Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 69: Chương 69: Lễ tang lớn?




Cố Kiều Niệm vốn đã bước ra đến cửa.

Bước chân đột ngột dừng lại.

Hứa Hi Nghiên nhìn bóng lưng cô, trong lòng thoáng có dự cảm không lành.

Sau đó lại nghĩ.

Đây là trường quay, Cố Kiều Niệm có thể làm gì cô ta chứ?

Cô ta vừa nghĩ đến đây.

Cố Kiều Niệm từ từ đóng cửa nhà vệ sinh lại.

“Cô nói lại lần nữa.”

Cố Kiều Niệm quay lại, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta không khỏi sợ hãi.

“Tôi nói sai sao?” Hứa Hi Nghiên cười nhạo, “Cha mẹ nuôi của cô là kẻ buôn người, còn giết hại cha mẹ ruột của cô, chính mồm người đại diện của cô nói thế còn gì?”

Mặc dù có hơi sợ hãi, nhưng cô ta vẫn cảm thấy Cố Kiều Niệm không dám làm gì mình.

Cố Kiều Niệm không nói gì.

Cô chậm rãi bước về phía Hứa Hi Nghiên.

Không thể miêu tả rõ được thứ cảm xúc trong ánh mắt cô là giận dữ hay gì đó khác.

“Cố Kiều Niệm, cô muốn làm gì?”

Hứa Hi Nghiên lùi lại.

Giây tiếp theo.

Cố Kiều Niệm bóp cổ Hứa Hi Nghiên bằng một tay.

Lúc này, cả người Hứa Hi Nghiên cứng đờ: “Cố Kiều Niệm, cô muốn giết người hả!! Đây là trường quay đấy, tôi chỉ cần hét lên một tiếng, lập tức sẽ có người chạy tới đây!”

“Hứa Hi Nghiên, cô đủ rồi đấy.” Cố Kiều Niệm áp sát lại gần Hứa Hi Nghiên, nhả ra từng câu từng chữ một, “Cô thật sự tưởng rằng không ai biết những chuyện kia của cô à? Cô do ai nâng đỡ, cái thân thể này của cô đã có bao nhiêu người chạm vào rồi, cô đã tự đếm chưa?”

Hứa Hi Nghiên kinh ngạc, hoảng hốt nhìn Cố Kiều Niệm.

Quên cả cầu cứu.

“Cô nói nhảm!”

Sau đó, cô ta thẹn quá hoá giận, giơ tay định cào mặt Cố Kiều Niệm.

Cố Kiều Niệm thẳng thừng siết chặt tay cô ta, đập mạnh nó vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch ở bồn rửa tay.

Hứa Hi Nghiên chỉ cảm thấy đau đớn kịch liệt, ngay khi cô ta định kêu cứu, Cố Kiều Niệm lại lên tiếng.

“Từ Chí Hạo, Trương Cao… Còn cần tôi nói thêm tên không?” Cố Kiều Niệm mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng như động vật máu lạnh.

Giới giải trí chính là một chảo nhuộm lớn.

Trong những kẻ nhảy vào, còn bao người có thể giữ mình trong sạch đến cuối cùng?

Chẳng qua, mọi người đều đang giữ một trạng thái cân bằng.

Nếu bạn không vạch trần tôi, tôi cũng sẽ không vạch trần bạn.

Nhưng…

Cố Kiều Niệm không cần sự cân bằng này.

Những gì cô cần là... Đừng gây sự với cô.

Ánh mắt Hứa Hi Nghiên cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh hãi: “Cô... Sao cô biết được?”

Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.“Kiều Kiều, chị không sao chứ? Đến lúc thay đồ rồi.” Là Chu Chu.

Cố Kiều Niệm nhìn chằm chằm Hứa Hi Nghiên, khẽ mỉm cười: “Hứa Hi Nghiên, chuyện tôi biết nhiều hơn những gì cô nghĩ đấy, nếu cô muốn tìm chết, tôi nhất định sẽ chôn cất cô thật long trọng.”

