Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 60: Chương 60: Lần sau khi nào đi gặp tổng giám đốc Kim?




Vừa cúp máy chưa được bao lâu.

Luật sư đã gửi thời gian và địa điểm gặp mặt đến.

“Câu lạc bộ?” Sau khi đọc địa chỉ xong, mặt Chu Chu đen lại, “Tại sao bàn chuyện tài sản không bàn ở văn phòng luật sư?”

“Không sao.” Cố Kiều Niệm quăng điện thoại sang bên cạnh, “Ngày mai em không cần đi theo chị, em đi giải quyết chuyện giấy phép kinh doanh của công ty đi.”

“Ý chị là sao? Vì có nguy hiểm nên không dẫn em theo?” Chu Chu cau mày.

Cố Kiều Niệm nhìn cô: “Không phải thế.”

“Chị đừng giải thích, dù có thế nào, kể cả trời có sập xuống thì em cũng muốn đi theo chị.” Chu Chu không chút do dự nói.

Cố Kiều Niệm cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Thực tế, ngày mai đúng là sẽ có một số nguy hiểm, bản thân cô tự giải quyết vấn đề thì không sao nhưng dẫn theo Chu Chu…

“Em sẽ không gây rắc rối cho chị.” Chu Chu nhấn mạnh.

“Thôi được, em muốn đi thì đi đi.” Cố Kiều Niệm thỏa hiệp. “Sau này em sẽ phải giải quyết nhiều vấn đề quản lý hơn, trường hợp như ngày mai cũng sẽ có, coi như luyện tập trước vậy.”

Chu Chu: “???”

Bàn chuyện quản lý với việc hoà giải phân chia tài sản vào ngày mai có gì liên quan đến nhau à?

Trong lòng ôm theo nghi ngờ, ngày hôm sau đã đến.

Chu Chu lái xe đưa Cố Kiều Niệm đến nơi cần đến.

Trước khi xuống xe, Chu Chu còn để một chiếc dùi cui điện vào túi xách.

“Cố Kiều Niệm!”

Cả hai vừa xuống xe.

Cố Đức Hạo từ một hướng nào đó lao ra.

Chu Chu không nói gì lập tức lấy dùi cui điện ra: “Ông Cố, đừng hành động xốc nổi, nếu không ông bị thương thì đừng có trách tôi!”

Cố Đức Hạo đứng lại tại chỗ: “Mày đúng là cái đồ ăn cây táo rào cây sung, đã cầm lương tao trả lại còn phản bội tao!”

“Cha, với loại chó má này thì có gì hay để nói chứ? Ai mà biết được Cố Kiều Niệm đã cho ả ta bao nhiêu lợi ích? Đối với thứ người thân chết cả không có ai dạy dỗ này, cha còn mong nó biết mang ơn chắc?” Cố Thiến Thiến bước từ trong chiếc xe đối diện xuống.

Cô ta đã hồi phục khá tốt.

Nhưng vẫn đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm.

“Thiến Thiến hồi phục đến đâu rồi?” Cố Kiều Niệm cười hỏi.

Cơ thể Cố Thiến Thiến cứng đờ.

Đối với những người khác, lời này của Cố Kiều Niệm chỉ là một câu quan tâm dịu dàng, nhưng lọt vào tai Cố Thiến Thiến lại thành đang chế giễu cô ta.

“Cố Kiều Niệm, đồ độc ác!” Cố Thiến Thiến nghiến răng nói.

Cố Kiều Niệm liếc mắt dò xét Cố Thiến Thiến từ trên xuống dưới một lượt.

Cố Thiến Thiến đột nhiên cảm thấy như bị sỉ nhục, xúc phạm.

“Có vẻ như đang hồi phục tốt lắm.”

Câu nói này chắc chắn là một nhát dao đâm thẳng vào tim Cố Thiến Thiến.

“Tuổi còn trẻ, năng lực hồi phục đúng là tốt mà.” Cố Kiều Niệm lại thở dài, “Có thể chuẩn bị để đi gặp tổng giám đốc Kim tiếp rồi.”

“Cố Kiều Niệm!”

Cố Thiến Thiến lao về phía Cố Kiều Niệm.

Lúc này, hơn chục chiếc xe ô tô lần lượt lái vào bãi đỗ xe.

Cố Đức Hạo và Cố Thiến Thiến còn đang kinh ngạc hoảng hốt.

Các phóng viên vác theo camera và micro nhảy xuống khỏi xe.

“Ở đây! Cố Kiều Niệm và Cố Đức Hạo đang ở đây!”

Cố Đức Hạo: “...”

Ông ta nhìn Cố Kiều Niệm: “Mày gọi điện cho phóng viên?”

“Cha, đi mau! Con không muốn bọn họ chụp được con!”

Khi Cố Thiến Thiến nhìn thấy phóng viên, cô ta lập tức kéo thấp mũ xuống, túm tay Cố Đức Hạo bước vào câu lạc bộ.

Cố Kiều Niệm cụp mi xuống, chặn lại ý cười mỉa mai ở đáy mắt.

“Chúng ta cũng đi thôi.”

“Phải đi vào thật ạ?” Chu Chu do dự, “Hay là chúng ta bảo luật sư đại diện vào, để luật sư nói chuyện được không?”

“Em tưởng hôm nay Cố Đức Hạo gọi chị đến đây để bàn chuyện phân chia tài sản thật đấy à?” Cố Kiều Niệm sải bước đi vào trong câu lạc bộ, khóe mắt và khóe môi đều mang ý cười khinh thường. “Ông ta có tư cách gì mà đòi chia tiền của chị?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.