Nghe Cố Kiều Niệm nói xong, Nguyên Giang Vãn nở nụ cười rất dịu dàng, sau đó hình như nhớ lại chuyện gì đấy.
“Có lẽ con bé mới sinh ra đã bị ôm đi, tôi chỉ nhìn nó một cái, trẻ mới sinh có nhiều nếp nhăn như con khỉ con vậy.” Nguyên Giang Vãn nói xong, nước mắt chảy xuống nhìn Cố Kiều Niệm cười chua xót.
Khi đó không có cách nào khác, nếu đứa nhỏ bị rơi vào tay Tư Kính Vũ thì nhất định không có đường sống.
Bà ấy không thể không nhẫn tâm, cũng chỉ có thể vội vàng nhìn thoáng qua, hôn một cái, rồi để người ta mang con bé đi.
Lúc này, Chu Chu đi từ dưới tầng lên, vừa đi vừa hát một vài câu hát dân gian. Cô ấy vừa lên đã thấy tình huống như vậy nên hơi ngơ ngác.
“Chào buổi sáng, ba…ba vị.” Chu Chu vẫy tay chào.
“Chào buổi sáng.” Nguyên Giang Vãn lau khô nước mắt, dịu dàng lên tiếng.
“Bữa sáng xong rồi.” Chu Chu nói.
“Chị biết rồi, vậy xuống dưới ăn thôi.” Cố Kiều Niệm nhìn về phía Nguyên Giang Vãn: “Cô Nguyên, vì con của cô, cô cũng phải nhanh khỏe lên. Cái khác đều có thể bỏ qua, nhưng nhất định đừng tha cho người đã hại mẹ con cô xa cách.”
Cố Kiều Niệm vừa nói vừa sửa sang lại cổ áo của Nguyên Giang Vãn.
Nếu đứa nhỏ may mắn còn sống, đó đương nhiên là điều tuyệt vời nhất.
Nếu đã chết thì loại cầm thú Tư Kính Vũ chia rẽ máu mủ của người khác, tuyệt đối không thể buông tha.
Có đôi khi, ý chí của con người chỉ dựa vào tình yêu để chống đỡ là không đủ, còn cần có hận nữa.
“Tất nhiên rồi.”
Ánh mắt Nguyên Giang Vãn bỗng thâm trầm, sau đó cắn răng nghiến lợi trả lời.
Bữa sáng vẫn do đầu bếp Cung Dịch mời đến nấu.
Lúc ăn bữa sáng Chu Chu và trợ lý của Cung Dịch đều tự kiểm tra với hai người bảng thông báo và quy trình quay phim ngày hôm nay.
Gần như là quay từ sáng đến đêm khuya.
Hơn nữa so với ngày hôm qua diễn tình cảm, hôm nay đa số là diễn hành động và diễn với đoàn đội.
Cố Kiều Niệm có một hơn nửa thời gian đều là treo trên không.
Cảm xúc của Nguyên Giang Vãn cũng bình tĩnh lại. Bà ấy nghe mọi người nói chuyện, cũng không mở miệng, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò.
Sau khi ăn bữa sáng xong, Cố Kiều Niệm phải ra ngoài.
“Cô Nguyên, con phải đi làm rồi, nếu sớm thì năm sáu giờ sẽ về, muộn thì phải đến hai giờ đêm. Di động này cô cầm đi, con có cài đặt quay số nhanh trên thoại, cô chỉ cần ấn số một là gọi cho Cung Dịch, số hai là gọi cho con.” Trước khi đi Cố Kiều Niệm đưa cho Nguyên Giang Vãn một chiếc điện thoại.
“Ừm, cảm ơn cô đã nghĩ chu đáo như này.” Nguyên Giang Vãn cầm di động, nói lời cảm ơn từ đáy lòng.
“Nên làm ạ, ai bảo con cướp con rể của cô chứ?” Cố Kiều Niệm cười nói.
Nguyên Giang Vãn cũng cười theo.
Anh con rể: “...”
Cố Kiều Niệm đi trước Cung Dịch. Cô đi khoảng mười phút, anh mới chuẩn bị xuất phát.
Trước khi đi anh nói với Nguyên Giang Vãn: “Dì Nguyên, tình hình bây giờ của dì không ổn định, vì an toàn của dì, cửa chính và cả cửa sổ con sẽ bảo người khóa lại.”
“Được.” Nguyên Giang Vãn gật đầu: “Như vậy đảm bảo hơn, tránh dì lại phát điên rồi chạy ra ngoài.”
“Dì hiểu cho con là tốt rồi.” Cung Dịch nói: “Con đi trước đây.”
“Ừm. Chú ý an toàn.”
Chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, Cố Kiều Niệm cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
Ở trên xe, cô đột nhiên nhớ đến một việc.
“Không đúng, Nghiêm Trình Thành cũng không biết chỗ của chúng ta ở đâu, sao Tư Hân Nhiễm có thể tìm được?” Cố Kiều Niệm lập tức ngồi thẳng.
Chu Chu ấn cô trở về, đưa cho cô một ly sữa ấm.
“Tối hôm qua lúc chị bận dỗ Cung Dịch. em đã hỏi rồi.” Chu Chu cảm khái lắc đầu: “Tư Hân Nhiễm thật sự giống khỉ mà. Cô ta nghe được Cung Dịch đặt đệm giường rồi đồ dùng gì đó đưa đến vài nơi khác nhau. Hơn nữa trước đó cô ta đã nằm vùng trong nhóm trạm tỷ của chị, biết điểm đến đầu tiên của chị là ở nơi này. Sau khi cơ bản xác định được đường đi, tối hôm qua cô ta đỗ xe lại rồi chuẩn bị như mò kim đáy biển ở trong thôn tìm. Ông trời phù hộ, không đến một giờ cô ta đã tìm được chúng ta rồi.”
