Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 77: Chương 77: Cô ấy sợ tôi




Từ nửa tháng trước, Cố Kiều Niệm dùng danh nghĩa Chu Chu ứng tuyển công ty quản lý rồi được thông qua.

Chu Chu nghiễm nhiên trở thành một quản lý nghệ sĩ.

Mặc kệ đi đến đâu, ánh mắt của cô ấy đều tìm kiếm khắp nơi, xem có cô gái nào dễ thương để cô ấy ký hợp đồng đưa về công ty hay không.

Lúc này Cố Kiều Niệm nhắc tới Cung Dịch, Chu Chu không hề cảm thấy lạ mà ngược lại còn có chút vui mừng.

“Kiều Kiều, cuối cùng thì chị cũng nhớ chị có một công ty quản lý rồi sao?”

Cố Kiều Niệm: “...”

Nhưng mà cô không có ý đó!

“Yên tâm, em hiểu ý của chị. Chắc chắn chúng ta sẽ thắng được con hắc mã Cung Dịch này!” Chu Chu tỏ vẻ kiên định, sau đó lấy Ipad ở trong túi ra, mở một phần tài liệu đưa cho Cố Kiều Niệm.

“Đây là cái gì?” Cố Kiều Niệm nghi hoặc nhận Ipad.

“Đương nhiên là tài liệu về Cung Dịch rồi. Hôm nay anh ta vừa lên sân khấu, em đã gọi điện thoại kêu người điều tra ngay lập tức.”

Hiện nay giới giải trí thay đổi từng ngày, loại người gì cũng có khả năng trà trộn vào.

Trước đây có mấy công ty quản lý ký hợp đồng xong, bỏ ra một số tiền lớn để thổi phồng nghệ sĩ, vừa mới xuất đầu lộ diện thì đã bị tuôn ra đủ các loại lịch sử đen tối trước khi xuất đạo, trực tiếp bị phế.

Có những tiền lệ tàn khốc này, về sau những công ty quản lý muốn ký hợp đồng với nghệ sĩ thì đều phải điều tra một phen.

Trên thị trường cũng lục tục xuất hiện các công ty cố vấn thông tin chuyên điều tra về những thứ này.

“Hành động này của em thật là…” Cố Kiều Niệm giơ một ngón tay cái.

“Đây gọi là độ nhạy bén khám phá ra nghệ sĩ. Một mầm non tốt như vậy sẽ có rất nhiều người tranh cướp!” Chu Chu tỏ ra kiêu ngạo: “Em vừa đọc kỹ rồi, thằng nhóc này rất sạch sẽ. Lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, lúc còn sống mẹ cậu ấy là diễn viên ca kịch, nhưng mà… có chút đáng thương. Cha mẹ đều mất rồi, chỗ bằng cấp là chỗ trống. Có lẽ sau khi cha mẹ qua đời cậu ấy cũng không đi học. Thoạt nhìn tài liệu này, điểm đen duy nhất mà rất có thể sẽ bị lôi ra cũng chỉ có không có học thức.”

Cố Kiều Niệm đọc kỹ tất cả những gì về Cung Dịch một lượt.

Khi anh còn nhỏ chắc hẳn gia đình cũng rất khá giả.

Có lẽ sau khi cha mẹ qua đời, anh mất đi nơi nương tựa, bằng không thì cũng không lăn lộn đến mức bán thân.1

“Tài khoản mạng xã hội thì sao? Sao lại không thấy gì cả?” Cô lấy điện thoại di động, lặng lẽ lưu lại phương thức liên lạc của Cung Dịch được ghi trong tài liệu.

“Không có.” Chu Chu lắc đầu: “Trên mạng xã hội cậu ấy không có bất cứ tài khoản nào, điều này cũng thật sự làm cho người ta bớt lo, không cần phải lo lắng cậu ta đã từng có những phát ngôn không tốt ở trên mạng.”

Cố Kiều Niệm không nói gì.

Nhìn vào chỗ cả cha và mẹ đều mất, trong lòng Cố Kiều Niệm có chút nghẹn ngào.1

Một bạn nhỏ xinh đẹp như thần tiên, làm sao lại thảm thương như vậy?

Tuy nhiên…

Đồng tình thì đồng tình, Cung Dịch này cô không thể động vào.

“Đừng ký thì hơn.”

Lúc đọc xong tài liệu, Cố Kiều Niệm xoa xoa mi tâm, mệt mỏi nói.

Nụ cười trên mặt Chu Chu hơi sụp đổ: “Vì sao ạ? Mầm non tốt như vậy, chị đọc kỹ đi Kiều Kiều! Hơn nữa cậu ấy lại hát rất hay, làm ca sĩ chắc chắn không thành vấn đề. Vả lại tuổi tác cũng không lớn, chúng ta bỏ một ít tiền để cậu ấy đi học diễn xuất, sau này làm diễn viên điện ảnh và truyền hình vân vân khẳng định là bùng nổ! Sao lại không ký vậy chị?”

Cố Kiều Niệm mím môi.

“Những chuyện em nói chị biết hết nhưng mà… chị có một dự cảm, ký hợp đồng với cậu ấy chắc chắn sẽ có phiền phức rất lớn.” Cố Kiều Niệm nói.

Thứ nhất, Cung Dịch không phải là không có lịch sử đen tối. Anh… mặc kệ thế nào, dù sao trước đây anh cũng từng bán thân để sống, trước đó không lâu cô còn nhìn thấy anh tiếp khách ở hội sở của Kim Thịnh.

Nếu như thần tượng bị tuôn ra vụ bê bối này, cơ bản là xong đời.

Thứ hai…

Cô đã từng ngủ với anh!