Nói xong, Cố Kiều Niệm đẩy Hứa Hi Nghiên ra, sau đó nhìn vào gương như không có chuyện gì, chỉnh sửa lại mái tóc hơi rối của mình, sau đó lại tô thêm một lớp son mới, cô coi Hứa Hi Nghiên như đống rác được cô tiện tay vứt đi, hoàn toàn không thèm để ý đến, đi thẳng ra ngoài.

Hứa Hi Nghiên bị sốc nặng.

Cổ tay cô ta bị đập lên nền đá cẩm thạch, giờ đã sưng tím.

Cổ cũng rất khó chịu.

Cố Kiều Niệm vừa bóp cổ cô ta một cách tàn nhẫn, như thể muốn bóp chết cô ta thật.

Cửa phòng vệ sinh lại đóng lại.

Hứa Hi Nghiên không nhịn được nữa, cô ta sợ hãi khóc toáng lên.

“Trong đấy là ai thế?”

Chu Chu nghe thấy tiếng khóc, muốn đi vào xem thử.

“Hứa Hi Nghiên.” Cố Kiều Niệm nắm lấy tay Chu Chu kéo đi.

“Tại sao cô ta lại khóc?” Chu Nghiêu kinh ngạc.

Trên mạng, fans của Hứa Hi Nghiên đều gọi cô ta là người rắn rỏi kiên cường, nói cô ta không sợ bất cứ điều gì, có thể chịu khó chịu khổ, người rắn rỏi kiên cường còn biết khóc à?

Cố Kiều Niệm cong khoé môi: “Chị nói chuyện với cô ấy một lúc, chắc là do cảm động quá ấy mà.”1

Chu Chu: “???”

Đáng ngờ!

Nhưng Kiều Kiều nhà cô là người có ánh mắt nhìn xa trộng rộng, biết nhẫn nhịn vì nghiệp lớn, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì khác thường.

Riêng điểm này, cô có thể yên tâm!!1

Cố Kiều Niệm đến phòng thay đồ của mình.

Quần áo cho buổi biểu diễn buổi tối đã được là và treo lên.

Chủ đề trang điểm hôm nay của Cố Kiều Niệm gọi là đen đỏ.

Hai màu được sử dụng trong trang điểm và tạo kiểu tóc là đỏ và đen.

Để ăn khớp với tổng thể.

Cố Kiều Niệm chọn một chiếc váy dài với lớp ren quấn quanh màu đen, kết hợp cùng đôi giày cao gót màu đỏ.

Sau khi thay váy và giày.

Tổng thể tạo hình theo lối nữ hoàng bóng đêm được Cố Kiều Niệm thể hiện một cách sinh động.

“Tuyệt vời!”

Chu Chu đứng đối diện Cố Kiều Niệm, vỗ đến rát cả tay.

“Tạo hình này đúng là đo ni đóng giày cho sự trở lại của chị, mỗi một sợi tóc đều là sự kết hợp hoàn hảo!”

“Kiều Kiều, sao hồi trước em không thử phong cách này?” Nhà tạo mẫu cũng rất ngạc nhiên.

“Bây giờ cũng chưa muộn.” Cố Kiều Niệm mỉm cười.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Chu Chu chạy ra mở cửa.

“Còn nửa giờ nữa là bắt đầu, Kiều Kiều chuẩn bị thế nào rồi?”

Người tới là tên ngốc lắm tiền Nghiêm Trình Thành.

“Chúng tôi đã sẵn sàng rồi.” Chu Chu gật đầu, “Chẳng qua là không dùng đến váy tổng giám đốc Nghiêm đưa đến, khi nào xếp hạng sơ tuyển quay xong, tôi sẽ bảo người đưa trả lại cho anh.”

“Không dùng đến à?” Nghiêm Trình Thành hơi thất vọng.

