Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 339: Chương 339: Giết ngược lại




Mấy năm này, người dân ngày càng chú trọng việc bảo vệ môi trường.

Trước đây, sơn dù rẻ hay đắt thì đều có mùi rất gay mũi.

Nhưng bây giờ đã phát triển một số mùi sơn, thậm chí còn có mùi thơm.

Cố Kiều Niệm nhìn chằm chằm lọ keo tong tay.

“Sếp Chu, em đi hỏi thử xem trước khi chúng ta đến ai đã vào phòng trang điểm của chị.” Cố Kiều Niệm nói.

Đoàn phim này, chính xác mà nói chính là của Cung Dịch.

Những thứ cô muốn sử dụng, cứ đến từ đoàn phim này đều không thể có vấn đề. Nếu thứ đó có vấn đề, khả năng duy nhất đó chỉ có thể là lúc sau có người đã động tay động chân vào.

Loại sơn kích ứng mạnh này hất lên mặt, nhẹ thì mẩn đỏ một chút, nặng thì dị ứng thối rữa da mặt.

“Tôi biết rồi!”

Tiểu Cổ lập tức giơ tay lên.

“Khi tôi đến, tình cờ nhìn thấy một người phụ nữ mập mạp từ bên trong đi ra. Tôi còn hỏi cô ta là ai, cô ta bảo đi nhầm phòng.”

“Người phụ nữ mập mạp?” Cố Kiều Niệm cắn môi, sau đó mỉm cười nói: “Có phải là đôi mắt tam giác, khóe miệng trùng xuống đúng không?

“Đúng!” Tiểu Cổ đáp lại ngay lập tức.

“Em nhớ trong số những người mà Trần Ninh Ninh đưa tới có một người trông như vậy, nhưng không thường ở bên cạnh cô ta, cũng không thấy cô ta đi theo đến trường quay này.” Chu Chu trầm giọng nói.

Cố Kiều Niệm cười lạnh trong lòng.

Cô nhớ ra, chiếc xe vừa gọi cũng đã đến rồi.

Trần Ninh Ninh không thiếu chút tiền này.

“Trần Ninh Ninh? Đồ ngốc hôm qua muốn cướp phòng trang điểm sao?” Tiểu Cổ nhíu mày, vẻ mặt đầy chán ghét.

“Phải.” Chu Chu gật đầu.

Cố Kiều Niệm nhướng mày, ném lọ keo xuống bàn.

“Kiều Kiều, làm sao bây giờ?” Chu Chu hỏi.

“Còn có thể làm sao đây, đến từ chỗ nào, trả về chỗ ấy.”

Hôm nay ở phim trường, tất cả diễn viên đều phải hóa trang thành người bị thương nên cũng không phải một mình Cố Kiều Niệm cô sử dụng loại keo này.

Trong hộp trang điểm của Tiểu Cổ, cái gì cũng có. Anh ấy rút một miếng keo để ứng phó khẩn cấp, nhanh chóng giúp Cố Kiều Niệm hóa trang.

Nhưng Cố Kiều Niệm không vội ra ngoài.

Trần Ninh Ninh đã trang điểm xong, lúc xách váy đi ra, còn đặc biệt nhìn về phía Cố Kiều Niệm.

“Nữ chính còn chưa xong sao?” Cô ta kéo một phó đạo diễn đang đi ngang qua hỏi.

“Hóa trang xảy ra chút vấn đề, đang đổi lại.” Phó đạo diễn nói xong thì vội vàng giục Trần Ninh Ninh lên xe: “Không kịp thời gian nữa rồi, cô cũng đừng nán lại nữa, nhanh lên xe đến trường quay đi.”

“Tôi biết rồi.”

Giọng nói của Trần Ninh Ninh vô cùng vui vẻ.

Hóa trang có chút vấn đề sao?

Trong lòng Trần Ninh Ninh hừ lạnh một tiếng.

Cô ta thấy, là Cố Kiều Niệm sắp xảy ra vấn đề?

Toàn bộ đoàn phim chính thức khởi quay ngày thứ nhất. Nếu nữ chính vắng mặt, đồn ra ngoài không phải đánh chết tính kiêu ngạo của Cố Kiều Niệm sao?

Đấu với cô ta cũng không nhìn xem trình độ mình đến đâu.

Đang nghĩ như vậy, Trần Ninh Ninh cảm thấy hai má mình hơi ngứa ngáy.

“Hóa trang vết thương gì chứ, đắp một đống keo lên mặt rồi làm hại da đến mức nào?” Trần Ninh Ninh oán thán nói.

“Cô chủ, lần này may mà nhờ kiểu hóa trang vết thương này mới có thể bắt nạt được cái người đáng ghét Cố Kiều Niệm đó!” Nữ nhân viên nhỏ giọng nói.

Lúc này, trong phòng trang điểm của Cố Kiều Niệm vang lên tiếng đổ vỡ của thứ gì đó.

Hai chủ tớ cô nhìn tôi, tôi nhìn cô càng thêm đắc ý.

Vì sự khó chịu không thích ứng ở trên má, Trần Ninh Ninh có vẻ cũng thấy khá hơn, nghênh ngang rời đi.

Bọn họ vừa rời đi, động tĩnh trong phòng trang điểm của Cố Kiều Niệm cũng không còn.

Nghe thấy bên ngoài xe buýt chở các diễn viên đã rời đi, Cố Kiều Niệm mưới không nhanh không chậm bước ra khỏi phòng trang điểm.

Lớp hóa trang của cô vô cùng tốt, không hề có bất cứ vấn đề gì.

*

Trường quay lần này là trong một cánh đồng cỏ.

Tối qua trời mưa cả đêm nhưng hôm nay trời lại nắng ráo.

