Chụp ảnh xong.
Các học viên lục đục đi đến phòng tối nhỏ để phỏng vấn.
Hứa Hi Nghiên vốn muốn dàn xếp riêng chuyện chiếc váy với Cố Kiều Niệm.
Nhưng Cố Kiều Niệm lại từ chối.
Một lát sau.
Trên xe bảo mẫu của Cố Kiều Niệm.
Thư Hạo xem video mà Chu Chu đưa cho cô ta xong, hận sắt không thể rèn được thành thép nhìn về phía Hứa Hi Nghiên.
Ngược lại không phải cô ta trách Hứa Hi Nghiên làm ra loại chuyện này.
Mà bởi vì Hứa Hi Nghiên không được nhanh nhẹn, để nhược điểm của mình bị người ta nắm được.
“Bây giờ các người có ý gì?” Thư Hạo không có ý tốt mở miệng: “Cô Cố, theo như tôi được biết thì hiện tại các người vẫn chưa có công ty quản lý đúng chứ? Tôi khuyên cô vẫn nên yên tĩnh một chút đi, đừng có chống đối với công ty quản lý lớn số một số hai như Áo Tư, làm vậy tuyệt đối không có lợi đối với cô đâu.”
Suốt một đêm Cố Kiều Niệm không ăn gì cả.
Sau khi lên xe Chu Chu đưa cho cô một hộp salad trái cây.
Nghe Thư Hạo cảnh cáo, Cố Kiều Niệm dùng nĩa chọc vào quả nho đã được lột vỏ: “Nếu vậy thì chẳng có gì đáng nói. Chu Chu, trực tiếp tung video lên đi.”
Thư Hạo hửng sốt.
Trong tình huống bình thường, nếu như cô ta lôi Áo Tư ra, ít nhiều gì đối phương cũng phải kiêng dè một chút.
Cố Kiều Niệm làm vậy là đang đi nước cờ gì đây?
“Cố Kiều Niệm! Rốt cuộc là chị đang định làm gì? Khó khăn lắm tôi mới leo lên được vị trí như ngày hôm nay, chị cứ phải hại chết tôi thì mới vừa lòng sao?” Hứa Hi Nghiên lo lắng.
Cố Kiều Niệm nhìn cô ta một cái, sau đó nhìn về phía Thư Hạo: “Không phải tôi muốn hại chết cô mà là người đại diện của cô. Cô làm sai chuyện, tôi có lòng tốt tìm người đại diện của cô để thương lượng. Ngay từ khi bắt đầu chị ta còn chẳng thèm nói một câu xin lỗi, vừa mở miệng đã uy hiếp tôi, thực sự là khiến người ta cảm thấy… vô cùng khó chịu!”
Cô đặc biệt nhấn mạnh chữ vô cùng.
Giọng nói cũng không nặng nề nhưng lại khiến Thư Hạo hơi lạnh sống lưng.
Rõ ràng cô ta có thể cảm giác được Cố Kiều Niệm đã không giống như trước đây.
“Thư Hạo!” Hứa Hi Nghiên sốt ruột muốn chết.
“Kiều Kiều cô hiểu lầm rồi, không phải tôi đang uy hiếp cô đâu. Chẳng qua là vì cô còn nhỏ tuổi, tôi chỉ muốn nói rõ những… mối quan hệ ngầm trong giới giải trí mà thôi.” Thư Hạo cắn răng, thái độ dịu lại.
“Tôi làm như thế nào không phải là chuyện mà chị nên quản, quản tốt nghệ sĩ của chị là được.” Cố Kiều Niệm cũng lười tỏ vẻ hòa thuận ngoài mặt với cô ta.
Thư Hạo: “...”
Cô ta cũng được coi là người đại diện có chút danh tiếng ở trong giới.
Hiện tại mỗi khi ra ngoài, phần lớn mọi người đều sẽ tâng bốc cô ta, mà cho dù không tâng bốc thì cũng sẽ không đối xử với cô ta giống như Cố Kiều Niệm!
