Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 59: Chương 59: Đợi bữa Hồng Môn yến này lâu rồi




Ngày hôm sau, Cố Kiều Niệm cầm gương lên, cẩn thận xem xét vết thương trên má.

Thuốc của bác sĩ Trần phát huy tác dụng rất tốt.

Mấy ngày nay vết thương bắt đầu đóng vảy và mờ đi nhiều.

“Lỡ cuối cùng vẫn để lại vết thì phải làm sao?” Chu Chu sầu não hết sức.

Dường như Cố Kiều Niệm lại không quan tâm lắm.

Là người đã chết một lần rồi, so với việc để ý ngoại hình thì cô biết rõ lần này mình muốn gì hơn.

“Chỉ là một vết sẹo nhỏ thôi, không thể ảnh hưởng đến việc chị trở thành một diễn viên giỏi đâu.”

Chu Chu nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy ngưỡng mộ: “Cũng đúng! Chúng ta cũng chẳng phải bình hoa! Nhưng chị vẫn phải chú ý một chút, ăn kiêng, bôi thuốc đều đặn, nếu có thể làm mất hẳn sẹo thì đừng để lại.”

“Ừ.” Cố Kiều Niệm gật đầu.

Lúc này, điện thoại của Cố Kiều Niệm rung lên.

Chu Chu lấy đưa cho cô: “Số lạ? Em nghe nhé?”

“Không cần.” Cố Kiều Niệm lắc đầu rồi đưa tay ra nhận điện thoại.

Cuộc gọi được kết nối.

Bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ lạ: “Chào cô Cố, chúng tôi đến từ Văn phòng luật sư Tất Ứng. Tôi họ Triệu, là luật sư của ông Cố Đức Hạo.”

Cố Kiều Niệm rũ mi mắt, khóe miệng hơi nhếch lên: “Chào chị, có chuyện gì sao?”

“Là thế này, về việc tranh chấp tài sản của hai người, văn phòng luật sư của tôi muốn thu xếp một lần hòa giải, cho hỏi liệu trong hai ngày này cô có thời gian rảnh không?” Luật sư hỏi.

Chu Chu nghe vậy lập tức giơ tay ra dấu cho Cố Kiều Niệm, ý bảo Cố Kiều Niệm đừng gặp mặt.

“Sáng mai đi.” Cố Kiều Niệm bình tĩnh trả lời, “Mấy người cứ chọn thời gian và địa điểm rồi gửi cho tôi là được.”

Người bên kia sững sờ trong giây lát.

Rõ ràng là không ngờ tới Cố Kiều Niệm lại đồng ý dễ dàng như thế.

“Cô chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn mà.” Cố Kiều Niệm trả lời, “Tôi cũng đã chịu đủ trò dằn vặt không ngừng nghỉ của ông ta rồi, có thể giải quyết nó sớm ngày nào thì cũng coi như tôi được giải thoát sớm ngày đó.”

“À phải, tách ra càng sớm càng tốt, còn hơn là cứ dây dưa mãi.” Luật sư vui vẻ nói.

“Vậy vất vả cho chị rồi,“ Cố Kiều Niệm nói.

“Không vất vả, đều là chuyện tôi nên làm!”

Cúp máy.

Chu Chu bất đắc dĩ nhìn Cố Kiều Niệm: “Em biết chị có kế hoạch khác, nhưng lần sau chị có thể bàn bạc trước với em không? Mấy ngày nay em đều bị chị làm cho sợ chết khiếp đây này! Nếu chị còn tiếp tục thế này thì em phải thêm vào tiền lương một khoản gọi là phí chăm sóc trái tim mất!”

Cố Kiều Niệm bật cười: “Em oan uổng chị rồi, chị vẫn chưa có kế hoạch gì hết.”

Chu Chu: “…”

Thế này thì thà có kế hoạch khác còn hơn.

“Sao chị chưa có kế hoạch gì mà lại dám đồng ý bừa như thế chứ? Lúc này hẹn gặp mặt chị, rõ ràng là Hồng Môn yến! Cố Đức Hạo bây giờ điên rồi, ai biết ông ta sẽ làm gì chứ?” Chu Chu suy sụp, “Cũng may chúng ta vẫn chưa đi, không đi là được.”

“Phải đi.” Cố Kiều Niệm nói.

“Cố Kiều Niệm, chị muốn tìm chết đúng không?”

“Chị đợi bữa Hồng Môn yến này mấy ngày rồi, sao có thể không đi đây?” Cố Kiều Niệm nhướng mày cười.

Chu Chu: “…”

Nên là rốt cuộc chị có kế hoạch hay không hả?

Người có cùng nghi ngờ và bối rối như thế còn có Cố Đức Hạo bên kia.

“Nó đồng ý rồi?” Cố Đức Hạo ngẩn ra, “Tôi còn chưa uy hiếp nó mà.”

“Có vẻ như bên kia cũng muốn giải quyết sớm”, Luật sư nói, “Nhưng ông Cố này, tôi vẫn phải nhắc trước cho ông biết, theo tình hình hiện tại, xác suất để ông có thể được chia tài sản là rất thấp.”

Cố Đức Hạo cười khinh khỉnh.

Không được chia tài sản cũng không sao.

Đây cũng không phải mục đích ông ta dụ Cố Kiều Niệm ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.