịch.

Đó chính là Tư Bắc.

Chẳng phải tên nhóc này rất biết chơi sao?

Cô sẽ nghĩ cách để Tư Bắc giam anh ở bên người!

Xem anh làm thế nào để ra ngoài tán tỉnh người ta!

“Không cần phải phối đồ đặc biệt quá đâu.” Cố Kiều Niệm nhìn sang Chu Chu đang nghiêm túc chọn đồ cho cô: “Đơn giản thôi là được.”

“Chọn đồ hút mắt một chút đi, những người của dòng họ Sáng Thế Kỷ đều có thế lực lớn, nếu như cùng ăn trưa với nhau thì cũng xem như là kết bạn rồi, chị sẽ có thêm nhà đầu tư thì khi chị hoạt động trong giới giải trí này sẽ thuận lợi hơn một chút.” Chu Chu nói.

Cố Kiều Dịch chậm rãi đeo hoa tai.1

Cô nhìn Chu Chu đang bận rộn qua chiếc gương trang điểm.

Những gì công ty giao phó, Chu Chu đã sắp xếp cũng kha khá rồi.

Cô đoán rằng mấy ngày này Chu Chu sẽ đến nói chuyện nghỉ việc với mình.

Tất nhiên.

Khả năng lớn là sẽ không từ mà biệt.

Cố Kiều Niệm mặc chiếc váy màu đen, khoác thêm một chiếc áo khoác, lại phối cùng một bộ trang sức sáng loáng, tô một màu son đỏ, đeo vào đôi giày cao gót rồi ra ngoài gặp Tư Bắc.

Chu Chu ngồi trên xe liên tục lắc đầu.

“Khí chất này của chị, nếu người khác không biết còn tưởng chánh cung nương nương đi đánh kẻ thứ ba đó!”

“Có à?” Cố Kiều Niệm hơi nhướng mày.

“Chắc chắn có luôn!” Chu Chu nghiêm túc gật đầu.

Cố Kiều Niệm chẳng quan tâm mà nhún vai.

Điện thoại Chu Chu kêu lên vài lần, cô ấy cúi đầu nhìn một lát, nét cười trên mặt cũng biến mất.

Cả đoạn đường đi đến nhà hàng.

Cô không nói thêm câu nào nữa.

Nhà hàng mà Tư Bắc chọn nằm ở ngay trung tâm thành phố, thuộc về cao ốc Vân Đỉnh của tập đoàn Vân Đỉnh, một nhà hàng xoay trên tầng cao nhất.

Tập đoàn Vân Đỉnh là một trong năm tập đoàn lớn nhất trên thế giới.

Còn cao hơn một cấp so với Sáng Thế Ký.

Có một chiếc thang máy chuyên dụng thẳng lên nhà hàng.

Cố Kiều Niệm và Chu Chu đi vào thang máy, hơi thở của sự xa xỉ toát ra ngay từ chiếc thang máy này.

Thang máy hoạt động được một lúc đã lên đến tầng cao nhất.

“Bao toàn bộ nhà hàng? Một tuần trước tôi đã đặt chỗ rồi, không có ai nói với tôi là có người bao nhà hàng!”

Cố Kiều Niệm và Chu Chu vừa bước ra từ thang máy đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Cái người trang điểm ăn mặc rất chi là tinh tế kia, đang hò hét tranh luận lớn tiếng với phục vụ, chẳng phải là người đại diện vàng Lý Hoa đó sao?

“Hừm, em cũng đi ăn ở đây à?” Lý Hoa nhìn thấy Cố Kiều Niệm bỡn cợt mà cười lên một tiếng, sau đó quay sang với Chu Chu: “Chu Chu à, gần đây cô bận lắm à? Tôi gọi cho cô sao cô không nghe máy?”

“Không để ý.” Chu Chu trả lời.

Biểu cảm của Lý Hoa có chút vi diệu, sau đó đến gần: “Hôm nay ở đây được bao cả nhà hàng rồi, không vào được đâu, đổi chỗ khác đi!”

Cô ta vừa dứt lời.

Quản lý nhà hàng đi ra tiếp đón.

“Cô Cố, mời cô vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.