Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 276: Chương 276: Là anh trai




Cố Kiều Niệm vừa tỉnh dậy chưa kịp mở mắt.

Sau khi thoải mái duỗi người, cô theo bản năng muốn ôm lấy người bên cạnh.

Sờ soạng một hồi, trống không.

Cô vừa muốn mở mắt ra, bên cạnh đã lún xuống một chút.

Cung Dịch đã thay xong quần áo, cách chăn ôm lấy cô.

“Ở đây.”

Cố Kiều Niệm cười cười vươn tay khẽ vuốt gò má anh: “Sao lại dậy rồi?”

“Hôm nay trước khi lên lớp còn có chuyện phải làm.” Cung Dịch hôn lên má cô: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, nữ vương bệ hạ có muốn ta hầu hạ người rời giường không?”

“Ừm!” Cố Kiều Niệm gật đầu.

Cung Dịch cười ôm cô ra khỏi chăn rồi đến phòng vệ sinh rửa mặt.

Rửa mặt xong Cố Kiều Niệm cũng tỉnh táo hơn, lúc này mới phát hiện hôm nay Cung Dịch mặc âu phục.

Cô quay người, đầu ngón tay gảy nhẹ cà vạt của anh rồi quấn vài vòng lên ngón tay, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Đột nhiên tôi rất muốn quấy rối.”

“Hả?”

Cố Kiều Niệm giật giật cà vạt, Cung Dịch mỉm cười khom lưng kề sát môi cô.

Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng nói bên tai anh: “Tôi muốn vò nát áo sơ mi của cậu.”

Cung Dịch cười càng vui vẻ hơn, bắt lấy bàn tay của Cố Kiều Niệm đặt lên ngực: “Vậy vò đi.”

“Thôi bỏ đi.” Cố Kiều Niệm muốn thu tay về.

Cô suy nghĩ, thật sự có thể để Cung Dịch mặc áo sơ mi bị cô vò nhăn nhúm đến công ty làm việc sao?

“Tại sao?”

“Sợ là vò qua vò lại sẽ vò ra lửa.”

Lời của cô vừa dứt, Cung Dịch lập tức nắm chặt lấy bàn tay đang định thu lại của cô.

“Thử đi.”

“Cậu không biết xấu hổ!” Cố Kiều Niệm chưa thấy qua ai lại cầu xin được trêu ghẹo như vậy.

“Là chị nói muốn mà.” Cung Dịch vô cùng ngay thẳng nói.

Cố Kiều Niệm nhìn anh không nhịn được cười rộ lên: “Đúng, tôi lại tự đào hố cho mình rồi! Nhưng tôi không muốn nhảy xuống không được sao?”

Cung Dịch nhíu mày gật đầu: “Đương nhiên có thể.”

Anh rất thích dáng vẻ được sủng mà kiêu của Cố Kiều Niệm.

“Thích nhìn tôi mặc âu phục?” Cung Dịch cảm nhận được sáng nay Cố Kiều Niệm cực kỳ vui vẻ.

Cố Kiều Niệm nhìn vào mắt anh, rất thành thực gật đầu: “Thích.”

Khi Cung Dịch mặc âu phục sẽ thay đổi rất nhiều so với bình thường.

Cung Dịch của ngày thường... phần lớn thời gian đều là kiểu ngoan ngoãn, giống như một chú cừu non.

Nhưng khi anh mặc âu phục, đứng cách tám mét cũng cảm nhận được lực công kích.

Rất khó nhìn thấy dáng vẻ non nớt, cực kỳ đẹp trai.

“Vậy sau này tôi sẽ thường mặc cho chị xem.” Cung Dịch nói.

“Có ngốc không vậy?” Cố Kiều Niệm cười nặn nặn vành tai anh: “Nghiêm túc mà nói, tâm can bảo bối của tôi có dáng vẻ gì tôi cũng đều thích, đều động lòng, chỉ là bình thường rất ít khi thấy âu phục vì thế thỉnh thoảng nhìn một lần sẽ cảm thấy có chút mới mẻ.”

“Mặc âu phục khác gì so với ngày thường?”

Cung Dịch không thấy chả có gì khác biệt.

“Khi mặc âu phục...” Cố Kiều Niệm suy nghĩ sau đó thốt lên: “Là anh trai.”

Hai chữ anh trai vừa dứt, Cung Dịch lập tức nhíu mày nhìn Cố Kiều Niệm.

“Tôi đói rồi!”

Cố Kiều Niệm tay mắt lanh lẹ nhanh chóng rút tay mình về, chui qua phía dưới cánh tay của Cung Dịch chuồn đi.

Cung Dịch đứng nguyên chỗ cũ nhìn vào gương.

Rũ mi mắt xuống hơi nhíu mày: “Anh trai?”

Tự mình lầm bầm xong anh lại tủm tỉm cười.

“Niệm Niệm, chạy nhanh thế làm gì? Anh trai không ăn bạn nhỏ đâu.”

Cố Kiều Niệm vấp phải thảm suýt thì ngã xuống đất.

Cô vỗ vào miệng mình: “Cái miệng thối này! Có thể khắc chế một chút trước mặt Cung Dịch không?”

“Sao thế?”

Cung Dịch bước ra, nhìn thấy Cố Kiểu Niệm đang lảo đảo thì lập tức tiến lên.

“Không sao!”

Cố Kiều Niệm lắc đầu.

“Trêu chọc người khác là chị, trêu chọc xong lại tự dọa chính mình.” Cung Dịch bất đắc dĩ nói.

Cố Kiều Niệm: “...”