Rõ ràng là anh biết chuyện này. Lần này anh tham gia dự thi, cô có lý do hợp lý để hoài nghi Cung Dịch nhắm vào cô mà tới!

Bây giờ Cố Kiều Niệm vẫn chưa rõ lắm, rốt cuộc anh là loại người gì.

Thiện? Hay là ác?

Cho nên cô không muốn chôn một quả bom hẹn giờ ở bên cạnh mình.

“Dự cảm?”

Gương mặt Chu Chu khổ sở.

Có sao nói vậy, dự cảm của Kiều Kiều thật sự là hết sức chuẩn xác. Trước đây có rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, vậy mà những gì cô nói đều đúng cả.

Chu Chu vừa mới hưng phấn thoáng chốc đã mất sạch: “Em ngắm nửa tháng mới vừa ý được một người… sao chị lại có dự cảm chứ!”

“Ngắm người khác đi.” Cố Kiều Niệm đã quyết ý.

Chu Chu thở dài một hơi, cầm Ipad về: “Tài liệu này em mất hai nghìn tệ mới lấy được đó!”

“Chẳng phải chúng ta vừa mới vớt được một khoản sao?” Cố Kiều Niệm cười an ủi.

Chu Chu vừa nghe cái này, trong nháy mắt trở nên nghiêm túc: “Kiều Kiều, chúng ta làm thế với Áo Tư có sao không?”

Cố Kiều Niệm khinh thường cười nói: “Chị chính là muốn để cho bọn họ biết, một khi chị điên lên thì sẽ không đi theo một quy tắc hay lề thói nào cả. Chọc vào chị hoặc là cùng chết hoặc là cô ta chết một mình! Áo Tư là công ty lớn, sẽ không mạo hiểm liều chết với người điên đâu.”

Chu Chu nhìn nụ cười của Cố Kiều Niệm, sau lưng có chút rét lạnh.

*

Cùng lúc đó.

Tư Bắc cầm một phần tài liệu đưa cho Cung Dịch.

“Sau khi cậu bắt đầu biểu diễn, người đại diện của Cố Kiều Niệm đã cho người điều tra cậu ngay lập tức, có lẽ là muốn ký hợp đồng với cậu để đưa về công ty của Cố Kiều Niệm. Đây là tài liệu được làm dựa theo ý của cậu.”

Cung Dịch gác chân dài lên, ngón tay mảnh khảnh vòng quanh một sợi dây buộc tóc màu đỏ.

“Cố Kiều Niệm sẽ không đồng ý.”

“Làm sao cậu biết?” Tư Bắc nghi hoặc hỏi.

“Cô ấy sợ tôi.” Cung Dịch nhẹ nhàng trả lời, trong giọng nói còn chứa sự đắc ý!

“Sợ cậu hả?” Tư Bắc khó hiểu: “Cô ấy biết cậu là ai sao?”

“Không biết.”

Tư Bắc: “...”

Không biết thì cô ấy sợ cậu cái quỷ á!

Cố Kiều Niệm to gan đến mức dám chọc thủng trời, cô ấy sẽ sợ một người mồ côi cha mẹ sao?

“Cậu đang vui à?” Tư Bắc hỏi.

Tuy rằng Cung Dịch không thể hiện rõ ra bên ngoài nhưng từ những chi tiết nhỏ, Tư Bắc vẫn nhìn ra được tâm tình của anh rất tốt.

“Vui.” Lần đầu tiên Cung Dịch trả lời câu hỏi của Tư Bắc.

Tư Bắc kinh ngạc cười nói: “Được được, cậu ấm Cung vui vẻ là được. Mấy tháng tiếp theo, phần lớn thời gian cậu phải ở trong ký túc xá của trại huấn luyện.”

“Ừ.” Cung Dịch gật đầu.

“Phòng tốt nhất cũng phải hai người một phòng, cậu không sao đó chứ?” Tư Bắc lo lắng hỏi.

“Cậu hiểu lầm gì tôi phải không?” Cung Dịch nhìn dây buộc tóc trong tay, rất bình thản nói: “Cậu quên tôi đã từng ở trong xóm nghèo, chen chúc với mười mấy đứa trẻ con trong một cái lều tồi tàn rồi à?”

Tư Bắc ngẩn ra, vô thức nhíu mày: “Nói mấy cái chuyện xưa cũ ấy làm gì, không thành vấn đề là tốt rồi, tôi đã đưa hành lý của cậu qua đó rồi.”

“Ừm.”

“Nửa tháng sau sẽ ghi hình tiết mục, hay là cậu nói một tiếng với cha cậu đi, tôi sợ cha cậu sẽ bị cậu chọc tức chết.”

“Chết là tốt nhất.” Cung Dịch buộc sợi dây buộc tóc lên cổ tay, đứng dậy đi ra ngoài: “Không còn chuyện khác thì tôi đến ký túc xá đây, về sau cậu và Nghiêm Trình Thành bớt đi.”1

“Cung Dịch, trên tay cậu có đồ chơi gì vậy?” Cuối cùng Tư Bắc cũng không nhịn được hỏi.

Từ khi anh bước vào, trong tay đã có một dây buộc tóc màu đỏ, cũng không biết là đang làm gì.

“Thứ trấn trạch.”

Cung Dịch vừa đi ra cửa vừa trả lời.

Tư Bắc: “?”

Thứ trấn trạch?

“Cậu lừa đứa ngốc à!”

Tư Bắc hét lên với cánh cửa đã bị đóng lại.

Cung Dịch đi về phía trước, nghe được âm thanh mơ hồ của Tư Bắc.

Ánh mắt anh nhìn thoáng dây buộc tóc trên cổ tay.

Khoé môi nhẹ nhàng cong lên một nụ cười vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.