Nét cười trên mặt Lý Hoa đông cứng lại.
Dường như Cố Kiều Niệm chẳng muốn để ý đến cô ta, chẳng nói lời nào, đi thẳng vào nhà hàng.
“Cô ta bao phòng rồi sao? Mấy người có nhầm lẫn gì không vậy?” Lý Hoa hỏi phục vụ một cách đầy ngạc nhiên.
“Những việc như vậy không sai được đâu thưa cô, hôm nay không thể phục vụ cho cô, chúng tôi rất xin lỗi.”
Lý Hoa nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta cực kỳ tức giận bước vào cầu thang máy, khi thang máy đi xuống, cô ta dường như nghĩ ra gì đó, lập tức rút điện thoại gọi cho ai đó.
Sau khi Cố Kiều Niệm và Chu Chu vào nhà hàng, quản lý dẫn cô đến nơi có khung cảnh đẹp nhất của nhà hàng này.
Tư Bắc khoác trên người bộ âu phục màu xám bạc đang ngồi nói chuyện một cách cực kỳ thân mật với một người con gái.
Cố Kiều Niệm: “...”
“Khách của anh đến rồi.” Tư Bắc ngẩng đầu lên nhìn Cố Kiều Niệm.
Người con gái kia nhìn qua, mắt thường cũng có thể thấy được sự ngạo mạn và khinh thường.
“Thẻ.” Cô gái kia đưa tay ra trước mặt Tư Bắc.
“Tuần trước vừa cho em hai triệu còn gì? Tiêu hết rồi?”
“Chút tiền như vậy sao đủ tiêu chứ, đưa thẻ cho người ta đi mà, khách của anh còn đang chờ đó.” Cô gái này ôm lấy cổ Tư Bắc, không ngừng làm nũng.
Cố Kiều Niệm: “...”
Cái gì!
Tư Bắc bao nuôi gái cơ hả?
Tư Bắc đành phải đưa một chiếc thẻ cho cô gái kia.
Cô gái kia lập tức nhảy nhót nói: “Cậu Tư hào phóng nhất luôn đó!”
Nói rồi, cô gái kia cầm lấy chiếc túi xách đắt tiền của mình, tung tăng chạy ra cửa.
Lúc đi qua người Cố Kiều Niệm, cô ta lại bày ra vẻ mặt xem thường.
Kiêu ngạo thật đấy.
Nhưng sao mà so được với Cung Dịch cơ chứ?
Tư Bắc mù rồi à?
Cặn bã!
“Ngại quá cô Cố, cô ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, mời ngồi.”
Cố Kiều Niệm và Chu Chu ngồi xuống phía đối diện với Tư Bắc.
Vào lúc này điện thoại Chu Chu kêu lên.
“Chị Kiều ơi, em ra ngoài chút nhé, ở đây giao cho chị nhé.” Chu Chu nhìn vào tên người gọi đến, nhanh chóng đứng lên.
“Được.” Cố Kiều Niệm gật đầu.
Sau đó Chu Chu lo lắng không yên mà đi ra ngoài.
Cô ấy vừa đi ra ngoài.
Cố Kiều Niệm lấy ra một chiếc tai nghe không dây từ trong túi, nhân lúc chỉnh lại tóc đeo vào tai.
Mái tóc dài của cô có thể che tai nghe, Tư Bắc không thể nhìn thấy.
“Anh Tư à, tôi biết anh rất bận rộn nên tôi cũng không làm mất nhiều thời gian của anh nữa, tôi nói thẳng luôn nhé.” Cố Kiều Niệm có thể cảm giác được sự khinh thường của Tư Bắc dành cho mình từ trên người anh ta.
Những người có tiền ấy mà, thường hay mắt cao hơn đầu.
Cố Kiều Niệm cũng không để ý lắm.
Chỉ cần không động đến cô, cảm xúc và suy nghĩ của người khác, cô không rảnh mà quan tâm.
Phải đánh nhanh thắng gọn thôi.