Anh đúng là biết tổng kết.

Có điều... còn không phải do gần đây cô quá bận, không thể quá chìm đắm trong sắc đẹp.

Cô sợ à?

Cố Kiều Niệm lẩm bẩm trong lòng. Sau đó cô nghĩ đến chuyện khác: “Cung Dịch, tất cả mọi người đều gọi tôi là Kiều Kiều, sao cậu lại gọi tôi là Niệm Niệm?”

“Êm tai.” Cung Dịch lời ít ý nhiều: “Tôi còn hy vọng sau này chỉ có tôi mới được gọi Niệm Niệm, người khác không thể.”

Không cần biết đây là lúc nào, cậu nhóc này luôn có cảm giác trêu chọc người...

“Được, Niệm Niệm là của một mình cậu.” Cố Kiều Niệm sờ gò má của Cung Dịch.

“Đương nhiên.”

Cung Dịch cúi đầu hôn cô.

“Ăn sáng đi, đừng có làm lỡ giờ lên lớp của cậu.” Cố Kiều Niệm nhìn đồng hồ trên tường.

“Ừm.”

Một buổi sáng vui vẻ, lúc Cung Dịch xuống lầu, bước chân nhẹ nhàng hơn nhiều so với bình thường.

Đến gara, một chiếc Bentley màu đen lái tới, Hứa Cao xuống xe giúp Cung Dịch mở cửa.

Sau khi anh lên xe lập tức khôi phục dáng vẻ lạnh lùng trong ngày thường.

Khi Hứa Cao đóng cửa xe, hồi tưởng đến dáng vẻ sung sướng đầy người khi cậu chủ đi tới vừa rồi, lẽ nào bản thân sinh ra ảo giác sao?

“Chuyện kia đã làm xong chưa?”

Giọng nói của Cung Dịch cắt đứt mạch suy nghĩ của Hứa Cao.

“Vâng, đã sắp xếp theo yêu cầu tối qua của ngài.”

“Tốt.”

Cung Dịch không nói gì nữa.

Sau khi xe lái ra khỏi khu nhà cũng không hề đi đến công ty của Cung Dịch mà đi thẳng đến phía Bắc của thành phố.

Bên đó cũng chính là khu vực hội trường hôm qua Cố Kiều Niệm tham lễ trao giải.

Lại nói đến tối qua, cậu chủ Hùng gióng trống khua chiêng đến uy hiếp Cố Kiều Niệm.

Sau khi Cố Kiều Niệm rời đi, anh ta lập tức đưa Lãng Đình đến bệnh viện tư nhân gần đó.

Lãng Đình chịu nhục nổi trận lôi đình, tất cả tức giận đều trút lên người anh ta.

Đợi đến khi cậu chủ Hùng tiễn người đi, mệt mỏi trở về nhà thì trời đã sắp sáng rồi.

“Mẹ nó!”

Cậu chủ Hùng cởi áo khoác ra, mở miệng chửi một câu thô tục.

“Đại ca, hôm qua chúng ta có rất nhiều anh em bị thương, có vẻ như đều gãy tay gãy chân.” Một tên đàn em tiến lên, vừa đưa dâng thuốc cho cậu chủ Hùng vừa nói.

“Mẹ!”

Cậu chủ Hùng đạp một phát lên bàn trà trước mặt.

“Đi sắp xếp cho ông đây, ả đàn bà Cố Kiều Niệm kia hại ông đây phải ăn khổ trước mặt Lãng Đình, còn làm nhiều anh em của ông đây bị thương như vậy, chuyện này không xong đâu!”1

“Đúng! Nhất định không thể bỏ qua! Chẳng phải cô ta ỷ vào mấy cấp dưới biết đánh nhau sao?” Tên đàn em kia kích động nói, vừa há miệng lập tức làm lộ ra hàm răng bị thiếu do bị đánh tối qua, anh ta đã tính toán tốt, thấy tình hình không đúng lắm nên nhanh chóng nằm xuống đất vì thế mới không bị đánh gãy tay gãy chân.

Dù như thế nhưng anh ta vẫn thấy tức giận.

Người lăn lộn trong xã hội lại bị vệ sĩ của một nữ minh tinh đánh cho răng rơi đầy đất!

Chuyện này mà nói ra, chẳng phải bọn họ không biết xấu hổ à?

“Lãng Đình cũng rất căm giận cô ta, chuyện này xử lý xong...” Cậu chủ Hùng uống một ngụm nước: “Ông đây nhất định có thể ngủ với cô ta.”

“Đại ca nhớ thương cô ta nhiều năm như vậy, lần này nhất định sẽ thành công.” Tên đàn em kia vội vàng nói.1

Hai người đang mặc sức tưởng tượng viễn cảnh tương lai tươi đẹp sau khi giết chết Cố Kiều Niệm thì nghe thấy một tiếng nổ lớn, cả căn nhà cũng rung lắc theo.

“Sao thế!”

Cậu chủ Hùng lập tức bật dậy.

“Lão đại, có người lái một chiếc xe bán tải đâm vào cửa tầng một nhà chúng ta rồi!”

“Mẹ kiếp! Đứa chết tiệt nào không muốn sống nữa vậy!”

Anh ta vừa dứt lời, đầu cầu thang đã truyền đến giọng nói không nhanh không chậm.

“Hùng Tam, vài ngày không thấy anh đến thăm hỏi, đôi mắt chó kia của anh mọc sau gáy rồi à?”

Cậu chủ Hùng sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, tóc vuốt ngược, trên tay cầm hai quả hạch đào, miệng đầy răng vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.