“Được, vậy cô nói đi, cô muốn thế nào?” Thư Hạo cũng không giả vờ nữa.
“Trước tiên phải bồi thường.”
Thư Hạo biết nhãn hiệu của chiếc váy đó, cũng biết giá tiền.
Cô ta cắn răng: “Hai mươi chín vạn, đưa tài khoản đây!”
“Hai mươi chín vạn chỉ là giá tiền của chiếc váy.” Cố Kiều Niệm liếc mắt ra hiệu cho Chu Chu, Chu Chu lập tức rút ba tờ hóa đơn đã in sẵn ra đưa cho Thư Hạo.
Thư Hạo nhận lấy nhìn xem, sau đó lập tức nhíu mày tức giận hỏi: “Dựa vào cái gì tôi phải trả phí quảng cáo cho cô?”
“Dựa vào việc các người bắt đầu trước.” Cố Kiều Niệm chậm rãi nói: “Nếu chị không mua được bản thảo cho nghệ sĩ của mình và giẫm đạp tôi để đi lên, liệu tôi sẽ bỏ ra nhiều tiền như vậy để đập lại sao?”
Cố Kiều Niệm nói có lý có căn cứ.
“Cô dựa vào cái gì mà bảo tôi phát tán? Tài khoản nào phát tán thì cô tìm người đó mà đòi!” Thư Hạo trực tiếp cầm hoá đơn đập lên bàn: “Chúng tôi bồi thường chiếc váy, đống tiền không rõ ràng này, cô đừng có mơ!”
“Vậy thì chị cũng đừng bồi thường váy nữa.” Cố Kiều Niệm cười cười: “Chu Chu…”
“Vâng!” Chu Chu lập tức ngầm hiểu lấy điện thoại di động ra.
Thư Hạo nhìn thấy thì lập tức kinh ngạc. Cô ta đã từng thương lượng với bao nhiêu người, đây là lần đầu tiên nhìn thấy loại người như Cố Kiều Niệm. Cô chẳng hề nghe ý kiến của ai cả, tất cả đều do cô quyết định.”
“Cố Kiều Niệm!”
Thư Hạo đập bàn một cái.
“Chị không cần phải hét lên với tôi, tôi cũng không muốn làm khó ai cả, ai bảo các người cố ý chọc vào tôi trước?” Cố Kiều Niệm lạnh lùng nói: “Dù sao thì giám đốc sản xuất của Thần tượng quốc dân luôn luôn là một người rất tốt, nếu như không phải bởi vì không muốn gây phiền phức cho anh ấy thì chị nghĩ tôi sẽ tìm chị âm thầm giải quyết sao?” Đối với tôi mà nói hai trăm vạn không quan trọng đến mức đó.
“Cô cho rằng đoạn video này được phát tán ra ngoài thì có thể như thế nào chứ? Thay vì đưa cô tôi có thể dùng số tiền hai trăm vạn đó để mua bloger, dẫn dắt xu hướng của dư luận, cuối cùng thì chuyện này cũng sẽ không được gì cả!” Thư Hạo cười lạnh nói.
Cố Kiều Niệm cũng cười theo: “Ừm, đúng là Áo Tư các người rất am hiểu chuyện dẫn dắt xu hướng của dư luận.”
“Cô biết là tốt rồi!”
“Thư Hạo, bằng không thì chúng ta chơi một chút xem. Cũng giống như lần trước, nếu chị đăng một bài thì tôi đăng mười bài. Tôi muốn nhìn xem các người có thể đập bao nhiêu tiền cho Hứa Hi Nghiên!” Khoé môi Cố Kiều Niệm cong lên mỉm cười, thế nhưng đáy mắt lại không hề có chút độ ấm nào.
“Cô!” Nửa tháng trước Thư Hạo đã từng lĩnh giáo kiểu phản kích đốt tiền này của Cố Kiều Niệm.