Cô nói xong đưa điện thoại ra trước mặt Tư Bắc.
Điện thoại cô đang phát một đoạn đâm xe bentley nổi tiếng.
“Đây là gì?” Tư Bắc hơi nhíu mày.
“Anh có ấn tượng gì với tên Kim Thịnh không? Trước khi xảy ra chuyện ông ta đã đến tìm tôi, ông ta nói anh cứu người đại diện của tôi từ tay ông ta, vậy nên ông ta nghi ngờ anh là kim chủ của tôi.” Cố Kiều Niệm nói không dễ nghe cho lắm.
“À... Nhớ ra rồi.” Nhắc đến Kim Thịnh, lại nhìn vào chiếc bentley, Tư Bắc nhớ ra luôn: “Ông ta hiểu nhầm rồi, không phải tôi muốn cứu người đại diện của cô, tôi với Kim Thịnh có thù riêng, nên mới... trêu đùa ông ta.”
Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng nhếch mày.
Vừa hay bị Tư Bắc nhìn thấy.
Anh ấy rất hiếm khi nhìn thấy một người phụ nữ có khí chất công kích mạnh như vậy.
“Nếu như vậy thì tốt rồi.” Cố Kiều Niệm mỉm cười: “Có điều, mặc dù là vậy, nhưng anh cũng đã cứu được bạn tôi, bữa ăn ngày hôm nay tôi mời.”
Tư Bắc nhếch môi: “Cô Cố à, cô có biết tòa cao ốc này thuộc về ai không?”
“Cao ốc Vân Đỉnh tất nhiên thuộc về tập đoàn Vân Đỉnh rồi.” Cố Kiều Niệm trả lời.
“Ừm.” Tư Bắc gật đầu: “Một trong những anh em thân thiết của tôi là người thừa kế của Vân Đỉnh.”
Cố Kiều Niệm chỉ nghe mà không trả lời.
Cái này thì liên quan gì đến cô cơ chứ?
“Nói thật thì tôi cũng hơi sợ mấy người trong giới giải trí các cô.” Tư Bắc tiếp tục nói: “Năm kia, tôi tham gia một buổi tiệc bạn tôi tổ chức, hôm sau một nữ nghệ sỹ kéo tôi lên đầu báo lá cải, cô ta bảo cô ta là vợ tương lai của tôi, buồn cười là tôi còn chẳng biết cô ta là ai. Vậy nên lần này tôi cũng cẩn thận hơn, tôi chọn bao phòng ở Vân Đỉnh, nơi đây cũng coi như là chỗ của mình, mọi thứ đều có thể kiểm soát được, hi vọng cô không để bụng.
Cố Kiều Niệm lạnh mặt.
Không thèm nhìn Tư Bắc, trả lời một câu: “Không để bụng.”
Lúc này.
Tai nghe của Cố Kiều Niệm phát lên một đoạn đối thoại hết sức rõ ràng.
Đây là Chu Chu đang nói chuyện với Lý Hoa.
Trong lối thoát hiểm của nhà hàng xoay.
Chu Chu nhìn Lý Hoa: “Tôi nói rồi, mai tôi sẽ đi tìm cô, cô muốn làm gì?”
Lý Hoa cúi đầu xuống nhìn bộ móng tay mới làm: “Chu Chu à, cô không có tư cách nói điều kiện với tôi, thời gian tôi cho cô đã hết rồi!”
Chu Chu nắm chặt tay, tức giận nghiến răng: “Lý Hoa, cô nhất định phải làm đến mức tôi tận diệt với cô hay sao?”
“Cô muốn tận diệt với tôi à? Cô là cái thá gì? Cô định lấy cái gì để tận diệt với tôi cơ?” Lý Hoa cười nhạo.
“Cô làm kẻ thứ ba không sợ bị người khác biết à?” Chu Chu hỏi cô ta.
Cô ấy lớn từng này rồi nhưng chưa bao giờ lấy chuyện đời tư người khác ra uy hiếp người ta bao giờ.