Nói thế nào đây nhỉ? Mấy bộ váy anh chọn đều là vừa mới mẻ, vừa nhẹ nhàng, rất phù hợp với hình tượng Quả Đào Mật ở trần gian.

“Tổng giám đốc Nghiêm.”

Lúc này, Cố Kiều Niệm từ trong bước ra.

Nghiêm Trình Thành nhìn thoáng qua còn nghĩ, trong phòng thay đồ của Cố Kiều Niệm, đâu ra một vưu vật thế này.

Nhìn kỹ lại, hai con ngươi của Nghiêm Trình Thành sắp rớt ra ngoài luôn rồi.

“Kiều Kiều?”

Thấy phản ứng này của anh ta, trong lòng Chu Chu lập tức càu nhàu.

Nhìn đi, Kiều Kiều vẫn còn ngây thơ chán, hai tròng mắt của tên ngốc lắm tiền này đều sắp rớt ra ngoài rồi, còn nói không có ý với Kiều Kiều.

Thực tế.

Suy nghĩ trong đầu Nghiêm Trình Thành là thế này.

Thôi rồi!

Thế là thôi rồi!

Kiểu Cung Dịch thích là quả đào mật ở trần gian cơ!

Nếu giờ mà cậu ta trông thấy, vị thiếu gia này sẽ thẳng thừng bỏ quay về luôn, thế thì chẳng phải anh ta sẽ mất một con át chủ bài để đổi vận à?

“Kiều Kiều, sao cô lại đổi phong cách thế?”

“Hình tượng trước đây không phù hợp với tính cách của tôi, đấy là hình tượng do đoàn đội cũ đắp nặn nên thôi, sau này tôi không định như thế nữa.” Cố Kiều Niệm trả lời.

Nghiêm Trình Thành cảm thấy xót cả ruột!

Sao anh ta không viết điều khoản Cố Kiều Niệm phải luôn duy trì hình tượng là một Quả Đào Mật ở trần gian trong hợp đồng chứ?

“Tổng giám đốc Nghiêm, sao anh lại tới hậu trường?”

Lúc này, giọng nói của người đại diện Hứa Hi Nghiên từ hành lang truyền tới.

Chu Chu đã đối đầu với người phụ nữ này hai lần, chịu thiệt không ít, cô không thích cô ta lắm.

“Tổng giám đốc Nghiêm, hẹn gặp lại lúc ghi hình, tôi sẽ đối chiếu lịch trình với Kiều Kiều một lát.” Chu Chu lịch sự nói.

Nghiêm Trình Thành vẻ mặt đáng thương, sau đó nói nhỏ với Chu Chu: “Tôi nghĩ sau này đi theo tạo hình hồi trước hợp hơn.”

“Chúng tôi sẽ xem xét.”

Trong đầu Chu Chu lại nghĩ, ra là thích Cố Kiều Niệm ngây thơ hồn nhiên trước đây à?

Thế thì sau này càng không thể trang điểm kiểu đấy nữa!

Phòng trộm còn hơn chống trộm!

Khi người đại diện của Hứa Hi Nghiên thấy cửa bên Cố Kiều Niệm đang mở, cô ta cũng muốn đến xem tạo hình của Cố Kiều Niệm.

Còn chưa đến gần, Chu Chu đã sập cửa lại.

Người đại diện của Hứa Hi Nghiên: “...”

Sau đó, cô ta mỉm cười nhìn Nghiêm Trình Thành: “Tổng giám đốc Nghiên đừng để bụng, người đại diện này của Cố Kiều Niệm vẫn là người mới, không được lễ phép cho lắm.”

“Không lễ phép? Cô Chu ấy hả? Tôi thấy rất tốt mà?”

Nụ cười của người đại diện Hứa Hi Nghiên cứng đờ, sau đó nói: “Có lẽ là do yêu cầu của công ty chúng tôi đối với nghệ sĩ và người đại diện tương đối cao, thế nên mới cảm thấy hành động vừa rồi của cô ấy không được tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.