“Quả nhiên là khỉ mà.”
Cố Kiều Niệm cũng nhịn không được cảm khái một câu.
“Tóm lại, lúc này công chúa nhỏ đã khiến em nhìn với cặp mắt khác xưa.” Chu Chu nói xong nhìn thoáng qua Cố Kiều Niệm: “Trừ chị ra, cô ta là người thứ hai em thấy mạnh mẽ như vậy đấy.”
Cố Kiều Niệm không nói gì chỉ cười cười, sau đó xem điện thoại.
Khôi Kiệt dẫn theo Cố Thiến Thiến đi tìm người. Trước khi đi, cô có nói với Khôi Kiệt, nếu có phát hiện gì đều phải báo tin cho cô trước. Nhưng đã một ngày một đêm rồi mà vẫn chưa có phát hiện gì.
“Hôm nay diễn đoàn đội nhiều như vậy, Trần Ninh Ninh và chị có mấy cảnh diễn?” Cố Kiều Niệm hỏi.
“Cảnh nào cũng có cô ta.” Chu Chu nhíu mày: “Hôm qua em đã nói qua với mọi người trong đoàn phim, hôm nay chắc sẽ tốt hơn chút.”
“Làm phiền họ rồi.” Vẻ mặt Cố Kiều Niệm lạnh đi: “Hôm nay Trần Ninh Ninh lại giở trò nữa, thì chị sẽ đá cô ta ra khỏi đoàn phim.”
“Em hiểu.” Chu Chu làm động tác OK.
Đến đoàn phim.
Cố Kiều Niệm vừa nhìn di động vừa đi vào phòng trang điểm.
“Ngạc nhiên chưa!”
Cố Kiều Niệm bị giật mình, nhìn lên thì thấy Tiểu Cổ trang điểm xinh đẹp đứng ở trước mặt cô.
“Không phải hôm nay anh bay à?” Cố Kiều Niệm kinh ngạc.
“Vốn là vậy, nhưng tôi nghe nói hôm qua có tiểu yêu tinh dám dành phòng trang điểm của cô. Phòng trang điểm của cô chính là chiến trường của tôi, bà đây không nhịn được, sau khi kết thúc, tiệc tối cũng không tham gia, lập tức lên máy bay trở lại!” Lúc Tiểu Cổ nói có người dành phòng trang điểm, còn cố ý nói to về phía cửa, giống như là muốn nói cho ai nghe.
Không biết trùng hợp hay không, phòng trang điểm của Trần Ninh Ninh ngay ở đối diện.
Cô ta tức giận đến nỗi suýt lao sang đánh nhau với Tiểu Cổ, cũng may nữ nhân viên của cô ta ngăn lại.
“Bình tĩnh, chờ xem kịch vui đi.” Nhân viên kia nói.
Trần Ninh Ninh tức giận, còn mắng một câu Tiểu Cổ ẻo lả.
Trần Ninh Ninh sao biết vừa rồi nhân viên của mình đã cứu mạng của cô ta chứ.
Nếu cô ta thật sự chạy sang đánh nhau với Tiểu Cổ, Tiểu Cổ có thể vặn đầu cô ta xuống.
“Đến đây đi Nữ vương bệ hạ của tôi, tiểu nhân sẽ trang điểm cho người!” Tiểu Cổ vui vẻ nói đùa, nâng Cố Kiều Niệm ngồi xuống.
Cố Kiều Niệm cười ngồi xuống ghế: “Anh khẳng định không cần đi nghỉ ngơi à?”
“Trên máy bay ngủ đủ rồi.” Tiểu Cổ nói xong, bắt đầu lấy dụng cụ ra: “Hôm nay hóa trang vết thương, cần keo dán, keo dán đâu?”
“Không phải đây sao?” Chu Chu tìm được một lọ keo dán trên bàn trang điểm.
Tiểu Cổ cầm lấy: “Vẫn là mắt của sếp Chu tốt nhất.”
Tiểu Cổ vừa nói vừa vặn nắp lọ keo ra, sau đó nụ cười của anh ấy bỗng trở nên kỳ lạ.
“Làm sao vậy?” Cố Kiều Niệm hỏi.
Tiểu Cổ đưa mũi đến gần ngửi ngửi: “Đây là đoàn phim đưa đến?”
“Đúng vậy.” Chu Chu gật gật đầu: “Tất cả đồ trang điểm trên bàn đều là đoàn làm phim dựa theo yêu cầu của anh mua.”
“Bậy bạ!” Tiểu Cổ ném lọ keo dán lên bàn: “Nhãn hiệu keo dán này tôi đã dùng quá mấy chục lọ rồi, mùi này không đúng, chắc chắn là hàng giả.”
Cố Kiều Niệm cầm lấy lọ keo cũng ngửi ngửi.
Cô đóng phim cũng không phải lần đầu tiên hóa trang vết thương.
Nhãn hiệu keo dán này trước cô cũng từng dùng rồi, tuy rằng mùi cũng không dễ ngửi, nhưng loại keo hôm nay mùi này lại có thêm một ít… như mùi có chất gây kích thích.
Giống như mùi sơn nào đó.