Nhưng bây giờ...
Cô ấy đã bị ép đến vách núi rồi!
Lý Hoa nghe xong cười lớn: “Cô bảo tôi làm kẻ thứ ba thì tôi làm kẻ thứ ba chắc? Chứng cứ đâu? Ngu ngốc! Cô mà dám nói ra thì tôi sẽ lập tức gửi cho cô thư của luật sư, cũng sẽ nói hết tất cả những chuyện xấu của cô cho mọi người!”
Khóe mắt Chu Chu đỏ lên.
Đúng vậy.
Cô ấy chỉ biết Lý Hoa làm kẻ thứ ba.
Nhưng là kẻ thứ ba của ai, hay chứng cứ, cô ấy hoàn toàn không biết gì hết.
Lúc này, Lý Hoa thay đổi giọng điệu: “Chu Chu à, tôi có muốn ăn tươi nuốt sống Cố Kiều Niệm đâu, tôi đây chỉ muốn cô chuyển hợp đồng làm người đại diện của cô ấy cho tôi thôi mà, độ phổ biến của cô ấy cao như vậy, cần một đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp giúp cô ấy sắp xếp công việc, mà tôi thì phù hợp với việc đó hơn cô!”
Chu Chu trả lời không chút do dự: “Muốn tôi bán đứng Cố Kiều Niệm là chuyện không bao giờ xảy ra, cô có nghĩ cùng đừng nghĩ!”
Trong nhà hàng.
Tư Bắc vẫn đang nói những lời sắc bén.
Nhưng mọi sự chú ý của Cố Kiều Niệm không ở trên người anh ấy.
Con dao cắt qua miếng bò bít tết vẫn còn máu.
Trong tai nghe chỉ còn lại tiếng thở dốc đầy phẫn nộ của hai bên.
Sắc mặt cô càng ngày càng trở nên lạnh lẽo.
Tư Bắc nhìn cô rồi nói: “Cô Cố, chắc cô không tức giận vì những lời vừa rồi của tôi đó chứ?”
Lúc này.
Bên phía Chu Chu.
Sau một hồi yên lặng, Lý Hoa giơ tay định cho Chu Chu một bạt tai.
Âm thanh một cái bạt tai lanh lảnh vang lên, trong chốc lát nó kích thích đến thần kinh Cố Kiều Niệm.
“Bộp!”
Cô vứt luôn bộ đồ ăn xuống, sau đó cô đứng dậy, cầm lấy áo khoác, nhìn vào Tư Bắc đang kinh ngạc.
“Anh Tư à, anh hãy rút lại những lo lắng và suy nghĩ của mình đi, tôi chẳng có chút hứng thú nào với mấy trò chơi của đám nhà giàu vừa ngạo mạn vừa vô lễ như các anh đâu, bữa này tôi mời, không hẹn gặp lại!
Nói xong, Cố Kiều Niệm đi thẳng ra cửa.
Trong tai nghe lúc này.
Lý Hoa đang mắng chửi một cách gay gắt: “Con khốn này, tao đã cho mày mặt mũi rồi cơ mà? Được! Mai tao sẽ cho người đăng ảnh khỏa thân của mày lên mạng, cho mày cả đời này cũng không nhìn dám gặp ai nữa!”
Sắc mặt Cố Kiều Dịch khó coi đến cực điểm.
Đến quầy lễ tân, cô lấy ra một tấm thẻ từ trong túi: “Thanh toán bàn đó, quẹt thẻ trước đi, lát nữa tôi quay lại lấy.”
Dứt lời, cô tiện tay lấy một chai rượu vang: “Cả chai rượu này nữa.”
“Cô Cố, chai này bảy mươi nghìn...”
Không đợi nhân viên phục vụ nói xong Cố Kiều Niệm bước trên đôi giày cao gót, đi nhanh như gió ra khỏi nhà hàng, đi đến lối thoát hiểm.