Trần Ninh Ninh vô cùng ghét ánh nắng. Thêm vào đó cũng không biết có phải trang phục quay phim không sạch sẽ hay không, phơi nắng dưới ánh mặt trời một cái, toàn thân cô ta đều ngứa ngáy.

“Cô đã khử trùng, giặt sạch chiếc váy này chưa đấy?” Trần Ninh Ninh ngứa đến mức dần trở nên nóng nảy, bắt đầu nổi giận với nhân viên của mình.

Nữ nhân viên vội vàng nói: “Chắc chắn là đã giặt rồi!”

“Vậy chắc là chất liệu cả chiếc váy mà đoàn làm phim thâm hiểm kia đưa cho tôi quá kém! Trở về tôi sẽ nói với nhà sản xuất phim, tôi sẽ tự bỏ tiền ra làm lại.” Trần Ninh Ninh mất kiên nhẫn nói.

Vừa nói, ánh mắt cô ta vẫn nhìn về phía xe bảo mẫu của Cung Dịch.

Suýt nữa thì Cung Dịch đã cùng lên xe với họ.

Nhưng sau khi đến thì lại không xuống xe.

Trần Ninh Ninh đang nghĩ, nếu tình huống thảm hại bây giờ của Cố Kiều Niệm bị Cung Dịch nhìn thấy thì không biết anh sẽ có suy nghĩ gì

Chắc chắn sẽ ghét bỏ đúng chứ?

Cố Kiều Niệm còn không dám bước ra khỏi cửa, khuôn mặt chắc hẳn đã bị loại keo đó làm cho thê thảm rồi! Xử lý không tốt cũng sẽ sưng như đầu heo.

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Trần Ninh Ninh liền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Thời gian cũng sắp đến rồi.

Xe bảo mẫu của Cố Kiều Niệm đã đến.

Trần Ninh Ninh cau mày.

“Sao cô ta lại đến?”

“Chắc chỉ có người đại diện tới xin nghỉ với đạo diễn.” Nhân viên thấp giọng nói.

Cô ta vừa dứt lời, cửa xe của bảo mẫu lập tức mở ra.

Quả nhiên, người đại diện đã xuống xe.

Nữ nhân viên kia đang định nói cô thấy tôi nói gì chưa.

Nhưng sau đó, Cố Kiều Niệm theo sát phía sau xuống xe. Nhìn trạng thái của cô chẳng phải cũng quá tốt.

Ánh nắng sáng sớm chiếu lên khuôn mặt cô, cho dù có hóa trang vết thương cũng không chống lại được làn da mịn màng của cô.

“Kiều Kiều đến rồi.”

Các nhân viên lần lượt chào hỏi với Cố Kiều Niệm.

Cố Kiều Niệm mỉm cười lịch sự đáp lại.

Lúc này, Cung Dịch vẫn luôn không xuống xe cũng mở cửa xe bước xuống.

Cảnh quay hôm nay của Cung Dịch là trước khi bị bắt làm nam sủng, quần áo rất sang trọng.

“Chào cô giáo Cố.”

Cung Dịch ngoan ngoãn chào hỏi Cố Kiều Niệm.

“Đẹp trai lắm.” Cố Kiều Niệm giơ ngón tay cái lên.

“Cảm ơn lời khen của cô giáo.” Cung Dịch gật đầu, mỉm cười nhìn cô

“Mọi người đến cũng đủ rồi, chúng ta đi quay thôi.” Phó đạo diễn dùng loa hét lên.

Mọi người lập tức đi về phía phó đạo diễn.

Trần Ninh Ninh cũng thế.

Nhưng vị trí mà phó đạo diễn đứng là nơi ánh sáng chiếu vào chói nhất.

Cô ta đứng bên cạnh, lập tức bị chiếu đến, hai má bắt đầu đau đớn.

Phó đạo diễn lấy kịch bản ra chuẩn bị nói.

“Phó đạo diễn, có thể không đứng dưới nắng được không? Mặt tôi bị nắng chiếu vào đau lắm!” Trần Ninh Ninh thẳng thừng ngắt lời của phó đạo diễn.

Mọi người ngay lập tức nhìn về phía cô ta.

Sắc mặt Trần Ninh Ninh quả thực không tốt lắm, trên trán cô ta đã thấm đẫm mồ hôi.

“Mặc dù mặc nhiều quần áo nhưng nhiệt độ thấp không đến mức nóng như vậy mà nhỉ?”

Mọi người đồng loạt bàn tán.

“Ơ kìa, Trần Ninh Ninh, sao trên cổ cô lại nổi mẩn đỏ vậy?” Lúc này, một diễn viên đứng tương đối gần cô ta đột nhiên kêu lên.

Trần Ninh Ninh ngu đến mức không có thuốc chữa nhưng nhân viên của cô ta thì không.

Cô ta vừa nghe thấy lời này thì lập tức chạy tới, kéo quần áo của Trần Ninh Ninh ra nhìn.

Không sai trên cổ của Trần Ninh Ninh có rất nhiều nốt mẩn đỏ. Nhìn kỹ hơn lên má của cô ta mơ hồ còn nhìn thấy dấu sưng đỏ.

“Ôi trời!” Nhân viên kia hét lên: “Mau! Mau tẩy trang cho cô chủ nhà tôi!”

Mọi người đều trở nên mơ hồ.

Sắc mặt phó đạo diễn cũng đầy nghi hoặc: “Trần Ninh Ninh sao thế? Trước đây tôi có hỏi các cô, các cô nói cô ta không có tiền sử bệnh lý gì mà?”

“Dị ứng!”

Nhân viên kia gấp đến đòi mạng.

“Mau tẩy trang cho cô ấy đi! Để chậm trễ sẽ xảy ra chuyện lớn đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.