“Chiếc váy đó rất xinh đẹp, còn là phiên bản giới hạn toàn cầu. Chị nói xem chị đã làm cho nó rách như vậy, vậy chị có tin vì để thở phào nhẹ nhõm, cho dù có đốt mấy trăm nghìn vạn thì tôi cũng sẽ không tiếc không?” Cố Kiều Niệm chậm rãi cắn một miếng táo.
Thật ngọt.
“Chu Chu, cô ta điên rồi sao?” Thư Hạo chưa từng gặp phải kiểu đấu đá nhau như thế này, có thể nói là vô cùng sụp đổ!
“Điên hay không thì tôi không biết, dù sao tôi cũng không khống chế được chị ấy.” Chu Chu bất đắc dĩ nhún vai.1
“Chẳng phải chị muốn tiền sao? Tôi đưa! Tôi đưa cho chị!” Hứa Hi Nghiên cũng không chịu nổi nữa.
Nếu cứ tiếp tục ầm ĩ như thế, người xui xẻo nhất cũng chỉ có thể là cô ta!
Lần này Thư Hạo cũng không ngăn cản.
Hứa Hi Nghiên là khách hàng lớn của ngân hàng, có người chuyên phụ trách chuyển khoản, trước khi xuống xe cô ta đã hoàn thành xong việc bồi thường.
Sau khi xác nhận đủ tiền, Chu Chu ra dấu tay OK với Cố Kiều Niệm.
“Chị Thư, mặc dù bây giờ chị rất căm tức nhưng tôi khuyên chị nên giúp Hứa Hi Nghiên đổi một người đại diện đi. Sau này, tuyệt đối đừng trêu chọc tôi, lần này bồi thường tiền là xong, nhưng lần sau sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu.” Cố Kiều Niệm lại nhìn về phía Hứa Hi Nghiên: “Cô biết chứ, em gái nhỏ.”
Hứa Hi Nghiên hiểu ý Cố Kiều Niệm.
Cô đang nhắc đến lịch sử đen tối của cô ta trong quá khứ.
“Biết rồi!” Hứa Hi Nghiên cắn răng trả lời.
Cố Kiều Niệm dịu dàng cười cười: “Về đi, hẹn gặp tại hiện trường ghi hình ba ngày sau.”
“Cô Cố, trước đây nhìn cô nhu nhược yếu đuối, không ngờ cô còn rất có thủ đoạn.” Thư Hạo đứng lên.
Cố Kiều Niệm nhìn cô ta: “Dù sao thì cũng chém giết từ địa ngục mà ra, hơn nữa… các người cũng không phạm lỗi nặng lắm, thủ đoạn của tôi không có chỗ dùng. Cái gọi là bản lĩnh chỉ do các người làm quá lên mà thôi.”
Thư Hạo tức giận đến nổ phổi.
“Còn ngồi đó làm gì? Muốn về nhà chung với cô ta sao? Đi!”
Sau đó cô ta hét lên một tiếng với Hứa Hi Nghiên rồi xoay người xuống xe.
Hứa Hi Nghiên cũng vội vàng xuống xe, trước khi rời đi cô ta liếc nhìn Cố Kiều Niệm. Trong mắt ngoại trừ oán giận thì chỉ còn sợ hãi.
Trước đó cô ta còn nhìn Cố Kiều Niệm với vẻ khinh miệt, thế mà không tới một ngày, sự khinh miệt đó đã hoàn toàn bị thân thủ của Cố Kiều Niệm xoá sạch.
“Thần kỳ thật, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy hoá đơn đen mà mình làm.” Chu Chu nhìn những ghi chép trên sổ sách, cảm thấy tất cả những đang nằm mơ.
Thần kỳ?
Cố Kiều Niệm chọc vào quả nho.
Vừa rồi còn chưa đến mức ăn thịt người.
Có gì đâu mà thần kỳ?
Bảo bối kim cương mới là tồn tại thần kỳ nhất hôm nay có được không?
“Chu Chu, đi thăm dò bảo bối… à không, Cung Dịch, chị muốn biết toàn bộ tin tức liên quan đến cậu ấy!”